Chương 167: Ngươi... có sợ chết không?!

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 167: Ngươi... có sợ chết không?!

Lạc Cảnh Thiên ánh mắt quái dị nhìn qua Hạ Thần, sau nửa mới mở miệng lên tiếng.

"Ngươi định làm gì?".

"Làm… làm gì? Ngươi nói cái gì?". Hạ Thần ngẩn ra hỏi lại.

"... Ta hỏi là ngươi định đối với tiểu Miêu làm cái gì? Nàng mới chỉ có 16 tuổi, ngươi mẹ nó định làm cái gì?". Lạc Cảnh Thiên trừng mắt hỏi.

"Ta…".

Hạ Thần vừa định lên tiếng liền bị Lăng Thiên Sở cắt ngang.

"Còn có thể thế nào? Ngươi là không biết, con hàng này bình thường nhìn như chỉ biết đánh nhau, nhưng thực tế lại rất nhát gan. Ngày đó tiểu Miêu cô bé kia định ra hồ tắm rửa, ta cùng hắn cũng không biết, vừa đến liền thấy nàng đang định cởi quần áo, ha ha ha, ngươi biết không, hắn vậy mà mặt lại đỏ. Ha ha ha, chết cười ta". Lăng Thiên Sở ôm bụng cười nói.

Lạc Cảnh Thiên hơi nhướng mày nói.

"Các ngươi thấy nàng thoát quần áo?".

"Cũng không tính, nàng mới chỉ hạ áo xuống ngang vang, chúng ta chỉ nhìn được phía sau, cái gì cũng không thấy. Nếu không ta cũng không điên mà đi nói ra như này". Lăng Thiên Sở lắc đầu nói.

"Vậy thì tốt". Lạc Cảnh Thiên nhẹ gật đầu, ánh mắt rơi vào trên người Hạ Thần, sau đó hỏi.

"Ngươi… có tình cảm với nàng?".

"Ta… cái đó…".

"Là nam nhân liền dứt khoát, có, vẫn là không?". Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.

"Hẳn là có đi". Hạ Thần cũng không xác định lắm, hắn chỉ biết rằng mình đối với tiểu Miêu cảm tình rất kỳ quái, không biết dùng từ ngữ nào nói mới đúng.

"Ta bất kể thế nào, ngươi có cũng được, không có cũng được. Chuyện của các ngươi ta không xen vào, nhưng mà nếu như, ta nói nếu như ngươi cùng tiểu Miêu thật sự có tình cảm. Ta không hi vọng ngươi dùng sức mạnh đối với nàng, hơn nữa, trước khi nàng 18 tuổi, ngươi nếu dám cùng nàng làm chuyện đó, cái chân thứ ba của ngươi ta liền cắt. Ta rất nghiêm túc, hiểu chứ?". Lạc Cảnh Thiên nhìn chằm chằm Hạ Thần nói.

"Vì… vì cái gì?". Hạ Thần khó chịu nói, mặc dù hắn cũng không biết mình đối với tiểu Miêu là như nào, nhưng thái độ của Lạc Cảnh Thiên làm hắn cảm thấy khó chịu.

Chuyện tình cảm của ta ngươi cũng muốn can thiệp? Quản cũng quá rộng chứ?!

"Ngươi ngốc a". Lăng Thiên Sở vỗ đầu hắn một cái.

"Nàng mới 16 tuổi, còn vị thành niên đây. Mặc dù trên sinh lý hoàn toàn có thể, nhưng nói chung cũng không tốt, đối với ngươi hay đối với nàng đều tốt. Tối thiểu cũng chờ nàng tâm lý năng lực thành thục, như vậy chuyện ngươi và nàng ta liền không can thiệp, hiểu chứ?". Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nói.

"...Ngươi không thể nói uyển chuyển một chút sao? Ta là loại người thiếu nữ nhân sao?". Hạ Thần cứng miệng nói.

"Ha ha, 21 năm độc thân cẩu một con, ngươi ngủ qua mấy nữ nhân? Không có chứ? Ta nhưng là nhớ được năm đó lần đầu ngươi đi tìm nữ nhân, đêm hôm đó... ư ư…".

Lăng Thiên Sở còn chưa nói xong liền bị Hạ Thần dùng tay bịt kín miệng lại.

Hạ Thần lúc này thật muốn dùng đao đâm chết con hàng này.

Mẹ nó, chuyện đó cũng muốn nói? Đây không phải là để hắn mất hết mặt mũi sao?!

