Chương 166: Hổ Chấn Hưng tự cho là thông minh
"Thiếu gia, có chuyện gì sao?". Một tên yêu tộc xông cửa lao vào, nhìn thấy ba thiếu nữ yêu tộc không mảnh vãi che thân sợ hãi co rúc vào một góc, lại nhìn Hổ Chấn Hưng gương mặt hoảng sợ, hắn liền khó hiểu hỏi.
"Ta… ta… vừa rồi… vừa rồi ta thấy họ đều là người chết, làm sao lại…". Hổ Chấn Hưng hoảng sợ mờ mịt nói.
Cái cảm xúc lạnh như băng đó, hắn rõ ràng có thể cảm nhận được đó là một bộ tử thi, bên cạnh còn nằm một cái nam nhân trần như nhộng. Làm sao thoáng cái liền không thấy? Chẳng lẽ là ảo giác?!
"Thiếu gia, ngài có phải đi đường mệt mỏi quá không? Rõ ràng đây là một thiếu nữ xinh đẹp, làm sao lại nói thành tử thi?". Tên kia cười nói.
"Có lẽ vậy".
Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười quái dị.
Hắn cách đây vài ngày đã đột phá tới cấp bậc Đại Ma Pháp Sư, tinh thần lực mạnh hơn trước gấp trăm lần. Sử dụng huyễn thuật là một kỹ năng cơ bản của pháp sư, những thứ Hổ Chấn Hưng thấy đương nhiên không phải thật, dù sao những thi thể này được Sở Như Mộng "cải tạo" lại, sẽ không có mùi hôi thối.
Mà lại trên thân thể những thi thể này, Lạc Cảnh Thiên đều nhét vào một cái ma pháp vật phẩm, thông qua đó phóng thích huyễn thuật, muốn phát hiện, Thông Linh cảnh bình thường là không nhìn ra được, ngay cả Lạc Thiên Y cũng chỉ cảm giác kỳ lạ, dùng mắt thường là tuyệt đối không thấy được chân thật.
Dù cho Thông Linh cảnh vận dụng Vực, thì cũng sẽ bị huyễn thuật che mắt, Chân Giải Chi Nhãn cũng không phải dùng để nhìn thấu vạn vật, công năng của nó mới chỉ là một góc của băng sơn mà thôi.
Lạc Cảnh Thiên mới chỉ vận dụng một chút uy năng của nó liền đã chế tạo ra loại hiệu quả này, nếu như vận dụng toàn bộ sức mạnh của nó cũng không biết sẽ là cái cảnh tượng gì.
Lúc này, bên trong không gian kính…
"Ngươi thật đúng là sẽ chơi, ha ha ha". Hạ Thần phía sau Lạc Cảnh Thiên cười lớn nói.
"Xem ai đang nói kìa, không biết vừa rồi người nào quay lưng liền nôn mửa đây?". Lăng Thiên Sở trào phúng nói.
"Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu, thế nào? Muốn đánh nhau sao?". Hạ Thần tức giận nói.
Lạc Cảnh Thiên cười một tiếng khẽ lắc đầu, hai con hàng này lần nào cũng như vậy. Ở chung một chỗ liền bắt đầu gây chuyện, hắn thật đúng là không biết nên nói cái gì mới tốt.
"Thật đúng là một tên mãng phu. Ngươi ngoài đánh nhau còn có thể biết cái gì khác sao? Tốt xấu ta cùng ngươi cũng cùng nhau lớn lên, ngủ chung qua một cái giường, miễn cưỡng có thể xem như thanh mai trúc mã. Ta biết ngươi sâu cạn, ngươi biết ta dài ngắn. Cần thiết suốt ngày cùng ta gây gổ như thế sao?". Lăng Thiên Sở bất đắc dĩ nói.
Phốc!
Lạc Cảnh Thiên trực tiếp phun ra.
Thần mẹ nó sâu cạn, thần mẹ nó dài ngắn.
Nghe thế nào có cảm giác là lạ a.
Thanh mai trúc mã câu thành ngữ này là dùng để nói các ngươi sao?.
