Chương 169: Tên biến thái này…

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 169: Tên biến thái này…

Ực!

Đám người nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.

Cảnh tượng này quá dọa người, ngay cả mấy người Sở Như Mộng cơ thể cũng khẽ run lên. Ánh mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên đều mang đầy vẻ tức giận, mẹ nó ngươi ác thú vị quá biến thái đi?!

Con ma thú kia sau khi nuốt vào tên dân làng, nó ánh mắt nhìn lấy đám người, sau đó, khóe miệng khẽ nhếch lên. Cái này không phải giả tượng nữa, mà nó thực sự là đang cười, thậm chí còn phát ra âm thanh quái dị rùng mình tực cực điểm.

Sau đó, nó có như thế lùi lại, rồi cả cơ thể biến mất trong không khí.

Đám yêu tộc cơ thể run lên bần bật, không rét mà run.

Nơi này… rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Làm sao lại có sinh vật đáng sợ đến thế.

"Đáng chết, nơi này rốt cuộc là nơi quỷ gì?". Hổ Chấn Hưng hoảng sợ quát lên, hắn cần lớn tiếng nói để áp chế sợ hãi trong lòng. Nếu không hắn sợ mình sẽ thật sự sụp đổ tại nơi này.

"Thiếu gia, mau rời khỏi đây". Tên lão giả kia đi tới, cưỡng ép nắm lấy Hổ Chấn Hưng rời đi.

Hổ Chấn Hưng không hề phản kháng, chính hắn cũng muốn rời khỏi nơi này, đám yêu tộc còn lại cũng vậy. Ai biết được ở lại đây thêm một chút sẽ phát sinh chuyện gì.

Nhưng mà, vốn dĩ đám yêu tộc bị con ma thú kia hấp dẫn, cũng không có chú ý phía sau lưng, cho nên lúc này quay lại, cả đám đều chết chân tại chỗ. Không biết từ lúc nào, phía sau họ cũng không phải là một bãi đất trống có nhiều hố bên trên, ngược lại lúc này nơi đó đã biến thành một cánh rừng xanh thẳm, cây cốt lít nha lít nhít, rất khó kiếm được nơi đặt chân.

Cả đám đều bị dọa sợ, không sai, không một ai lúc này còn đủ bình tĩnh để phát hiện vấn đề. Ngay cả tên Thông Linh cảnh đỉnh phong kia cũng bị dọa cái giật nảy mình, ông ta mở ra Vực, lại vẫn cảm giác được những cây cối này là thật, không phải ảo ảnh.

Điều này làm ông ta trên trán nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.

Từ lúc nào… từ lúc nào lại biến thành như này? Rõ ràng ông ta mở ra Vực từ lúc bước vào, nhưng lại không hề phát hiện được cái gì bất thường, ngay cả con ma thú kia cùng nữ tử kia ông ta cũng có thể cảm nhận được thật sự tồn tại.

Nhưng mà…

Lúc này, ông ta làm sao có thể bình tĩnh nổi.

Nơi này rốt cuộc là nơi nào? Làm sao quỷ dị như vậy?!

"Làm… làm sao bây giờ?". Hổ Chấn Hưng nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói có chút run lên nói.

"Đi qua, nơi này nhất định có cơ quan nào đó, nếu không những cây cối này không có khả năng đột nhiên xuất hiện". Lão giả lên tiếng.

"Tất cả xếp đội hình, tiến tới". Hổ Chấn Hưng cũng không do dự, hắn lớn giọng nói.

Nhất thời, hơn hai trăm tên võ giả bắt đầu chia đội ngũ, mỗi đội năm tên, phân chia thành nhiều phía tiến tới.

Lạc Cảnh Thiên thấy vậy không nhịn được khẽ tán dương một chút.

Mặc dù Hổ Chấn Hưng chỉ là một cái bao cỏ, nhưng đám người này xác thực rất ưu tú, chấp hành mệnh lệnh cùng tinh thần không sợ hãi khiến hắn rất thưởng thức.

Đáng tiếc, nhưng tên này vẫn phải chết, hắn là sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai.

"Rừng cây này… từ lúc nào xuất hiện?".

Trong không gian kính, Hạ Thần ngẩn ra nói.

Đám người cũng vô cùng hiếu kỳ, họ cũng không thấy được rừng cây này xuất hiện thế nào.

"Ai nói với các ngươi đây là rừng cây rồi?". Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

"Nếu không là cái gì?!". Lăng Thiên Sở vô cùng hiếu kỳ hỏi.

"Nhìn kỹ một chút". Lạc Cảnh Thiên khẽ lắc đầu, vung tay lên, trong nháy mắt trước mặt đám người xuất hiện một cái màn hình, hình ảnh rõ ràng là đám yêu tộc đang tiến về phía trước, nhưng phía trước cũng không phải là cái gì rừng cây.

Đám người nhịn không được rùng mình một cái.

Toàn bộ phạm vi một dặm đều là thuần huyết sắc, cũng không phải là màu đất, cũng chẳng phải là ánh sáng, mà là những thứ kia, đều là Hấp Huyết Trùng a.

Con nào con nấy đều có kích cỡ to bằng một bàn tay, chính đang nằm trên đất, lít nha lít nhít, số lượng kia tuyệt đối phải vượt qua vạn con.

Hấp Huyết Trùng mạnh sao? Cũng không mạnh, nhưng năng lực của nó cực kỳ đáng sợ, nó không nhìn bất kỳ linh lực hộ thể nào, có thể dễ dàng đâm xuyên qua linh lực tầng kết để tiến vào cơ thể sống, sau đó đem đối phương máu trong người hút sạch.

