Chương 170: Ba tầng huyễn tượng
Có người bắt đầu hét toáng lên, đối mặt với thứ không biết, hơn nữa còn công kích chính mình, hiển nhiên sẽ có người sợ hãi. Mà trong đám yêu tộc này, người nhát gan hiển nhiên có rất nhiều.
Đám người bắt đầu thử dùng linh lực bức Hấp Huyết Trùng ra ngoài, nhưng đáng tiếc vô dụng.
Khủng hoảng bắt đầu lan tràn, có người sợ hãi trực tiếp dùng đao chặt đứt sợi rễ cây, nhưng mà vẫn không có tác dụng, đó cũng chỉ là ảo giác Lạc Cảnh Thiên tạo ra, họ vẫn thấy được trên làn da mình có những vết ngoằn như con trùng bò dưới da.
Không biết là ai bắt đầu, họ bắt đầu dùng đao đâm vào những nơi đó.
Đám người Sở Như Mộng đã nhìn không nổi nữa, thật mẹ nó quá tàn nhẫn.
Đội ngũ hơn 200 tên Ngự Linh Cảnh, cứ thế liền bị một đám cấp hai Hấp Huyết Trùng cho đánh tan, tuy nhiên chết cũng chỉ có vài người, nhưng mà gần như toàn bộ đám yêu tộc tâm linh đều bị tàn phá một lần. Thử tưởng tượng bị ép tới mức phải dùng đao đâm vào cơ thể mới ngăn cản được Hấp Huyết Trùng tàn phá, cũng đủ để đám yêu tộc này sợ hãi không thôi rồi.
Hơn nữa, chúng cũng không biết tấn công mình là thứ gì. Đem cây cối chặt cũng không làm được cái gì.
"Ảo cảnh ngươi tạo ra có đáng sợ như thế sao? Làm sao không có ai phát hiện?". Đinh Tiểu Vân nhịn không được hỏi.
"Ảo cảnh không khó phá giải, tiếp xúc với ảo cảnh liền sẽ xuyên qua nó. Nhưng mà nếu như thật sự có cảm giác đây?". Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.
"Có ý gì?". Sở Như Mộng khó hiểu hỏi.
"Như tên dân làng đầu tiên bị Hổ Chấn Hưng giết, hắn vốn là thật, nhưng cũng chỉ là một cái xác di động, cho nên có thể chém đầu. Lại nói như nữ tử kia, nàng đơn thuần chính là một cái ảo ảnh, không có lực công kích, chỉ có thể đánh lừa thị giác, ngay cả lời nàng nói cũng là từ ta thay thế. Đó là cơ bản nhất ảo ảnh".
"Tới tên dân làng tiếp đó gương mặt từng khối thịt rơi xuống cùng bị dòi gặm xương cũng là ảo ảnh, nhưng bản thân hắn lại là thật". Lạc Cảnh Thiên nói.
Sở Như Mộng, Đinh Tiểu Vân cùng Lăng Thiên Sở như hiểu ra gì đó, chỉ riêng Hạ Thần là vẫn không hiểu gì, hắn liền hỏi.
"Ngươi nói ra hơn một chút được không? Cái gì mà thật, cái gì mà giả, làm sao loạn hết lên như thế? Ta nghe không hiểu cái gì". Hạ Thần nhíu mày nói.
Đám người nhìn hắn một cái, Lạc Cảnh Thiên bật cười, nhưng vẫn vì hắn giải thích.
"Vậy được rồi, nói tới con ma thú ba đầu kia, tên yêu tộc kia đánh xuyên qua cơ thể nó, đó là vì ban đầu nó là giả, chỉ là huyễn tượng. Nhưng sau đó tên dân làng kia bị nó nuốt xuống, nhưng lại là thật. Đó cũng không phải huyễn tượng".
