Chương 171: Tô Thanh Ảnh cùng Lạc Cảnh Điềm
Trên một tòa băng đảo nhỏ, xung quanh là một rừng hoa đào, có một nữ tử đang đứng tại giữa rừng hóa.
Người này không ai khác chính là Lạc Cảnh Điềm.
Nàng trên người mặc một bộ váy dài trắng, tóc buông xuống ngang lưng.
Qua năm năm, nàng hiện tại đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, so với năm năm trước càng có sự hấp dẫn hơn. Hiện tại trên người nàng nhìn không ra được một thiếu nữ ngây thơ ngày nào, mà chỉ nhìn thấy một nữ tử lạnh lùng, khí chất cao quý.
Lạc Cảnh Điềm đứng giữa rừng hoa đào, dùng cơ thể uyển chuyển của mình múa một đoạn vũ đạo, ai nhìn vào cũng có cảm giác giống như tiên nữ giáng trần. Nhưng thực tế đây lại là Thiên Hương Nhiếp Hồn Vũ, chính là năm đó nàng dùng để đối phó Tô Thanh Ảnh.
Nhìn như lộng lẫy tuyệt trần, nhưng thực tế tràn đầy chí mạng hấp dẫn. Nữ tử còn dễ nói, nhưng nam nhân nhìn vào tuyệt đối sẽ mê thất tâm hồn. Không giống như năm đó, hiện tại nàng đã thành thạo Thiên Hương Nhiếp Hồn Vũ tới trình độ đăng phong tạo cực.
Đừng nói là người khác, nếu như Lạc Cảnh Thiên ở đây, nhất định cũng sẽ bị vũ đạo của nàng hấp dẫn.
Hơn nữa, nàng bản thân lại luyện Vân Mộng Thiên Hương Quyết đã đạt tới cảnh giới cực cao, tuy nhiên còn chưa có hoàn toàn lĩnh ngộ nửa quyển đầu, nhưng nhiêu đó cũng đủ đề nàng đứng ở thế bất bại cùng cảnh giới rồi.
Trải qua năm năm, nàng sớm đã bước vào Thông Linh cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu một chút liền sẽ bước vào Tử Linh cảnh cấp bậc.
Lúc này, nàng cơ thể khẽ động, xung quanh hoa đào rơi dưới đất bắt đầu hướng về phía nàng bay tới, những cánh hoa như hóa thành một dòng nước xoay quanh cơ thể nàng.
Lạc Cảnh Điềm tay khẽ vung lên, một đống cánh hoa bay về một phía, mà nơi Hàn Băng Kiếm đang được cắm vào một tảng đá.
Cánh hoa bay tới, đem Hàn Băng Kiếm vây quanh, sau đó rút nó lên, Hàn Băng Kiếm lao lên bầu trời, sau đó rơi vào trên tay Lạc Cảnh Điềm.
Mà Lạc Cảnh Điềm lúc này, đột nhiên vung kiếm về phía bên hông một cái, ngay sau đó "oanh" một tiếng, một con sóng chấn động lan ra xung quanh, nước biển xung quanh đảo băng như bị trọng kích đánh xuống, tạo thành một cái cột nước vây xung quanh đảo băng, sau vài giây mới rơi xuống.
Lạc Cảnh Điềm thở phào một cái, nhưng sau đó ánh mắt nàng liền lóe lên, nhìn về một phía nhíu mày nói.
"Tô Thanh Ảnh, ngươi đến đây làm gì?".
"Nơi này cũng không phải của riêng ngươi, ta chẳng lẽ không thể tới? Đừng quên ta vẫn là đệ tử chân truyền. Tuy nhiên ngươi là Thánh Nữ, nhưng ngươi không có quyền ngăn cản ta tới nơi này". Tô Thanh Ảnh mặc một bộ váy xanh dài, cùng Lạc Cảnh Điềm rất giống, chỉ khác mỗi màu sắc. Nàng đứng trên không trung, nhìn Lạc Cảnh Điềm mỉa mai nói.
Lạc Cảnh Điềm ánh mắt hơi nheo lại, gương mặt lạnh xuống.
Cũng không phải nàng bá đạo hay keo kiệt, nhưng nơi này vốn không phải nơi quan trọng gì, hơn nữa diện tích cũng rất nhỏ, nguyên khí cũng so ra kém hơn nhiều những nơi khác.
Nàng chọn nơi này chủ yếu chính là phong cảnh đẹp, hơn nữa nơi này cũng đã bị nàng chiếm làm của riêng, nàng còn trả cho Băng Cung số tiền lớn đem nó mua xuống làm nơi ở cho mình.
Hiện tại Tô Thanh Ảnh lại nói như thế, hiển nhiên là tới khiêu khích, đây cũng không phải lần đầu, Tô Thanh Ảnh tới rất thường xuyên, nhưng chưa từng đạt chân vào hòn đảo này, nhưng lần này lại đi vào, còn nói ra lời như thế, Lạc Cảnh Điềm đương nhiên có chút tức giận.