Hấp Huyết Trùng tiến vào cơ thể cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần đem nó lấy ra liền xong việc, cũng không có nguy hiểm gì quá lớn. Nhưng mà bắt buộc phải dùng dao tạo ra một vết rách trên người, sau đó éo nó đi ra. Quá trình này đau đớn vô cùng, có thể nói đây là một vật dùng để tra tấn vô cùng đáng sợ.

Đám người Sở Như Mộng cuối cùng cũng biết cái gọi là trò hay trong miệng Lạc Cảnh Thiên là gì.

Quá mẹ nó biến thái đi?!

Cái này ai chịu nổi? Nhất là đám người này còn không biết mình sẽ đối mặt với cái gì, càng không có biện pháp đi đối phó với chúng.

Sở Như Mộng cảm thấy đám yêu tộc này đi qua đám Hấp Huyết Trùng này hẳn sẽ không chết mấy người, nhưng mà áp lực tâm lý cùng tra tấn tinh thần tuyệt đối có thể khiến đám yêu tộc này sụp đổ hết hơn một nửa.

"Ngươi là thế nào tìm ra nhiều Hấp Huyết Trùng như vậy?". Đinh Tiểu Vân nhịn không được lên tiếng hỏi.

"Ta cũng không có cái bản lĩnh đó, ta chỉ bắt được một con Hấp Huyết Trùng bình thường mà thôi". Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.

"Vậy nơi này…".

"Ta bắt một con cấp bốn ma thú đỉnh phong, sau đó phế đi tứ chi để nó không cách nào di chuyển cùng phản kháng, rồi đem Hấp Huyết Trùng nhét vào trong cơ thể nó, cứ thế một con trùng mẫu liền sinh ra". Lạc Cảnh Thiên đáp.

"Ngươi mẹ nó phát rồ đi". Hạ Thần nhịn không được chửi bậy.

Cái này mẹ nó tên điên này, làm sao lại nghĩ ra cái biện pháp ác tâm như vậy chứ? Để hấp huyết trùng hút sạch máu của một con cấp bốn ma thú, sau đó liền tiến hóa thành trùng mẫu?!

Hắn không nghĩ cũng biết, cái này trung mẫu có bao nhiêu lớn, tuyệt đối so với một con cấp hai ma thú cũng không kém bao nhiêu.

Ông trời a, kia chính là sáu mét chiều cao, mười mét chiều dài đây.

Chỉ nghĩ tới việc một con Hấp Huyết Trùng dài bằng bàn tay, sau đó hút một con cấp bốn ma thú biến thành một con Hấp Huyết Trùng cao sau mét… nghĩ tới đây hắn sắc mặt liền có chút khó coi, cái tên điên này làm sao lại nghĩ ra cái biện pháp biến thái như vậy.

"Vậy trùng mẫu đây?". Lăng Thiên Sở gượng gạo hỏi, hỏi xong hắn liền hối hận. Hắn mẹ nó cũng không muốn thấy thứ quỷ kia, quá ác tâm.

"Nằm ở chính giữa đây, thật hi vọng tên Thông Linh cảnh kia đi vào, chậc chậc, nghĩ tới cảnh tượng hắn từ trong cơ thể Hấp Huyết Trùng trùng mẫu bò ra ta liền muốn cười". Lạc Cảnh Thiên cười nói.

Ọe!

Cáo từ, quấy rầy.

Con mẹ nó cũng quá ghê tởm đi. Đám người nhịn không được cách xa Lạc Cảnh Thiên một chút, tên biến thái này quá ghê tởm.

Lạc Cảnh Thiên hiển nhiên không coi thái độ của đám người này để trong lòng, hắn sau khi hấp thu áp niệm liền biết được một số lớn thủ đoạn, tuy nhiên sẽ không đối với người mình ra tay, nhưng thí nghiệm hiệu quả trên người địch nhân, hẳn là rất không tệ.

Đám yêu tộc bắt đầu hướng vào rừng rậm đi tới, khi tiếp xúc cùng với rừng rậm, họ còn không có cảm thấy cái gì. Nhưng mà đám người Lạc Cảnh Thiên lại có thể thấy được cực kỳ rõ ràng.

Hấp Huyết Trùng sau khi xuyên qua linh lực hộ thể của đám yêu tộc, nó há mồm, mở ra một cái mồm đầy răng nhọn, sau đó cắn vào trên da thịt đám yêu tộc.

Kế tiếp mới là đáng sợ, chúng nó vậy mà lại bắt đầu phân tách, biến thành mười mấy con Hấp Huyết Trùng nhỏ bằng ngón tay như thế, sau đó… trên người đám yêu tộc bắt đầu nổi lên từng cái vết lằn như con giun bò dưới da như thế.

Bắt đầu vài người, sau đó là vài chục người bị Hấp Huyết Trùng chui vào thân thể.

Mà Lạc Cảnh Thiên cao minh ở chỗ, hắn cũng không có làm ảo ảnh biến nhưng thứ này hoàn toàn biến mất, mà là dùng một cái hình tượng trực quan hơn chính là đem những con Hấp Huyết Trùng này biến thành một cái cây, sau đó rễ cây đêm vào trong thân thể đám người.

Hiển nhiên sẽ có người phát hiện, đó cũng chính là thứ hắn muốn.

Hắn không phải đơn thuần muốn giết đám yêu tộc này, mà là muốn hành hạ thân xác lẫn tinh thần, đến lúc đó không tốn một binh một tốt, đám yêu tộc này cũng tự động sụp đổ.


Nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười kia, đám người Sở Như Mộng một trận ác hàn.

Tên biến thái này…