Chương 168: Trò hay còn ở phía sau
Nhất thời, toàn bộ đám yêu tộc đều câm như hến, không có người lên tiếng, thậm chí có ít người còn không dám thở mạnh.
Không phải vì nữ tử kia bộc phát ra sức mạnh đáng sợ thế nào, mà bởi vì giọng nói của nàng mang theo một vẻ ma mị đi thẳng vào lòng, giống như là thiên thần trên bầu trời vẫy gọi, lại giống như ma quỷ dưới địa ngục kêu gào, khiến người khác nghe vào cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Hổ Chấn Hưng cơ thể hơi run lên, hắn không biết vì cái gì, nghe được giọng nói kia, hắn miễn cưỡng nở ra nụ cười nói.
"Ngươi… nói cái gì?".
Lão giả sau lưng hắn thì gương mặt như lâm đại địch.
Bên ngoài, Hạ Thần, Lăng Thiên Sở cùng Đinh Tiểu Vân nhịn không được rời xa Sở Như Mộng một chút, bởi vì cái nữ tử yêu tộc kia gương mặt cùng Sở Như Mộng giống nhau như đúc, khác biệt duy nhất chính là trên đầu nàng có tai cùng phía dưới có cái đuôi mà thôi.
Mà lại, họ cũng nghe được giọng nói đó, quá mẹ nó dọa người.
Sở Như Mộng thấy vậy gương mặt đều đen, ánh mắt nhìn về Lạc Cảnh Thiên tràn ngập sát khí.
Lạc Cảnh Thiên dửng dưng không thèm để ý, hắn bị hố lâu như vậy, hiện tại cũng nên hố lại Sở Như Mộng một chút, nếu không thì quá thua thiệt rồi.
Đám yêu tộc kia sở dĩ cảm thấy giọng nói đó đáng sợ, đơn giản là bởi vì giọng nói này là do Lạc Cảnh Thiên linh hồn phát ra, linh hồn của hắn đã sắp bước vào kim sắc, hiện tại càng đã đạt tới tử sắc đỉnh phong. Uy áp linh hồn phát ra không ai là không bị ảnh hưởng.
Cho nên ngay cả tên lão giả thực lực Thông Linh cảnh đỉnh phong kia cũng giống như lâm đại địch như thế.
Bên ngoài…
"Các ngươi… chẳng lẽ không sợ chết?". Nữ tử kia giọng nói mang theo vẻ khó hiểu.
"Hừ, giả thần giả quỷ". Lão giả kia hừ lạnh một tiếng, sau đó lập tức tung ra một chưởng.
Hổ Chấn Hưng cũng không có ngăn cản, hắn mặc dù háo sắc, nhưng cũng không ngu ngốc tới mức không nhận ra được nữ tử này có nhiều điểm quá kỳ lạ.
Một chưởng kia, trực tiếp đánh tới nữ tử, nhưng mà cảnh tượng nàng bị đánh bay cũng không xuất hiện, mà một chưởng đó lại đánh xuyên qua người nào.
Ảo cảnh, đương nhiên là không có thực thể.
Nữ tử nhìn về phía dưới ngực nơi một chưởng kia đánh qua, sau đó bỗng nhiên nhìn đám yêu tộc, gương mặt hơi trầm xuống, sau đó đột nhiên nhoẻn cười nói.
"Các ngươi, đều đã bị nguyền rủa, một người cũng chạy không thoát".
Dứt lời, nàng liền tại chỗ biến mất.
Toàn trường đều lặng ngắt như tờ. Ngay cả vị lão giả kia cũng có chút thất kinh, ông ta không hề nhìn thấy được tại sao nữ tử kia lại có thể đột nhiên biến mất như thế.
"Vì… vì cái gì?". Một tên thôn dân nghẹn ngào lên tiếng.
"Hả?". Hổ Chấn Hưng đám người nhìn qua.