"Ma thú kia cũng không phải là thật ma thú, nó là trùng tộc, đó là Huyết Nham Trùng, các ngươi hẳn là nghe nói qua. Cơ thể nó là trong suốt, bên trong dịch thể giống như dung nham, tên dân làng kia bị ăn vào đương nhiên có thể thấy được hắn từ bên ngoài. Cũng chỉ có biểu cảm của hắn là do ảo cảnh tạo thành mà thôi".
"Lại nói tới rừng cây này, hay đám Hấp Huyết Trùng này. Vốn không có rừng cây, nhưng lại có Hấp Huyết Trùng, ta chỉ chế tạo ra ảo cảnh đánh lừa giác quan của chúng, giống như trong tự nhiên có rất nhiều loài ma thú có thể ngụy trang đánh lừa ánh mắt võ giả như thế".
"Các ngươi cũng thấy, bên cạnh mỗi một con Hấp Huyết Trùng đều có lấy một cái cọc gỗ nhỏ, cũng chính là dựa vào cái đó để tạo ra giả tượng nó là một cái cây. Khi đám yêu tộc này dùng đao đánh vào, lực tác động sẽ phản lại tay của chúng, tạo ra giả tượng rằng chúng thật sự là dùng đao chém vào một cái cây".
"Đôi khi nhìn như thật, nhưng nó lại là giả, nhiều khi thấy là giả, nhưng đó lại là thật. Hiểu rồi chứ?". Lạc Cảnh Thiên nói.
"... Ngươi thật mẹ nó là nhân tài". Lăng Thiên Sở nhịn không được nói.
Hắn xem như phục, tuy nhiên biết ảo cảnh là giả, nhưng Lạc Cảnh Thiên lại lợi dụng chính cái này tạo ra một loại ảo cảnh khác. Trong giả có thật, trong thật có giả.
Lấy thật làm giả giả làm thật, lấy không làm có có làm không.
Hắn lúc này xem như thật sự hiểu câu nói này.
Cái này thật mẹ nó tài tình a.
Đám người thật muốn vì Lạc Cảnh Thiên dâng lên ngón cái. Tuy nhiên không biết hắn vì cái gì làm được, nhưng có thể làm tới như vậy, họ thật phục.
Khó trách phía trước tên yêu tộc kia nói đây là ảo cảnh, quay mặt một cái liền bị đánh mặt. Loại này huyễn tượng ai sẽ tránh khỏi a? Bẫy trong bẫy, kế trong kế. Vận dụng thật đúng là đăng phong tạo cực.
Nếu Lạc Cảnh Thiên biết Lăng Thiên Sở ý nghĩ, hắn chắc chắn sẽ nói: ta dù gì cũng nghiên cứu ma thuật gần 20 năm, không làm được cái này thì ta cũng không cần thiết sống tới bây giờ, quá mất mặt.
Tên lão giả Thông Linh Cảnh kia lúc này đã không thể chịu đựng thêm được nữa, ông ta linh lực trong nháy mắt phát tán, chỉ bùm một cái, toàn bộ đám Hấp Huyết Trùng đều bị tan thành tro bụi. Nhưng là ông ta cũng không có phá được huyễn tượng do Lạc Cảnh Thiên tạo ra.
Đừng đùa, hắn hiện tại cũng không phải Ma Pháp Sư, mà là Đại Ma Pháp Sư. Chỉ tính riêng về mặt sức mạnh ma pháp đã đủ đạt tới uy lực Thông Linh cảnh sơ kỳ rồi. Hơn nữa ma pháp huyễn tượng của hắn tạo ra là ba tầng liên tiếp, bao gồm chính là giả tượng hình ảnh, giả tượng không gian cùng giả tượng linh hồn.
Giả tượng hình ảnh chỉ là đơn giản nhất huyễn tượng, nhưng nó cũng là quan trọng nhất, cho nên Lạc Cảnh Thiên đem nó giấu sâu nhất.
Giả tượng không gian chính là đánh lừa cảm giác của người khác, chỉ cần cấp bậc linh hồn không cao hơn Lạc Cảnh Thiên thì rất khó nhìn ra ma pháp của hắn.
