Chương 26: Nếu cho tôi được 2 Ức, tôi sẽ chinh phục thế giới

Xuyên Không Đến Cộng Hòa Liên Bang Đông Dương

Chương 26: Nếu cho tôi được 2 Ức, tôi sẽ chinh phục thế giới

Chương 26: Nếu cho tôi được 2 Ức, tôi sẽ chinh phục thế giới

Chương 26: Nếu cho tôi được 2 Ức, tôi sẽ chinh phục thế giới

Một quân đoàn, một dàn súng, một lần bắn, một lần xông, ta nói, thời kỳ sơ khai của súng hỏa mai đã phát triển kể từ thế kỉ 14, 15 và cho tới nay thì đã phát triển rực rỡ.

Súng hỏa mai hay còn gọi là súng điểu thương là loại súng cá nhân nòng nhẵn được tạo thành từ một ống kim loại một đầu bịt chặt, thuốc súng và đạn được nạp qua miệng, thuốc súng được đốt qua một lỗ nhỏ (lỗ đốt) khoét ở bên cạnh, cơ cấu điểm hỏa bằng dây cháy chậm hoặc đá lửa.

Dù là vậy thế nhưng lúc đầu chúng rất sơ khai, tốc độ bắn chậm, yếu và không quá quan trọng trong thời kì đầu, thế nhưng mãi tới khi súng được cải tiến thì đó chính là bước đầu cho sự phát triển và lên ngôi của vũ khí nóng.

Và giờ đây, giữa cái đầu của cuối thế kỉ 19, đầu thế kỉ 20, sự phát triển của vũ khí nóng đã được định đoạt thông qua các cuộc chiến tranh quy mô cỡ vài ngàn hay đến mấy chục ngàn tay súng, các chiến thuật hiện đại và vũ khí mạnh, đó chính là khoa học.

Và giờ đây, ngay tại lúc này, sự quyết định của Đại Nam rất có tầm ảnh hưởng không nhỏ tới thế cục chính trị trong khu vực, đó không phải là 1 trò đùa.

" NẾU CÓ 2 ỨC........ CHÚNG TA LIỆU SẼ CÓ THỂ CHINH PHỤC THẾ GIỚI? " Hòa lẩm bẩm, suy nghĩ về lời nói có chút bất ngờ này từ miệng Phúc nói ra.

Hai Ức cũng không phải là 1 con số nhỏ, nếu hỏi câu này thì quá bí rồi đi.

Hòa suy nghĩ phải rất lâu rồi mới đưa ra câu trả lời " Thưa Tổng Bộ, có thể ạ " Hòa trả lời chắc nịt.

Phúc lại nói rõ rằng " Cậu chắc chứ, nếu có tới 200 triệu người trong tay, chúng ta có thể chinh phục thế giới? "

" Vâng, đúng ạ " Hòa trả lời với Phúc về câu trả lời của mình.

" Vậy thì hãy giải thích xem, tại sao lại như vậy? " Phúc lại hỏi lần nữa

Hòa chuẩn bị, suy nghĩ và trả lời " Thưa Tổng Bộ, với 200 triệu người, việc chinh phạt sẽ không quá khó, với ưu thế về quân số, chúng ta sẽ dễ dàng bè bẹp lũ kẻ thù khiến cho chúng không có khả năng thở dốc, chúng ta sẽ thắng "

" Hahaha, cậu nói phải, nhưng...... Thế còn trang bị, lương thực, vũ khí, súng pháo và nhiều thứ khác nữa, liệu quân đông nhưng nhu nhược thì cậu nghĩ có thể thắng không? " Phúc đặt ngược câu hỏi lại với Hòa, xem Hòa liệu sẽ trả lời thế nào.

" Thưa Tổng Bộ, không ạ " Hòa lại nói, lại thêm lần mệt trong mỗi lời nói.