"Các ngươi vì cái gì phải trêu chọc nàng? Nàng là ma quỷ, là ma quỷ a. Xong, chúng ta toàn bộ đều xong, nàng đã nhắm tới chúng ta, phải chết, phải chết a". Tên thôn dân kia giống như điên rồi.
"Ngươi đang lảm nhảm cái gì?". Hổ Chấn Hưng nhịn không được quát lên.
Tên thôn dân kia quay lại nhìn hắn, sau đó lớn giọng nói.
"Các ngươi đều đáng chết".
Đám người Hổ Chấn Hưng bị dọa sợ lùi lại.
Không phải vì sợ lời nói của tên dân làng kia, mà là vì… mặt hắn, bỗng nhiên từng khối thịt rơi xuống, sau đó dùng mắt thường cũng có thể thấy được, lúc nha lúc nhúc con dòi đang gặm lấy xương cốt của hắn.
"Các ngươi… đều… phải chết… phải chết".
Tên dân làng kia nói xong lời nói cuối cùng liền ngã xuống.
Không cố bất kỳ giọt máu nào, cũng không có huyết tinh cỡ nào. Nhưng chính là như vậy liền đem toàn bộ đám yêu tộc đều dọa đến gương mặt trắng bệch.
Làm sao đang yên đang lành liền đổ rồi? Cái này mẹ nó là cái gì a?!
Hổ Chấn Hưng gương mặt tái xanh, đi tới tên dân làng cuối cùng, nắm lấy cổ áo hắn quát lên.
"Nói cho ta biết, đây là có chuyện gì?".
"Ta… ta…".
"Nói, nếu không ta giết ngươi". Hổ Chấn Hưng gào thét.
"Ta… ta cũng không biết. Có một cái truyền thuyết, nói rằng nơi này là cổng ra vào địa ngục. Nơi này toàn bộ đều là ma quỷ, mà nữ nhân vừa rồi… nữ nhân vừa rồi…". Nam tử kia ấp úng nói không lên lời.
"Nữ tử kia thế nào?".
Tên dân làng kia do dự một lúc, sau đó từ trong người lấy ra một cái bức tranh, bức tranh không lớn, cũng chỉ có hơn nửa mét.
Khi xem hình trên bức tranh, đám người Hổ Chấn Hưng đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Trong tranh chính là nữ tử kia, bộ dáng không khác chút nào, mà phía sau nàng, chính là một cái núi tro cốt. Toàn bộ đều được xếp bằng xương người, trong đó cũng không thiếu xương ma thú cùng yêu tộc.
"Đây… đây là bức tranh ta vô tình tìm thấy trong nhà, gia gia ta nói… đây là bức tranh vẽ ma quỷ. Ban đầu ta không có tin, nhưng hiện tại… gia gia ta từng nói, nữ tử này chính là ác ma tới từ địa ngục". Nam tử kia nói.
"Đánh rắm, ngươi cho rằng…".
Hổ Chấn Hưng còn chưa nói hết lời thì con mắt đột nhiên trừng lớn.
Hắn thấy được phía sau người này đột nhiên xuất hiện một con ma thú, hình dáng giống như Tam Đầu Ma Lang, nhưng là nhỏ hơn nhiều, kích cỡ nhiều nhất chính là bằng cấp hai ma thú mà thôi.
Nhưng mà, con ma thú này, toàn thân đen như mực, riêng phần bụng lại trong suốt…
Nói là trong suốt cũng không chính xác, cái bụng nó giống như một quả bong bóng trắng, bên trong tràn ngập dung nham nóng chảy, toàn bộ đám người đều thấy được vô cùng rõ ràng.
Quỷ dị.
Quỷ dị tới cực điểm.
Toàn bộ đám người đều âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Cái con ma thú kia đột nhiên xuất hiện mà không một chút dấu hiệu nào báo trước. Ngay cả lão giả kia cũng không cảm thấy được bất kỳ linh lực ba động nào.
