Chương 163: Tiểu Nguyệt biến thân Trị Liệu Sư

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 163: Tiểu Nguyệt biến thân Trị Liệu Sư

"Nguyệt Thần nữ vương, ta là đồ đệ của Thượng Cổ Tôn Giả, là ta kêu gọi ngài, mong ngài tha thứ cho ta sự vô lễ này".

"Phàm nhân, ngươi muốn để cho pháp sư cùng chúng thần khai chiến sao? Lại dám sử dụng loại ma pháp này để hạ nhục ta?". Nguyệt Thần gương mặt đầy vẻ tức giận.

"Nguyệt Thần nữ vương, ta không hề có ý mạo phạm ngài. Chẳng qua ngài cũng biết, pháp sư chúng ta muốn rút lấy năng lượng từ thế giới khác, chỉ có thể lấy từ thế giới vô chủ, nhưng bản thân ta cần Nguyệt Lực, nhưng sợ không được sự cho phép của ngài tự ý rút lấy năng lượng sẽ làm ngài nổi giận, cho nên chỉ có thể sử dụng biện pháp bất đắc dĩ này, mong ngài thứ tội". Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng nói.

Nghe thế, Nguyệt Thần gương mặt hòa hoãn hơn không ít, nhưng vẫn là rất tức giận.

"Nguyệt Lực pháp sư các ngươi cũng dám nhúng chàm? Tưởng rằng ngươi là đồ đệ của bà ta ta liền không dám giết ngươi?". Nguyệt Thần trầm giọng nói.

Nàng biết Thượng Cổ Tôn Giả, thậm chí gặp qua không ít. Dù sao Thượng Cổ Tôn Giả trong vũ trụ danh tiếng vẫn rất cao, rất ít người không biết bà ta.

"Ta tuyệt không có ý đó, sở dĩ làm như vậy là vì một cô bé thưa Nguyệt Thần. Ta là muốn nàng trở thành Trị Liệu Sư, mà khắp vũ trụ, Nguyệt Lực là nguồn năng lượng chữa trị mạnh nhất, cho nên ta mới bất đắc dĩ làm như vậy". Lạc Cảnh Thiên cúi đầu nói.

"Ừm?".

Nguyệt Thần hơi sửng sốt một chút, ánh mắt rơi vào trên người tiểu Nguyệt, chỉ cần nhìn một cái, nàng liền có thể nhìn thấu quá khứ của tiểu Nguyệt cùng bản chất của cô bé.

"Ồ. Ra là một con thỏ yêu. Ra vậy, thế giới này yêu tộc còn thật không đơn giản". Nguyệt Thần khẽ nhếch môi nói.

Bản thân nàng liền đạt tới cấp bậc quân chủ, đứng đầu một giới. Thế giới này so với thế giới nàng cai quản cấp bậc thấp hơn nhiều lắm, chỉ cần liếc một cái liền có thể nhìn thấu.

"Thỉnh ngài cho phép ta rút năng lượng từ Nguyệt Giới, ta nghĩ cô bé này có đủ điều kiện để trở thành Trị Liệu Sư". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Ngươi nói không sai, cô bé này xác thực có tư cách trở thành Trị Liệu Sư, nhưng, trong vũ trụ này có thể trở thành Trị Liệu Sư, không phải chỉ có mình nàng, ta vì cái gì phải giúp ngươi?". Nguyệt Thần lúc này cũng không còn tức giận như lúc ban đầu nữa, cho nên giọng nói hòa hoãn không ít.

"Xin hỏi làm thế nào thì ngài mới chấp nhận?". Lạc Cảnh Thiên hơi nhíu mày hỏi.

"Đáp ứng ta một điều kiện".

"Chỉ cần là chuyện ta có thể làm được, cùng không vi phạm bất cứ nguyên tắc nào làm người của ta, ta đều sẽ đáp ứng". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Ha ha, câu này chờ tương lai ngươi bước vào vũ trụ rồi nói sau đi, nó khó hơn ngươi tưởng tượng nhiều lắm".

Dứt lời, Nguyệt Thần liền ném về phía Lạc Cảnh Thiên một viên đá, sau đó lên tiếng.

"Đây là Nguyệt Thạch, ẩn chứ Nguyệt Lực đủ để cô bé này đạt tới cấp bậc bán thánh. Để nàng nhỏ máu nhận chủ, nếu như ta phát hiện có người khác dùng nó, ngươi tuyệt đối sẽ rất thảm".

Nói xong, Nguyệt Thần tại chỗ liền biến mất.