" Đúng, nếu lấy ví dụ dễ nhất thì ngay trước mắt chúng ta thôi, Đại Thanh

Họ đông, thậm chí nếu gộp hết cả dân số Châu Âu thì chắc gì có thể bằng được Đại Thanh nhưng...... Sự nhu nhược, yếu kém trong việc quản lí dân chúng, quân đội,quan chức tham ô, khoa học thì lạc hậu, bế quan tỏa cảng, ngoại quốc thì liên tục đánh chiếm khiến Đại Thanh ngày nào cũng đều không bình yên.

Vậy thì rốt cuộc là do đâu? Bộ máy cai trị là mấu chốt, và cả hệ tư tưởng nữa, đó là lí do khiến Đại Thanh suy yếu dần đi, ta có cơ hội để trở mình, phát triển rồi cải nên mới có như ngày hôm nay, dù có tới 2 Ức thì có ít gì cơ chứ, vẫn ít hơn thì tốt " Phúc

Cả 2 bàn chuyện này từ kia, lúc lâu về sau, họ ngày càng bàn sâu thêm về các vấn đề có liên quan chủ yếu vẫn là quân đội như tuyển thêm quân, sản xuất vũ khí, tạo dựng tư tưởng..... Suốt gần cả tiếng đồng hồ, cứ y như vậy mà bàn, thật mệt mỏi...............

" Và đó chính là cơ hội để ta phát triển thêm về lâu dài " Phúc trả lời đối với Hòa

Phúc nhìn đồng hồ đang treo trên tường mà nói với Hòa rằng " Chà, đã thế mà 4 giờ rồi, có lẽ câu chuyện phải kết thúc tại đây thôi "

" Vâng, Thưa Tổng Bộ " Hòa lại đáp nữa, cậu rất mệt rồi, trong suốt gần 4 tiếng trò chuyện với Tổng Bộ Phúc khiến cậu ngày càng mệt và đói nhưng vẫn phải cố tỏ vẻ bản thân không mệt để tránh làm phật lòng Phúc.

" Cậu có muốn đi ăn không? Tôi dẫn đi? " Phúc đưa ra lời đề nghị

" Không thưa Tổng Bộ, cảm ơn vì lời đề nghị của ngài nhưng tôi vẫn có có 1 chút công việc, có lẽ để sau vậy ạ " Hòa lấy cớ nhằm tránh kéo dài thời gian với Phúc

" Vậy hả? Vậy thì cậu đi đi, tôi sẽ đi ăn sau vậy " Phúc đáp lại

Hòa cuối cùng như được ân xá, chào rồi nói " Vâng, chúc ngài ăn ngon miệng, tôi xin phép " Sau đó Hòa ra khỏi cửa mà rồi khỏi phòng Tổng Bộ

Tổng Bộ Phúc nhéch miệng cười, rồi lại nói " Chà chà, chịu đựng ghê đấy, quả là không phụ lòng hy vọng của mình..... Có lẽ mình nên đi ăn? "

Phúc sau đó cũng rời khỏi phòng rồi tới thẳng khu ăn uống, vì sao bản thân Phúc có thể gọi phục vụ bưng món lên, không cần nhất thiết phải xuống kia ăn là vì bản thân cảm thấy nhàm chán khi ở trong phòng, rất buồn chán a.

Mà tại Phủ Thủ Tướng tại Huế, trụ sở chính của Chính Phủ Huế vẫn đang làm việc chả khác bên Tổng Bộ là mấy, chật hẹp và mệt mỏi.