Lạc Cảnh Thiên sửng sốt một chút, trong đầu não bổ một cái hình tương… sẽ không phải…

"Ngươi cười cái gì?". Hạ Thần thấy Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười quái dị nhìn mình, hắn liền có chút thẹn quá hóa giận lớn giọng nói.

"Ngươi sẽ không phải… là xử nam chứ?". Lạc Cảnh Thiên nhịn cười nói.

Phốc!

Lăng Thiên Sở tại chỗ bật cười.

"Ha ha, ngươi vậy mà đoán đúng. Ha ha ha".

"Ngươi!".

"Được rồi, đừng lại cãi nhau. Các ngươi đi xem một chút những nơi khác, chúng ta thiết lập ba cái cửa ra vào, những tên yêu tộc này ta muốn chúng một đi không trở lại". Lạc Cảnh Thiên nghiêm túc nói.

"Được rồi". Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở gật đầu nói, sau đó hai người liền tách ra rời đi.

Thoáng cái, thời gian một ngày liền trôi qua, đám yêu tộc từ Bích Thủy Đàm tới gần như đều quyết định ngày hôm nay sẽ tiến vào trong Yêu Linh Thôn.

Những nơi khác tình huống cũng giống với chỗ này, những yêu tộc kia đều đem các thôn dân khống chế lại, sau đó liền ép buộc một số người làm kẻ dẫn đường. Nhưng cũng không phải ai cũng biến thái như Hổ Chấn Hưng, cũng không phải người nào cũng háo sắc như hắn.

Rất nhanh, từng nhóm người đều tiến vào bên trong Yêu Linh Thôn.

Lúc này, Yêu Linh Thôn so với lúc trước đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, không còn cảnh đẹp yên bình, cũng không còn không khí mới mẻ. Tất cả đều là một mảnh đỏ tươi.

Trong không khí thỉnh thoảng tản ra mùi máu tươi, tiếng ma thú gầm rú vang lên liên tục, mặt đất toàn bộ đều là màu đỏ, từng cái hố nhỏ như bị thiên thạch rơi xuống tẩy lễ qua, bên trong có vũng nước đỏ tươi như máu.

Cảnh tượng này khiến toàn bộ những tên yêu tộc kia đều ngây người.

Đám người Lạc Cảnh Thiên toàn bộ đứng quan sát, tại không gian kính, đám yêu tộc này muốn nhìn thấy họ hoàn toàn là không thể nào.

"Tiếp đó liền dựa vào ngươi rồi". Lạc Cảnh Thiên nhìn Tiêu Nhược Thủy cười nói.

"Yên tâm, giao cho ta đi". Tiêu Nhược Thủy cười một tiếng đáp.

Đám người đều có chút chờ mong cùng hiếu kỳ, cũng không phải ai cũng có cơ hội "trải nghiệm" khôi lỗi tẩy lễ như Hạ Thần, cũng chưa từng chứng kiến qua, cho nên cũng không biết rốt cuộc Tiêu Nhược Thủy sẽ làm cái gì.



Đám người Hổ Chấn Hưng tổng cộng hơn hai trăm người đi vào, đối với diện tích của Yêu Linh Thôn mà nói, không nghi ngờ gì là một con số rất lớn, nhưng mà sau khi Lạc Cảnh Thiên "cải tạo" lại nơi này, so với lúc trước rộng lớn hơn nhiều.

Đương nhiên chỉ là về mặt hình ảnh, thực tế nó cũng không lớn hơn chút nào, nhưng mà ảo cảnh Lạc Cảnh Thiên dựng lên làm nó có cảm giác lớn vô cùng.

"Thiếu gia, cẩn thận một chút, nơi này có rất nhiều nơi cổ quái". Lão giả đi theo sau Hổ Chấn Hưng thấp giọng nói.

"Yên tâm, có người dò đường, lo lắng cái gì". Hổ Chấn Hưng khinh thường nói.

Lão giả nghe thế khẽ thở dài.

Trong không gian kính.

"Ngươi đi chuẩn bị một chút đi, nếu gặp phải trên nào trong tầm ngắm, toàn bộ đều giết". Lạc Cảnh Thiên nhìn Tiêu Nhược Thủy nói.

"Ta biết rồi". Tiêu Nhược Thủy cười đáp một tiếng, sau đó liền cùng Lạc Thiên Y rời đi.

Tại không gian kính, nàng cùng khôi lỗi bị ngăn cách cảm ứng, cho nên cần phải rời khỏi nơi này, Lạc Thiên Y sẽ theo bên cạnh bảo vệ nàng tránh cho người khác phát hiện.