Nhưng mà rất nhanh, ông ra liền nổi lên nghi ngờ.
Chẳng lẽ...
Nhớ lại tình huống vừa rồi của nữ tử kia, ông ta lần nữ đánh ra một chưởng. Lần này ông ta dùng toàn lực xuất chiêu, nhưng mà chưởng pháp của ông ta lần nữa xuyên qua người con ma thú kia.
"Là ảo ảnh, nó là ảo ảnh, mọi người cẩn thận một chút, rất có thể xung quanh có bẫy rập". Lão giả lớn giọng nói.
Đám người nghe thế, hiển nhiên là không chút nghi ngờ. Dù sao thực lực của lão giả kia ai cũng biết, cho nên nếu ông ta nói như thế liền nhất định là như thế.
"Bại lộ, xem ra trò chơi của ngươi đến đây liền chấm dứt". Sở Như Mộng thấy tình huống này liền cười nhạt nói.
"Đừng gấp, trò hay còn ở phía sau đây". Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng cười.
Đám người nghe thế hơi ngẩn ra, ảo giác đã bị phát hiện, chẳng lẽ còn có thứ gì có thể lật kèo hay sao?!
Hiển nhiên, họ không tin Lạc Cảnh Thiên có thể đảo ngược tình thế.
Hổ Chấn Hưng nghe được lời nói của lão giả, hắn liền thở ra một hơi, nhưng khi nhìn thấy tên dân làng kia vẫn đứng tại chỗ run rẩy, hắn liền nhất thời nổi giận.
Đều do đám dân đen này, hại mình sợ hãi một trận.
"Ngươi mẹ nó điếc sao? Ảo ảnh ngươi sợ cái rắm".
Nhưng mà một giây sau, dị biến phát sinh.
Con ma thú kia từ tên miệng nó chảy xuống nước dãi, rơi vào trên người tên thôn dân.
Hổ Chấn Hưng gương mặt cứng lại, lão giả kia gương mặt cũng đại biến. Bởi vì trong không khí tản mát ra mùi hôi thối, cái này ảo ảnh là không giả được.
Chỉ thấy, con ma thú kia đột nhiên há mồm, đem tên thôn dân kia nuốt vào trong bụng.
Nhất thời, toàn bộ đám yêu tộc đều kinh hãi tột độ, cả đám đều cách không hướng về phía con ma thú kia đánh tới.
Hơn hai trăm tên Ngự Linh cảnh đồng thời xuất thủ, cảnh tượng này có bao nhiêu hoành tráng không cần nghĩ cũng biết.
Nhưng mà, toàn bộ chiêu thức đều đánh xuyên qua cơ thể nó, không tạo cho nó một chút thương tổn nào.
Con ma thú kia đứng đó, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đám người như đang nhìn một đán thiểu năng trí tuệ như thế, cực kỳ có linh tính, nó thậm chí khoé miệng còn hơi nhếch lên, tạo ra một cái giả tượng như nó đang cười như thế.
Nhưng đó cũng chưa phải chuyện kinh khủng nhất, bởi vì sau đó họ thấy được tên thôn làng kia đang nằm gọn trong bụng con ma thú.
Do bụng nó trong suốt nên họ thấy cực kỳ rõ ràng, tên kia sau khi bị nuốt vào bụng, dung nham xung quanh giống như được bơm vào sự sống, chúng hoá thành vô số sinh vật kỳ quái, bắt đầu gặm nhấm tên dân làng kia.
Mặc dù nghe không được, nhưng mà từ biểu cảm của hắn có thể nhìn ra được, hắn cực kỳ đau đớn.
Mà sau khi bị ăn mất một nửa, tên dân làng kia bỗng nhiên dựa vào cái mang mỏng trước bụng của ma thú, ánh mắt tràn ngập hận ý cùng không cam lòng.
Nhìn thấy cảnh này, đám yêu tộc da đầu khẽ run lên.