" Cái này...... Ý tưởng rất tốt, liệu có ổn? " Một cán bộ trong Phủ hỏi 1 người đồng cấp

Người kia đáp " Ổn đấy, chưa ai nghĩ tới vấn đề này đâu, rất phù hợp với chi tiêu mà ta đang cần "

" Bộ Tài Chính vẫn chưa suy xét về kế hoạch này, chúng ta nên trình lên cho thủ tướng thì vẫn tốt hơn " Người kia nói

" Anh Sinh, để tôi đi cho, anh chỉ đạo những người khác tiếp tục làm việc, tôi sẽ báo với Thủ Tướng "

Sinh trả lời với người đồng cấp rằng " Ừ, Anh Hoàng cứ đi đi để tôi chỉ đạo với bọn họ, anh không cần phải lo nếu thiếu anh "

Người tên Hoàng đáp " Có anh là tôi yên tâm rồi, bảo trọng "

" Vâng " Sinh đáp lại lời của Hoàng rồi sao đó tới chỉ đạo cho các cán bộ chính phủ khác

Còn Hoàng thì cầm tập giấy dài, tới phòng Thủ Tướng, thông qua hành lang dài ngoàn ngoạt, lính canh kiểm tra thì mới tới thẳng được phòng của Thủ Tướng, khi tới trước cửa phòng, 2 lính canh bảo vệ ngăn không cho Hoàng vào mà bảo rằng " Thủ Tướng đang bận, mời ngài tạm thời chờ đợi " Một lính canh đáp

Thế là bản thân Hoàng phải ngồi chờ đợi dưới hàng ghế có ngay tại, không biết phải tới bao lâu mới có thể trình bày với thủ tướng. Mà trong khi đó, Thủ Tướng Diệu cùng với 1 người nhân viên thuộc Bộ Giáo Dục đang trình bày về việc phát triển đường lối giáo dục.

" Các trường trên toàn quốc đã bắt đầu năm học mới, tương lai sẽ đào tạo không ít các nhân tài, đây là 1 điều tốt thưa Thủ Tướng " Một nhân viên thuộc Bộ Giáo Dục mà đáp lại với Diệu

Diệu lại hỏi " Đường lối phát triển thì bên các cậu đã có phát triển về môn học Đạo Đức và Con Người chưa? "

Người bên Bộ Giáo Dục đáp " Vâng, đã phổ cập tới các trường, đặc biệt là cấp 1 và 2, nên ngài không cần phải quá lo lắng "

Diệu hài lòng rồi nói " Giáo dục là gốc rễ của con người, có giáo dục mới làm nên con người, các cậu nhớ chú trọng trong việc phát triển đạo đức với các học sinh và sinh viện, điều này sẽ giúp chúng ta trong tương lai về đạo đức con người, pháp luật và đời sống, tôi chỉ mong là vậy, các cậu hiểu chứ?

" Vâng, tôi đã rõ, tôi sẽ báo cáo lại với bên Bộ, mong ngài chờ đợi " Người bên Bộ đáp lại với Diệu

" Được, cậu có thể ra về, tôi mong chờ thành quả từ các cậu " Diệu lại đáp về sự mong chờ mà Diệu muốn thấy trong tương lai.

" Vâng, tôi xin phép ra về " Người bên Bộ Ngoại Giao trả lời rồi đi về

Còn bản thân Hoàng thì đang ngồi chờ thì sau đó thấy 1 người đi ra từ phòng Thủ Tướng, biết là Thủ Tướng đã nói chuyện xong thì cậu ngay sau đó tới thẳng và vào phòng Thủ Tướng.

Thủ Tướng Diệu mới vừa nói xong, định đang chuẩn bị kiểm tra lại các loại giấy tờ thì lại có thêm người vào phòng của ông.

Dù rất bất ngờ nhưng sau đó đã lấy lại bình tinh rồi hỏi với Hoàng rằng là " Cậu là.... "

" Cán bộ tại Bộ Xây Dựng thưa thủ tướng " Hoàng trả lời

" À, người bên Bộ Xây Dựng vậy chắc là bên các cậu muốn xây dựng 1 công trình? " Diệu hỏi Hoàng

Hoàng trả lời " Vâng, thưa thủ tướng "

" Vậy dựng án xây dựng có liên quan tới cái gì? " Diệu hỏi lại lần nữa

Hoàng tự tin mà đáp " Xây dựng một văn phòng phân chia các Bộ thưa Thủ Tướng ".