Mà giả tượng linh hồn chính là một nhánh của ma pháp Đệ Nhị Linh Hồn, chính là khiến cho ảo cảnh nắm giữ tạm thời ý thức của người thi pháp. Cũng chính là vì loại ma pháp này nên Lạc Cảnh Thiên mới có thể đồng thời khống chế toàn bộ thi thể yêu tộc kia, nếu không sớm đã bị người nhìn ra.
Mà vừa rồi tên yêu tộc kia chỉ phá đi giả tượng không gian huyễn thuật của hắn, hơn nữa còn ở phạm vi nhỏ, huyễn tượng chân chính còn chưa có chạm tới. Cho nên đám yêu tộc chỉ nhìn thấy những cái cây bị phá nát chứ không hề phá hủy được ảo cảnh.
Lúc này, trên mặt đất Hấp Huyết Trùng đã bị giết sạch sẽ, cũng chỉ còn lại duy nhất một con trùng mẫu, nó vừa rồi cảm nhận được nguy hiểm nên sớm đã chui xuống đất tránh né rồi.
"Đi". Thấy khu rừng bị phá hủy, lão giả trầm giọng nói.
Đám yêu tộc khẽ thở ra một hơi, sau đó tiếp tục lên đường.
Nhưng là hơn 200 tên yêu tộc, có hơn một nửa đã mất đi phần lớn sức chiến đấu, chưa kể tới những vết thương trên người, chiến lực lúc này mười phần cũng chỉ còn lại được không tới năm phần.
Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng cười, ma pháp quả nhiên thích hợp chiến trường, chỉ một cái huyễn tượng liền có tác dụng lớn như thế rồi, nếu đem lên chiến trường thực sự không biết sẽ có cảnh tượng gì. Hắn càng lúc càng chờ mong ngày đánh về Xích Hồ Thành, hẳn là sẽ rất tráng lệ.
Đám yêu tộc rời đi, nhưng không biết rằng, phương hướng của họ đã sớm bị Lạc Cảnh Thiên bố trí, trên đường có không biết bao nhiêu là ma thú cấp ba trở lên đang mai phục. Chỉ sợ sẽ chết không ít người, hơn nữa còn có Tiêu Nhược Thủy lúc này cũng có thể đâm họ một kích trí mạng, đám yêu tộc này xem như không còn cơ hội sống mà ra khỏi đây.
Về phần những nơi khác, đám yêu tộc từ những thế lực khác tại Bích Thủy Đàm tiến vào nơi này cũng không khá hơn bao nhiêu, thậm chí có nơi còn chết rất nhiều người.
…
Bên ngoài, Tiêu Nhược Thủy cùng Lạc Thiên Y đang chờ đợi lấy đám yêu tộc đi tới, nếu như đổi thành cảnh tượng ban đầu, thì nơi này của họ chính là tại trung tâm cái hồ lớn trong Yêu Linh Thôn.
Nếu không phải Lạc Thiên Y cùng Tiêu Nhược Thủy được Lạc Cảnh Thiên cấp cho thứ có thể nhìn thấu ảo cảnh, chỉ sợ cũng không tới được nơi này. Bởi vì Lạc Cảnh Thiên chế tạo không chỉ là huyễn tượng, mà còn có cả những thứ cản đường. Xung quanh cái hồ đều bị một bức tường đá bao quanh cao hơn 20m, muốn đi vào chỉ có thể từ phía trên. Nếu không thể nhìn ra huyễn tượng, thì nơi này trong mắt đám yêu tộc chính là một cái tảng đá lớn không hơn không kém.
"Có khí tức yêu tộc đang tới". Lạc Thiên Y nhíu mày nói.
"Ta biết, chúng từ phía Tây đi vào". Tiêu Nhược Thủy khẽ gật đầu đáp.
Nàng sớm đã lợi dụng khôi lỗi quan sát được, hiện tại đang khố chế khôi lỗi bám theo. Chỉ cần đám yêu tộc này gặp phải ma thú công kích, nàng sẽ lập tức tấn công từ phía sau.