Xuyên Không Đến Cộng Hòa Liên Bang Đông Dương

Chương 34: Tới Kim Nam

Chương 34: Tới Kim Nam

Chương 34: Tới Kim Nam

" Vâng, đúng là như vậy, các bên nhà sản xuất máy phát nhạc vẫn đang nghiêm cứu thêm về phát minh của Thô-mát Ê-đi-xơn (Thomas Alva Edison), dựa vào các phát minh của ông, khả năng cao là chỉ trong vài năm tới thì công nghệ phát nhạc sẽ được hoàn thiện " Kim trả lời với Tuân

Tuân cũng đáp lại " Vậy khá tốt đấy chứ, nếu họ nghiêm cứu thành công thì chẳng sớm hay muộn thì cô sẽ có khả năng là người đầu tiên tại Liên Bang được danh dự tham gia vào sản xuất nhạc, rất tốt đấy " Tuân khen ngợi đối với Kim

Kim lịch thiệp đáp " Vâng, cảm ơn anh nhưng vẫn còn nhiều người khác nữa, tôi không phải là người duy nhất "

" Tôi tin chắc cô sẽ làm được, chỉ là sớm hay muộn thôi? "

Mà tại lúc cả 2 đang nói chuyện, tiếng chuông của tàu vang lên, những tiếng " Ting, Ting, Ting " dù có âm lượng khá nhỏ nhưng vẫn đủ để những người trên tàu đều nghe được.

Tuân xem đồng hồ, phát hiện mới chỉ có 6h20 phút tối, nói

" Sớm tới như vậy, nhanh hơn tôi tưởng nhiều? "

" Vậy...... Có lẽ chúng ta sẽ phải dừng tại đây thôi? " Tuân lại nói Kim về việc mình sẽ phải xuống tàu.

" Ừ...... Tôi mong hai chúng ta sẽ gặp lại nhau, nhưng anh hãy nhớ, hãy đợi tác phẩm từ tôi, tôi chắc chắn sẽ thành công thôi " Kim khiên định với ước mơ của mình

Tuân cười, đáp " Vâng, tôi sẽ chờ đợi, chúc tác phẩm âm nhạc " Lá Hoa Bên Bờ Sông " của cô sẽ thành công, tôi sẽ đợi " Tuân động viên

" Cảm ơn anh, chúc anh một ngày tốt lành "

" Cô cũng vậy, tạm biệt, hẹn sớm gặp lại " Tuân chào tạm biệt, sau đó cả 2 chào tạm biệt với nhau, Tuân còn phải tới Kim Nam trước, sau đó mới tới Gia Định, còn Kim thì phải tới Gia định trước nên cả 2 chào tạm biệt tại đây.

Tại nhà ga xe lửa Kim Nam Nhất Thống, Tuân phải xuống tàu, khung cảnh cũng không khác so với nhà ga xe lửa Ninh Gia Bình tại Tây Ninh là mấy, vẫn rất nhộn nhịp, dù cho đã 6h tối đi nhưng dòng người ít nhiều gì thì vẫn khá là đông, tiếng " Tua " thì cứ vang lên, dòng người qua lại thì nhiều, đèn thì cũng được bật lên, tháp sáng cả nhà ga.

Mà Tuân thì hay rồi, Tuân quên là vào 6h tối như thế này thì lấy đâu ra phương tiện di chuyển đây, xe kéo thì nghỉ gần hết rồi, mà xe hơi thì cũng chỉ mới ở giai đoạn nghiêm cứu và thử nghiệm thôi, còn lâu mới lưu thông trên đường phố, xe ngựa kéo thì chắc gì còn, giờ bọn họ nghỉ hết rồi cũng nên.

Đúng lúc đang rối bời làm thế nào để đi Kim Nam đây thì có 1 anh thanh niên, ăn mặc khá nhơ nhuốc nhưng vẫn chưa tới mức dơ dáy, chào hỏi Tuân rằng " Có phải anh đang cần đi đâu đấy? "

Tuân thì bất ngờ lắm nhưng nghe câu nói từ anh thanh niên kia thì hỏi lại " Anh có phải là người lái xe ngựa? "

" Đúng vậy "

" Tôi tưởng là giờ này nghỉ hết rồi mà? " Tuân lại hỏi

" Họ nghỉ hết thì tôi vẫn đi làm, lao động là chân chính, lẽ sống của tôi đấy " Anh ta đáp lại với Tuân với 1 giọng điệu hết sức thú vị

Mà Tuân nghe xong cũng rất vui,đáp lại anh ta " Thế thì hay quá, anh còn chở người không? "

" Vẫn còn chứ, lên xe đi, tôi chở? " Anh ta thân thiện mà đáp

Mà cả hai sau khi trao đổi thì quyết định đi lên Kim Nam, mà khi đến chiếc xe ngụa của anh thanh niên thì như sau, 1 con ngựa, 1 chỗ ngồi cho lái xe, 2 chỗ người cho 2 người phía sau, ghế làm bằng da, có bông bên trong, ngồi rất êm, có mái che, có cả hệ thống giảm sốc và bánh lốp cao su.

Xe cũng bình thường nhưng không quá mức bình thường, nó vẫn khá là sang trọng vì các chi tiết vừa kể như trên thì lại chứng tỏ rằng người lái xe cũng vô cùng đầu tư cho xe rất cao.