Lạc Cảnh Thiên nhìn hai người rời đi, ánh mắt rơi vào trên người đám người Hổ Chấn Hưng, hắn nhếch miệng nói.

"Các ngươi đoán bọn chúng sẽ tin tưởng ma quỷ có tồn tại không?"

"Ngươi đây không phải nói nhảm? Ma quỷ? Trên đời này làm gì có ma quỷ". Hạ Thần bĩu mỗi nói.

"Muốn tránh đi một chút không?". Lạc Cảnh Thiên nhìn Đinh Tiểu Vân cười hỏi.

"Vì cái gì?". Đinh Tiểu Vân nhất thời khó hiểu.

"Ta sợ sẽ đem ngươi doạ sợ". Lạc Cảnh Thiên cười nói.

"Ha ha, ngươi nhìn ta giống người sẽ sợ sao?". Đinh Tiểu Vân cười lạnh nói, đây không phải là xem thường mình sao?.

Lạc Cảnh Thiên nhún vai, cái thế giới này đã không biết bao nhiêu ngàn năm không hiểu được tinh túy của hai từ "linh dị" rồi, ma quỷ đáng sợ sao? Không đáng sợ, đáng sợ là ở chỗ tự mình doạ mình.

Để xem đám yêu tộc này tâm lý sức chịu đựng được bao nhiêu.

"Vị thiếu gia này, ta có thể về không? Nơi này liền là di tích, ta thật không dám ở lại đây lâu". Một tên dân làng đang dẫn đường bỗng nhiên quay lại, giọng nói mang theo vẻ cầu xin nhìn Hổ Chấn Hưng nói.

"Kêu ngươi dò đường liền thành thật cho ta dò đường, chán sống rồi sao?". Hổ Chấn Hưng tức giận nói.

"Ta... ta thật không muốn chết. Vào đây thật sẽ chết ngươi đấy". Tên dân làng kia rưng rưng nói.

"Cút, mau cho ta dẫn đường, ngươi dám nói thêm một câu tin ta giết ngươi không?". Hổ Chấn Hưng cầm đao chỉ tên kia quát lớn.

"Mau đi". Một tên dân làng khác kéo lấy tên kia đi về phía trước.

"Hừ, không biết sống chết". Hổ Chấn Hưng thấy vậy hừ lạnh một tiếng, sau đó liền nâng lên cước bộ đi theo.

"Thiếu gia, cẩn thận một chút, ta cảm thấy những tên này giống như đang giấu diếm chúng ta điều gì đó, nhìn chúng thái độ đối với nơi này rất kiêng kị". Lão giả thấp giọng nói.

"Đừng quan tâm, chúng chỉ viện cớ mà thôi". Hổ Chấn Hưng lạnh lùng nói, nhưng trong lòng lại nổi lên nghi vấn.

Chẳng lẽ trong này thật có cái gì nguy hiểm sao? Làm sao chúng sẽ sợ như vậy?!

Trò chơi bắt đầu!

Lạc Cảnh Thiên tay búng nhẹ một cái, một đợt gió lạnh bỗng nhiên thổi vào trong đám người Hổ Chấn Hưng.

"Coi chừng có nguy hiểm". Lão giả kia lập tức lớn giọng nói.

Ngay lúc này, từ phía xa đi tới một cái bóng trắng thân ảnh, đám người Hổ Chấn Hưng nhất thời giật mình, vội làm ra tư thế phòng thủ.

Dần dần, bóng người kia tới gần, đó là một nữ yêu tộc vô cùng xinh đẹp, Hổ Chấn Hưng thấy vậy hai mắt sáng lên.

Nữ tử này thật quá đẹp.

"Ma... ma... ma quỷ a!". Một tên thôn dân trong đó bỗng nhiên hét lên làm đám người giật mình, Hổ Chấn Hưng ánh mắt loé lên sát khí, hắn không chút do dự cầm đao lên chém cụt đầu tên dân làng kia.

"Ta nhịn ngươi lâu rồi, cả ngày liền làm ảnh hưởng tâm tình của ta".

Nói xong, hắn quay qua nhìn nữ tử kia, ánh mắt tràn ngập tham lam nói.

"Mỹ nữ, ngươi làm sao lại ở đây?".

Nữ tử kia nhìn về phía Hổ Chấn Hưng, lại nhìn về phía tên dân làng bị giết, nàng nở ra nụ cười ngọt ngào hỏi.

"Ngươi... có sợ chết không?".