Thực tế, khi nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên, Nguyệt Thần liền đã nhìn ra được rất nhiều bí mật của hắn, ngay cả thân phận của hắn nàng cũng đoán được. Cho nên mới đưa ra yêu cầu kia, nếu đổi lại là một tên pháp sư khác, chỉ sợ nàng sớm đã đem hắn đánh xuống địa ngục rồi.

Lạc Cảnh Thiên thở phào một hơi, Nguyệt Thần nhưng là so với Ám Thần còn mạnh hơn nhiều. Nguyệt Thần nhưng là tồn tại có thể sánh ngang với Địa Ngục Chi Chủ, hắn không sợ hãi mới là lạ chứ.

Năm đó thỉnh thần nhập thân, thỉnh tới Ám Thần đã làm hắn hoảng một nhóm, giờ lại đụng phải Nguyệt Thần.

Nhìn Nguyệt Thạch trên tay, Lạc Cảnh Thiên buông lỏng một hơi. Xem ra Nguyệt Thần là thật coi trọng tiểu Nguyệt, Nguyệt Thạch hắn biết, thứ này rất quý, có thể khiến rất nhiều người điên cuồng.

Một viên Nguyệt Thạch có thể cứu mạng một tên cấp bậc quân chủ cấp cường giả đây. Mà trong vũ trụ, gần như không có ai muốn đắc tội Nguyệt Thần, không phải vì nàng mạnh, mà chỉ đơn giản vì nàng có thể cứu sống họ trong lúc nguy cấp.

Nhìn tiểu Nguyệt còn ngồi trong trận pháp, Lạc Cảnh Thiên tiến tới, Nguyệt Thạch đưa ra, nhất thời Nguyệt Lực trong trận pháp điên cuồng dung nhập vào trong Nguyệt Thạch.

Mà một giây sau, Lạc Cảnh Thiên liền đem Nguyệt Thạch đặt tại trên đỉnh đầu của tiểu Nguyệt, nhất thời Nguyệt Lực từ bên trong truyền ra, điên cuồng thẩm thấu vào trong người tiểu Nguyệt.

Qua một lúc lâu, Lạc Cảnh Thiên vô lực ngồi xuống.

Thay đổi thuộc tính của một người thực vô cùng mệt mỏi, hắn kém chút liền bất tỉnh nhân sự. Tinh thần lực tiêu hao có thể nói là gần như cạn đáy.

Tiểu Nguyệt dần mở mắt ra, đôi mắt đỏ ngây thơ nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.

"Xong rồi sao ca ca?".

"Còn chưa xong, ngươi đưa tay ra". Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.

Tiểu Nguyệt nghe vậy liền duỗi tay ra, Lạc Cảnh Thiên xuất ra chủy thủ, trên ngón tay nàng cắt một vết nhỏ, tiểu Nguyệt bị đau, nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng. Nàng biết Lạc Cảnh Thiên sẽ không hại nàng.

Lạc Cảnh Thiên cầm lên Nguyệt Thạch, sau đó ấn ngón tay cô bé lên.

Nhất thời, Nguyệt Thạch hóa thành một đạo ánh sáng nhập vào cơ thể tiểu Nguyệt. Một vòng năng lượng đem cô bé nâng lên, Lạc Cảnh Thiên ở ngoài không có cách nào nhìn thấy được bên trong, ngay cả khi hắn nắm giữ Chân Giải Chi Nhãn, hắn cũng thấy không được.

Nói đùa, một giới chi chủ, muốn không để ngươi thấy, ngươi có thể thấy được? Nằm mơ sao?!

Lạc Cảnh Thiên hiển nhiên biết điều này, cho nên trong lúc đó hắn nhắm mắt lại dưỡng thần.

Vài giờ sau…

Vòng năng lượng biến mất, tiểu Nguyệt từ trên không trung hạ xuống. Bề ngoài tiểu Nguyệt hình dáng có chút thay đổi, dù sao Nguyệt Lực năng lượng có tác dụng chữa trị cực mạnh, nó đem tiểu Nguyệt tất cả ám tật hay những thứ không tốt loại bỏ.

Đây là bước cơ bản để trở thành một Trị Liệu Sư.

Đôi tai so với trước dài hơn không ít, mái tóc vàng dài ngang lưng, mặc một bộ váy đỏ nhìn qua rất đáng yêu. Nhưng làm hắn kinh ngạc nhất là, trên tay cô bé lại cầm lấy một cái búa bằng gỗ, tròn ở hai đầu, hẹp dần vào giữa.

Lạ kỳ là nó giống như nắm giữ ý thức của chính mình, Lạc Cảnh Thiên có thể cảm nhận được tinh thần ba động bên trong cây búa.

