Chương 24: Chợ Bình Lập và Cục Bảo An

Xuyên Không Đến Cộng Hòa Liên Bang Đông Dương

Chương 24: Chợ Bình Lập và Cục Bảo An

Chương 24: Chợ Bình Lập và Cục Bảo An

Chương 24: Chợ Bình Lập và Cục Bảo An

Thị xã Bình Lập, dù chỉ là Thị Xã, vẫn chưa lên cấp Thành Phố song nó là 1 trong những khu vực phát triển nhất tại Tây Ninh nói riêng và vùng Trấn Nam nói chung.

Như đã nói từ trước, Thị Xã vẫn chỉ ở giai đoạn phát triển, ít nhất là thêm vài năm nữa thì mới có cơ hội để trở thành 1 thành phố, nhưng xét cho cùng thì thị xã vẫn rất phát triển so với các khu vực khá vẫn còn đang ở trong giai đoạn khởi công.

Và Chợ Bình Lập cũng vậy, đây là 1 trong những khu vực tập trung rất nhiều người, chủ yếu là người dân, người ăn xinh, bán hàng..... Chợ khá nhộn nhịp và phát triển, tiếc là hiện tại chợ đang có 1 sự kiện khiến rất nhiều người tò mò và tới xem.

" Tôi đã bảo là tôi sẽ không trả, mấy người định làm gì tôi " Bà bán thịt

" Chúng tôi sẽ có biện pháp dành cho bà, nếu bà không trả tiền bảo kê, chúng tui chỉ có thể đuổi bà ra khỏi chợ thôi, tụi bay đâu, đuổi bả ra khỏi chợ " 1 tên cầm đầu trong nhóm người lên tiếng.

" Bớ người ta, cứu tôi với " Bà bán thịt kêu, bà rất tuyệt, đang yên đang lành mà đột nhiên có 1 lũ giang hồ tới chỗ bà và bảo phải trả tiền bảo kê cho chúng.

Mặc dù trả thì trả nhưng chúng nói phải trả tới gần 70℅ số tiền mà bà bán được trong 1 tháng, đó là 1 lũ ăn cướp nên bà không đồng ý, thế nên mới diễn ra sự kiện này.

Người dân xung quanh thì đứng xem, bàn tán, họ cũng đang thắc mắc rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, nam nữ, già trẻ, ăn mặc áo đủ loại nhưng chủ yếu vẫn là áo bà ba và áo theo thiết kế kiểu Phương Tây cũng không ít, đủ loại người.

" Bà biết chuyện gì không, tui cũng mới tới xem? " 1 Bà nào đó

" Tui không biết, tui chỉ biết mấy thằng giang hồ này tới đòi tiền, chả biết là tiền gì " 1 bà khác trả lời

" Vậy....... Bà kia thì sao, sao bả nói là bả đâu có nợ nần gì đâu? "

" Tui đâu biết, bà hỏi tui, tui hỏi ai "

" Thôi đi mấy bà tám, ăn nói lung tung, qua mà can ngăn chứ lớn chuyện mất " 1 người đàn ông trả lời

" Ôi ông Vã, thà ông ngồi đây mà nhìn, chuyện của ta để ta lo, huống chi gì mình can thiệp vào làm chi "

" Cái bà này, người ta là người tốt, buôn bán đàng hoàng, ăn nói dịu dàng, hà cớ gì không giúp, kệ mấy bà, tôi phải giúp " Ông vã

" Ê, ai biểu ông dô giúp vậy? "

Ông Vã định chuẩn bị lên giúp thì 1 nhóm gồm 6 người Bảo Vệ tới can thiệp, họ đều ăn mặc gọn gàng, trang bị không ít vũ khí, chủ yếu là súng cầm tay và súng trường An Bang 1877, và cả vũ khí như gậy.

" Có chuyện gì đang xảy ra ở đây, mấy người là ai " 1 người hình như là đội trưởng của nhóm người này

" Tụi tao là giang hồ, tụi mày tới đây làm gì? " 1 tên khác

" Mấy anh gây rối trật tự cộng công, làm ảnh hưởng đến việc buôn bán tại nơi đây, mấy anh nên biết " Luật Liên Bang " mà phải không? " Đội trưởng hỏi lũ giang hồ.

" Phải, tụi tao biết, nhưng đây là chợ tư nhân, chứ không phải là chợ nhà nước, tụi mày không có quyền bắt tụi tao " tên cầm đầu nói

" Đúng, nhưng cũng theo luật, nếu các anh chỉ cần gây hại đến cộng đồng, chúng tôi có quyền bắt các anh đến Đồn Bảo An làm giấy tờ, nếu các anh muốn " Đội trưởng đưa ra lời đe dọa

" Ha, vậy thì các anh xin hãy xử lí vụ này giúp chúng tôi, bà ta nợ chúng tôi gần 60 Đồng Liên Bang đấy "

" KHÔNG ĐÚNG, TỤI MÀY LÀ MỘT LŨ DỐI TRÁ, MỘT LŨ ÂM BINH, CẶN BÃ, TAO NỢ GÌ TỤI MÀY MÀ PHẢI TRẢ TIỀN CHO TỤI MÀY " Bà bán thịt chửi lũ giang hồ

" VẬY BÀ GIẢI THÍCH CHO CHÚNG TÔI VIỆC CON TRAI CỦA BÀ VAY TIỀN CỦA CHÚNG TÔI " Tên giang hồ cũng không lép vế, đáp trả lại.