Hắn thế nào có cảm giác lạnh gáy đây?!
"Thanh mai trúc mã con mẹ ngươi". Hạ Thần giận tím mặt, trực tiếp một quyền đánh qua.
Nhìn hai người lại đánh nhau, Lạc Cảnh Thiên đỡ trán than thở, thật sự là, một ngày không đánh nhau liền ăn cơm không ngon à?!
Bên ngoài.
Hổ Chấn Hưng sau khi trải qua cảnh tượng kia, hắn cũng không có tiếp tục làm cái gì, có lẽ đã bị dọa liệt dương cũng không chừng, Lạc Cảnh Thiên cũng không quan tâm cái này.
Đám người của Hổ Chấn Hưng sau khi khống chế lại dân làng, bắt đầu liền cử người đi thám thính xung quanh. Đương nhiên cũng không quên ép hỏi đám yêu tộc trong làng. Dù sao mục đích của chúng tới đây là tìm thần huyết.
Giọt thần huyết mà thôn trưởng Yêu Linh Thôn nắm giữ, Lạc Cảnh Thiên đem nó hòa tan với vô số máu yêu tộc, không quản nó là loại huyết mạch của tộc nào, dù sao đều có tác dụng tăng lên huyết mạch sau khi dung hợp.
Nói theo một cách thông tục, kia chính là tạp giao, ý nói chính là máu của những yêu tộc không thuần. Nói là thần huyết, thực tế chỉ là máu của một tên yêu tộc được sinh ra thời thượng cổ khi các yêu tộc khác tạp giao mà thôi. Nhưng tác dụng của nó đối với yêu tộc hiện tại mà nói vẫn rất lớn, đối với những yêu tộc tại Bích Thủy Đàm càng là bảo bối.
Lạc Cảnh Thiên đem một giọt máu cùng hơn 2l máu hòa lại với nhau, lấy ra một giọt cho thương đội mang tới Bích Thủy Đàm cũng đã dẫn tới oanh động lớn vô cùng rồi, càng đừng nói tới giọt thần huyết ban đầu.
Qua nửa ngày…
"Thiếu gia, đã tìm ra, nghe nói nơi này có một cái di tích, bên trong vô cùng hung hiểm, người đi vào không có ai trở ra được. Giọt thần huyết kia cũng là do một người vô tình lấy được". Một tên yêu tộc đi tới trước mặt Hổ Chấn Hưng thấp giọng nói.
"Ngươi là ngu ngốc sao? Nếu không có người đi ra, làm sao có thể có thần huyết? Chắc chắn là có người biết cách đi vào trong nhưng không nói". Hổ Chấn Hưng trầm giọng nói.
"Đúng đúng đúng, thiếu gia nói đúng, ta là suy nghĩ không chu toàn". Tên yêu tộc kia nghe thế vội nói.
"Hừ, khó trách ngươi làm gần 10 năm vẫn chỉ là một tên người hầu. Ngươi nếu có ta ba phần trí tuệ hiện tại có thể đã sớm đạt tới đường chủ". Hổ Chấn Hưng khinh thường nói.
"Thiếu gia, vậy hiện tại nên làm thế nào?".
"Ta trước khi tới đã tìm người điều tra vùng này, nơi này toàn những tên yêu tộc huyết mạch thấp kém, thiếu học thức. Nếu không cũng không bị một tên thương nhân dùng một ngàn kim tệ mua xuống thần huyết. Hiện tại chỉ cần giả vờ cho chúng một chút hứa hẹn cùng một ít kim tệ, lo gì chúng không vì ta phục vụ? Theo ta suy đoán, trong này nhất định có người biết thần huyết ở đâu".
"Mà lại, từ trong miệng tên thương nhân kia ta cũng biết được một tin tức, nơi này bên trong di tích chính là một cái Vực, do cường giả thời thượng cổ vẫn lạc rơi xuống tạo thành".