Trong nháy mắt, Hàn Băng Kiêm đột ngột xuất hiện trên đầu nàng, sau đó tay nàng đánh ra, Hàn Băng Kiếm lao thẳng về phía Tô Thanh Ảnh. Sau đó nàng tại chỗ biến mất.
Tô Thanh Ảnh nghiêng người né tránh, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó lao thẳng lên không trung.
Mà phía sau nơi nàng vừa đứng, Hàn Băng Kiếm đâm vào vách núi, Lạc Cảnh Điêm nháy mắt liền xuất hiện ở đó, đem Hàn Băng Kiếm rút ra.
Nhìn Tô Thanh Ảnh đứng trên không trung, Lạc Cảnh Điềm nháy mắt liền lao lên trời, đứng đối diện với nàng.
"Ngươi là tới gây chuyện?". Lạc Cảnh Điềm ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng nhìn lấy Tô Thanh Ảnh nói.
"Không, đừng nhầm lẫn. Như ta đã nói, nơi này thuộc về Băng Cung, và ta có quyền lợi đi vào". Tô Thanh Ảnh cười nhạt nói, nhưng mà nhìn vẻ mặt nàng liền biết, đầy vẻ khiêu khích.
Lạc Cảnh Điềm thấy vậy hít sâu một hơi, từ không gian giới chỉ lấy ra dây cột tóc, đem tóc cột lên thành đuôi gà, sau đó, cơ thể nàng bộc phát ra khí thế vô cùng đáng sợ.
Tô Thanh Ảnh thấy vậy, khóe miệng hơi nhếch lên,, giống như đạt được mục đích như thế.
Thực tế năm năm trước, sau cái ngày đó, nàng đối với Lạc Cảnh Điềm hảo cảm đã biến mất hoàn toàn không có, hơn nữa còn càng ngày càng ghét Lạc Cảnh Điềm. Nếu như suy tính ra, đây là Lạc Cảnh Điềm tự làm tự chịu, dù sao ban đầu Tô Thanh Ảnh là mang theo thành ý cùng nàng kết giao bằng hữu, không có bất kỳ tư tâm nào.
Nhưng mà thái độ của Lạc Cảnh Điềm lại quá tuyệt, không cho nàng bất kỳ đường lui nào, vốn dĩ có thể trở thành bằng hữu, nhưng hiện tại lại thành kẻ thù của nhau. Mà lại nhiều năm qua, Lạc Cảnh Điềm hưởng thụ mọi loại danh tiếng thiên tài, lại là Thánh Nữ, cho nên Tô Thanh Ảnh càng ngày càng muốn đem Lạc Cảnh Điềm đánh bại nhục nhã một trận.
Không chỉ là muốn đoạt lấy danh tiếng, càng là muốn chứng minh cho người khác, Lạc Cảnh Điềm là không bằng nàng. Dù sao thiên phú cùng thực lực của nàng cũng chẳng kém Lạc Cảnh Điềm là bao, nhưng tất cả mọi thứ đều bị Lạc Cảnh Điềm che phủ, lại thêm nàng đối với Lạc Cảnh Điềm đã không còn hảo cảm gì, thực lực ngang bằng, đương nhiên sẽ đi khiêu khích nàng.
Mà những năm qua số lần nàng tới đều là khiêu khích, đáng tiếc đều không đạt được thành công, mà lần gần nhất cách đây nửa năm, nàng cùng Lạc Cảnh Điềm đánh gần như ngang tay.
Tuy nhiên lần này khác biệt, Lạc Cảnh Điềm trên phương diện lĩnh ngộ võ học đã bước vào một tầng cao mới, bất luận là thân pháp hay võ kỹ nàng đều đã đạt tới đăng phong tạo cực trình độ, hơn nữa cảnh giới cũng nửa bước tiến vào Tử Linh cảnh, cho nên bất luận về mặt thực lực hay võ kỹ nàng đều so với Lạc Cảnh Điềm mạnh hơn, cũng chính vì vậy lần này nàng mới khiêu khích trắng trợn như vậy.
Lạc Cảnh Điềm tức giận là điều khó tránh khỏi, tuy rằng nhìn ra được Tô Thảnh Ảnh thực lực so với nàng nhỉnh hơn chút đỉnh, nhưng nàng cũng không vì thế mà lùi bước.
Hàn Băng Kiếm trong tay hiện lên ánh sáng rực rỡ, ngay sau đó nó lơ lửng xoay tròn trước mặt Lạc Cảnh Điềm, trong nháy mắt liền phóng về phía Tô Thanh Ảnh.