Tiểu Nguyệt lúc này mở mắt ra, Lạc Cảnh Thiên có thể thề với trời, đây là đôi mắt thuần khiết nhất hắn từng chứng kiến.

Nó thánh khiết tới mức Lạc Cảnh Thiên không có lấy bất kỳ một ý nghĩ khinh nhờn nào. Đương nhiên đây cũng chỉ là ảo giác mà thôi, đa phần Trị Liệu Sư đều như vậy, tất cả đều có một tâm hồn thuần khiết và lương thiện vô cùng, nhưng tiểu Nguyệt là Trị Liệu Sư hắn gặp đầu tiên, cho nên mới có cảm giác như vậy.

"Ca ca, xong chưa?". Tiểu Nguyệt hỏi.

Nàng có cảm giác bản thân thay đổi, cho nên nàng muốn xem thay đổi tới mức nào, nhưng Lạc Cảnh Thiên đứng trước mặt nàng làm nàng không dám đi soi gương.

"Xong rồi". Lạc Cảnh Thiên cười nói.

Tiểu Nguyệt vội chạy tới soi gương, khi nhìn thấy bản thân trong gương, tiểu Nguyệt nhất thời ngẩn người.

Đây thật là mình sao? Mình lúc nào trở lên xinh đẹp như vậy?!

Lạc Cảnh Thiên ánh mắt khẽ híp lại, hắn không phải là nhìn tiểu Nguyệt, mà là nhìn cây búa bay theo phía sau nàng.

Hắn khẳng định vừa rồi bản thân không hề cảm nhận được bất kỳ năng lượng ba động nào, nhưng chính mắt lại thấy được cây búa này tự mình bay lên đi theo phía sau tiểu Nguyệt.

Thứ này... không đơn giản.

"Ca ca, ta xinh đẹp không?". Tiểu Nguyệt quay người, nở ra nụ cười nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.

"Rất xinh đẹp". Lạc Cảnh Thiên cười đáp.

"Như vậy ca ca có thích ta không?". Tiểu Nguyệt gương mặt hơi đỏ lên, giọng nói nhỏ đi không ít, nhưng Lạc Cảnh Thiên vẫn nghe được rõ ràng.

Hắn nhìn ra được tiểu Nguyệt có ý gì, hắn đi tới, ngồi xổm xuống trước người nàng. Ánh mắt nhìn nàng mang theo vẻ nghiêm túc nói.

"Đương nhiên là có rồi. Nhưng mà tiểu Nguyệt, ta thích ngươi giống như là ca ca đối với muội muội như thế. Ngươi hiểu ý ta chứ?".

Tiểu Nguyệt hơi ngẩn ra, mang theo vẻ mất mát, đầu hơi cúi xuống, giọng nói cực độ ủy khuất vang lên.

"Nhưng...".

Tiểu Nguyệt còn muốn nói gì nữa nhưng bị Lạc Cảnh Thiên cắt đứt.

"Không nhưng gì cả. Tiểu Nguyệt, ngươi còn nhỏ, không hiểu tình cảm nam nữ là gì. Hơn nữa hoàn cảnh sống của ngươi khiến ngươi không hiểu tình cảm nam nữ".

"Ngươi hiện tại là muốn báo đáp ta, đúng không? Đó không phải tình cảm, mà là trả ơn. Hơn nữa, ta chỉ xem ngươi như muội muội, giống như tiểu Kiếm đối với tiểu Miêu như thế. Ngươi hiểu ý ta chứ?". Lạc Cảnh Thiên hỏi.

"Ca ca là không cần ta nữa sao?". Tiểu Nguyệt hiểu được Lạc Cảnh Thiên muốn nói gì, nhưng vẫn cảm thấy có chút ủy khuất.

"Đương nhiên là không, ta nhưng xem ngươi như muội muội nha, nếu không cần ngươi ta cũng không cần làm những thứ này". Lạc Cảnh Thiên cười xoa đầu nàng.

Hắn biết cô bé cũng không hiểu gì là tình cảm nam nữ, thế giới của yêu tộc cũng có rất ít thứ liên quan tới loại tình cảm này, tại tư duy của yêu tộc, chỉ có cường giả mới là tên hết.

Như tiểu Nguyệt, nàng đơn thuần là cảm thấy Lạc Cảnh Thiên rất mạnh mẽ, hơn nữa còn cứu nàng, cho nên mới có ý nghĩ đó. Đây không phải là nàng sai, mà là môi trường sống của nàng khiến nàng có tư duy như thế.

Với lại, hắn còn Tiêu Nhược Thủy chưa giải quyết xong đây, làm sao còn thời gian cùng tiểu Nguyệt chơi trò này.