"Bên trong tài bảo khẳng định, không ít, hơn nữa, đám dân đen ở đây vô cùng ngu xuẩn, cho chúng chút chỗ tốt, chúnh sẽ vì ta dò đường, đến lúc đó cũng không tốn một binh một tốt liền có thể chiếm được toàn bộ di tích, kia không phải càng tốt hơn sao?". Hổ Chấn Hưng cười lạnh nói.
"Phải phải, thiếu gia nói rất đúng. Thiếu gia, đã ngài biết được nhiều thứ như vậy, vì cái gì không giết tên thương nhân kia để bảo mật tin tức, còn đem tin này truyền ra ngoài?". Tên yêu tộc kia nói.
"Cho nên nói ngươi mãi cũng chỉ là một tên người hầu, nếu không phải ta thấy ngươi vừa mắt, để ngươi theo hầu ta, chỉ sợ ngươi cả đời cũng chỉ lsf một tên yêu tộc bình thường".
"Phải biết, những thế lực khác đối với Hổ Phồn Bang chúng ta vô cùng thèm khát, bên trong bang có không ít kẻ nằm vùng, tin tức về thần huyết chắc chắn giấu không được. Cho nên dù giết tên thương nhân kia cũng không làm lên tác dụng gì.".
"Như vậy, ta thay vì giết hắn, ta sẽ để hắn sống giúp ta truyền ra tin tức, một phần là để khiến kẻ khác thấy chúng ta hào phóng, một phần để che lấp miệng đời, dù xảy ra truyện cũng không ảnh hưởng tới chúng ta". Hổ Chấn Hưng nói.
"Hèn gì lão gia lại để hai vị Thông Linh cảnh đỉnh phong tiền bối âm thầm theo sau, thiếu gia, ngài chiêu này thật độc". Tên yêu tộc kia nịnh hót nói.
"Ha ha, cũng không nhìn xem ta là ai? Đường đường thiếu chủ Hổ Phồn Bang, không có trí tuệ hơn người tương lai sao có thể cai quản cơ nghiệp?". Hổ Chấn Hưng kiêu ngạo nói.
Bên trong không gian kính.
"Con hàng này thật mẹ nó tự luyến, ngu xuẩn tới mức này còn tự cho là thông minh, xem ra không có chúng ta, hắn sống cũng không lâu". Lăng Thiên Sở cười lạnh nói.
"Ngươi không cần nói, hắn vốn chính là ngu xuẩn, bản thân bị rơi vào bẫy của chúng ta còn không biết, xem ra lần này có trò hay để chơi". Hạ Thần cười ha hả nói.
"Đừng vui mừng quá sớm, hắn mặc dù ngu xuẩn, nhưng sau lưng hắn vẫn có hai tên Thông Linh cảnh đỉnh phong bảo vệ, nếu muốn giết hắn nhưng phải trả giá khá lớn. Hơn nữa còn tốn rất nhiều thời gian".
"Chúng ta kế hoạch chuẩn bị lâu như vậy, nếu như thất bại liền không cách nào ngóc mình lên được, mọi việc để Tiêu Nhược Thủy quản, nàng hiện tại cũng không giống như xưa, chúng ta làm tốt việc của mình là được rồi". Lạc Cảnh Thiên nói.
"Ta biết, nói tới Tiêu Nhược Thủy, ngươi là thế nào trinh phục nàng? Còn làm cho nàng một con rối đáng sợ như vậy?". Hạ Thần thấp giọng hỏi.
"Ha ha ha, nói tới việc này ta liền buồn cười". Lăng Thiên Sở cười lớn nói.
"Thế nào?". Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra.
"Mấy ngày trước, hắn nghe nói tiểu Miêu đang ở bờ suối tắm rửa, thế là liền muốn đến rình xem, ai ngờ còn chưa thấy được người liền bị một cái khôi lỗi toàn thân áo giáp, đao kiếm bất nhập đuổi theo đánh, hắn chạy suốt 10 dặm, chết cười ta, nếu không phải Sở Như Mộng thấy được, hắn sợ rằng đã bị đánh thành đầu heo". Lăng Thiên Sở đáp xong liền cười lớn khiến cho Hạ Thần nghiến răng nghiến lợi.