Tô Thanh Ảnh bàn tay nâng lên, Hàn Băng Kiếm vừa lao tới, cách nàng nửa mét liền bị một luồng khí chặn lại. Sau đó một chưởng đem Hàn Băng Kiếm đánh bay, trên tay trong chớp mắt liền xuất hiện một thanh kiếm, cơ thể nàng hóa thành một đợt tàn ảnh lao về phía Lạc Cảnh Điềm.
Lạc Cảnh Điềm ánh mắt lóe lên, Hàn Băng Kiêm đang trên không trung đột nhiên quay ngược lại, phóng về phía Tô Thanh Ảnh tàn ảnh. Nhưng mà ngay sau đó nàng liền hơi biến sắc, cơ thể xung quanh nháy mắt liền liền hiện lên một tầng hộ thể linh lực.
Coong…
Một tiếng vang lớn vang lên, nhìn trước mắt mũi kiếm bị linh lực hộ thể cản lại chỉ cách nàng có vào cm, Lạc Cảnh Điềm một chưởng đánh ra, nhưng lại vào khoảng không, bởi vì Tô Thanh Ảnh trong giây lát đó đã né tránh về một hướng.
"Ha ha, ngay cả Thiên Cổ Du Phương chiêu thức này cũng nhận không ra, kém chút liền bị làm thịt. Xem ra Họa Kiếm Quyết ngươi luyện cũng không thế nào nha". Tô Thanh Ảnh âm thanh vang lên.
Lạc Cảnh Điềm không có lên tiếng, đối với Họa Kiếm Quyết, từ khi biết là của Trần Tuệ Dung, nàng sớm đã không luyện, cho nên nó chỉ dừng lại ở cấp độ lô hỏa thuần thanh, cho nên đối với Họa Kiếm Quyết đã đạt tới mức đăng phong tạo cực như Tô Thanh Ảnh, nàng thật đúng là đấu không lại.
Nhưng mà, nàng chủ tu cũng không phải Họa Kiếm Quyết. Cho nên đối với Tô Thanh Ảnh trào phúng, nàng làm như không thấy.
Cơ thể nàng phát ra khí tức cường đại, xung quanh không khí bị khí tức của nàng bóp méo, Tô Thanh Ảnh ngửi thấy mùi nguy hiểm, lập tức mở ra hộ thể linh lực. Mà ngay sau đó, xung quanh bỗng nhiên vang lên từng tiếng va chạm. Có thể dùng mắt thường nhìn thấy được, hộ thể linh lực của nàng bị thứ gì đó vô hình đánh trúng.
Một giây sau, Tô Thanh Ảnh liền làm ra phản ứng, một chiêu Tự Thủy Lưu Liên đem xung quanh nguy hiểm không khí đánh tan, sau đó lại sử dụng Thiên Cổ Du Phương vây quanh Lạc Cảnh Điềm.
Lần này, nàng dùng gần như tám phần thực lực.
Trong nháy mắt, Lạc Cảnh Điềm cũng không nghĩ tới Tô Thanh Ảnh lại phản kích mạnh mẽ như vậy, trong quá khứ, bất kể là chiến đấu vẫn là những chuyện khác, Tô Thanh Ảnh đều sẽ trước tiên buông lời, sau đó mới hành động. Cho nên lâu ngày, Lạc Cảnh Điềm cũng bị thói quen này ảnh hưởng, vì vậy cũng không có kịp làm ra phản ứng quá nhanh, chỉ có thể dựa vào bản năng phòng thủ.
Nhưng mà lúc này cũng đã không kịp, trong nháy mắt đó, dù nàng làm ra phản ứng đủ nhanh, cơ thể nàng cũng đã trúng chiêu, tuy nhiên đó chỉ là những vết xước nhỏ trên da mà thôi.
Tô Thanh Ảnh sau đó dùng một chiêu đánh trúng Lạc Cảnh Điềm, nàng vốn định trào phúng một chút, nhưng mà nàng lại thấy được Lạc Cảnh Điềm ngơ ngác nhìn xuống phía dưới, sau đó đột nhiên, Lạc Cảnh Điềm dùng tốc độ nhanh tới khó tin lao xuống.
Tô Thanh Ảnh nhìn Lạc Cảnh Điêm đứng trên mặt nước, tay cầm một cái dây cột tóc ở đó ngơ ngác, nàng cho rằng Lạc Cảnh Điềm là bị đả kích, thế là mở miệng nói.
"Ai nha, thật xin lỗi, lỡ tay làm Thánh Nữ điện hạ bị thương, hi vọng…".
Chẳng qua, nàng còn chưa nói hết lời liền im bặt.
Bởi vì, nàng cảm nhận được sát khí khủng bố từ cơ thể Lạc Cảnh Điềm phát ra, sau đó một âm thanh lạnh tới đáng sợ vang lên.
"Ngươi làm sao dám!!!".