" Cái gì.... Con trai tôi nợ mấy người? " Bà bán thịt bất ngờ

" Đúng, các anh, chúng tôi chỉ làn gì theo hợp đồng, chúng tôi chỉ thực hiện theo đúng nghĩa vụ của mình "

" Nghĩa vụ? Rốt cuộc chuyện này là sao, chúng tôi cần chi tiết về việc này, mong cả 2 bên hợp tác thù chúng tôi mới có thể giải quyết " Đội trưởng

" Vâng, anh thấy đấy, chuyện xảy ra đã cách đây 3 tháng trước, 1 người tên là Nguyễn Anh Tâm, là con của bà này, Tâm lúc đó có tới chỗ của chúng tôi muốn vay 1 số tiền lớn " Tên giang hồ kể

" Con tui nó có mượn nợ mấy người, sao tôi không biết? "

" Nó đã che dấu bà, bà có biết, nó lấy cái gì ra trả nợ khi đến kì hạn không? "

" Là giấy quyền sỡ hữu khu buôn bán đấy, bà đã biết chưa "

" Cái gì, con tôi nó...... Nó lấy giấy sỡ hữu khu buôn bán của tôi sao, tôi không tin....mấy người nói dối " Bà bán thịt không tin những gì mà mình chứng kiến, con của bà đã đi vay, rồi sao đó lấy giấy sỡ hữu mà bà đang giữ để đi trả nợ, bà rất sốc.

" Mấy anh có gì chứng minh những lời nói của mình là thật? " Đội trưởng hỏi

" Đây, tôi có bản hợp đồng và giấy sỡ hữu, mời mấy anh xem qua

Sau đó bên giang hồ đưa giấy tờ qua bên trị an, bên trị an phải mất mấy phút để đọc và kiểm tra có phải giấy là giả hay không

" Thưa đội trưởng, giấy là thật, nó không phải là giả đâu, tụi nó nói thật đấy " 1 thành viên trong đội trả lời

" Ừ "

" Vậy mọi chuyện đã sáng tỏ, thôi thì chúng tôi đi đây, mọi người giải tán hết đi, đừng quá gây rối "

Mọi người sau đó giải tán hết, mọi chuyện cũng đã rõ ràng, chỉ là 1 câu chuyện bình thường, bà bán thịt mua khu đất tại đây để kinh doanh, con trai bà mượn nợ từ giang hồ, không có tiền trả, lấy giấy sỡ hữu ra nà trả nợ, kết quả giang hồ tới lấy đất, thêa thôi.

Nhưng mọi người cũng rất sốc vì thông thường, chợ nhà nước sẽ không bao giờ bán đất nhưng tư nhân thì khác, họ có quyền đó, nhưng cái mà người quan tâm không phải là đất mà là số tiền cơ, nên biết rằng, 1 người dân bình thường ở Liên Bang nếu có 1 công việc ổn định thì tiền lương từ 2 tới 3 Đồng Liên Bang 1 tháng (tương đương tới 2 tới 3 triệu đồng) nhưng tới 60 Đồng Liên Bang, không ai dám tưởng tượng rằng số tiền lớn tới như vậy thì rốt cuộc là con trai của của bà bán thịt đã vay tới bao nhiêu cơ chứ.

Nhưng cũng chỉ là 1 câu chuyện đầy bình thường tại đây, mọi người vẫn phải làm những gì mà mình cần làm, hpj không càn nhất thiết phải quan tâm tới chuyện của người khác đó không phải là chuyện của bọn họ.

Còn tại Tổng Bộ Bộ Chỉ Huy, là 1 trong những cơ quan quan trọng nhất tại Liên Bang, đặt tại Phủ Gia Định, nó là nơi quản lí, điều tiết các công việc có liên quan tới quân đội như sản xuất vũ khí, tuyển quân, chế tạo tàu chiến..... Nên đây là 1 trong những cơ quan đầu não của cả Liên Bang

Tai đây, hiện tại vẫn rất bình thường, lính canh bảo vệ nghiêm ngặt, người thì ra vào liên tục, các nhân viên trong Bộ vẫn đang xử lí các công việc giấy tờ nhiều vô số kể chả khác Phủ Thủ Tướng là mấy, nhiều vô cùng.

Tại 1 căn phòng, 2 người, cả 2 người đều ngồi trên dàn ghế, rất êm, cả 2 đang bàn chuyện có liên quan tới quân đội.

" Thưa Tổng Bộ, chúng ta đang tiến hành các hoạt động trấn áp tại Campuchia và Lào, việc trấn áp rất thành công, tại Bati và huyện Samraong thuộc tỉnh Kiri Vong (Takeo), lũ phản động đã bị tóm gọn, nhưng vẫn chưa bắt hết, chúng tôi đang tiếp tục.

" Tốt.... Rất tốt, chúng ta là những con người văn minh, chúng ta ban cho chúng thứ gọi là hòa bình và cai trị, vậy mà bọn chúng vẫn phản kháng cơ đấy, thật trớ trêu làm sao " Tổng Bộ

" Vâng.... Mà thưa Tổng Bộ, chúng ta có nên tiếp tục đưa quân sang Định An (Hải Nam) không ạ, vì các hoạt động của chúng ta đã có chút chậm dần vì sự chống phá của người Hoa tại đây? "

" Ta sẽ suy xét, mà cậu ở lại đây đi, ta có chuyện muốn nói với cậu "

" Vâng "

" Tốt, vậy thì rốt cuộc là..... Chúng ta có phải là....... Khai hóa văn minh cho các chủng tộc? "