Tuân nhòn cái xe mà cảm thán, nói với anh thanh niên rằng " Tôi không ngờ là anh lại đầu tư tới như vậy luôn, hiếm khi gặp xe nào mà nó như thế này "

Anh ta đáp " Chà, như anh thấy đấy, tôi vay ngân hàng mới có được cái xe này, cả con ngựa nữa, giá cả cái xe lẫn con ngựa lên tới 122 Đồng Liên Bang đấy " Anh ta vừa nói ra là Tuân sốc nặng luôn

122 Đồng Liên Bang là 1 con số khổng lồ, 1 người dân bình thường mà đi làm, không ăn, không chi tiêu thì phải mất tới gần 7 - 9 năm để kiếm được số tiền đấy, Tuân lo lắng cho anh thanh niên, hỏi.

" Anh vay ngân hàng, anh không lo là sẽ bị tịch thu xe và tài sản của anh sao, nếu là 122 Đồng thì nếu không có tiền để trả thì anh sẽ phải số tiền lên tới trên 180 Đồng hoặc phải hơn con số đấy "

Nhưng biểu hiện của anh thanh niên vẫn rất tỉnh bơ, rồi nói cho Tuân biết rằng " Anh lo xa rồi, đó là câu chuyện của 1 năm về trước chứ bây giờ tôi dư tiền lắm? "

Tuân bất ngờ lần nữa, đáp " Anh đã trả hết "

" Không chỉ là trả hết mà còn rất dư là đằng khác.... Mà, nếu anh tò mò, tôi sẽ kể trong lúc lái xe, mau lên đi, trễ lắm rồi? "

" Tôi xin lỗi, nãy giờ nói quá "

" Không sao, thời gian còn dài.... "


Cả hai bắt đầu lên xe, tiến thẳng vào trung tâm thành phố Kim Nam, mà khi xe mới bắt đầu lăn bánh, Tuân lại hỏi anh ta.

" Vậy là anh đã trả hết? "

" Đúng, mới cách đây có 2 tháng thôi, giờ làn ăn dư dả lắm "

" Thế sao, mà anh tên gì, nãy giờ nói quá tôi vẫn chưa hỏi? " Tuân hỏi tên của anh thanh niên


Anh ta đáp " Anh cứ gọi tôi là Cu Tý, mẹ tôi đặt đấy, do mẹ tôi không đi học nên đặt đại vậy luôn "

" Tôi tên là Tuân và tôi có thể gọi anh là Tý được không, cho dễ nghe? "

" Được,không có vấn đề "

" Mà, anh có biết có nhà trọ nào tại Kim Nam còn phòng không, tôi không quen biết nhiều nơi này cho lắm? "

" Anh hỏi đúng người rồi đấy, tôi biết 1 chỗ tại Phường Bảo Lan, có 1 khu nhà trọ cho thuê đêm, rẻ lắm, giá chỉ 1 Kim thôi, giừơng, bàn ghế, nhà cửa sạch mà gọn gàng lắm, ít người biết nên chỗ đó vẫn dư phòng đấy "

" Cảm ơn anh nha, vậy là tôi yên tâm rồi "

Cả 2 từ lúc đi cho tới khi đến Phường Bảo Lân thì khi đi vào trung tâm của Thành Phố thì nó khác biệt lắm.

Khác xa so với Tây Ninh, Kim Nam phát triển rất cao, những tòa nhà, ngôi nhà cứ mọc san sát nhau, cao tới 3 đến 5 tầng, đèn thì sáng trưng, người đi lại cũng nhiều, bảo vệ thì cứ đi qua 1 khu phố là thấy vài người, mấy cái xe ngựa thì cứ đậu sát bên lề đường, ngựa thì được chuyển vào mấy cái chuồng ngựa gần đó, còn riêng về phần đường xá và cây cối.


Quy hoạch rất đều và ổn, nhưng không phải chỗ nào cũng đẹp cả, những ngôi nhà gỗ sập sệ, nhưng khu ổ chuột và người ăn xin vẫn còn, tỉ lệ hộ nghèo và người nghèo vẫn còn nhiều, nhưng xét lại thì Kim Nam vẫn rất phát triển, cho dù noa còn 1 số các vẫn đề vẫn còn tồn động thì đó chỉ là thời gian, nên xét cho cùng thì Kim Nam vẫn cần thời gian để phát triển thêm nữa.

Mà từ lúc đi xe, Tuân và Cu Tý nãy giờ cũng nói rất nhiều, trong khi đi, Tuân hỏi Tý rằng

" Anh biết ở đây có quán đồ ăn nào còn mở cửa không, tôi quên mua nhà ga rồi? " Tuân kể từ lúc đi cho tới giờ này đã không ăn trưa vì bận nói chuyện với Kim, và cả giờ này nữa, nói với Tý mà quên cái bụng đói luôn.

Tý suy nghĩ rồi hô lên " A " và nói với Tuân " Bên Phường Bảo Lan cũng có 1 cửa hàng bán bánh mì, chỉ còn chỗ đó thôi chứ giờ chả còn chỗ nào nữa rồi "

" Không sao, cảm ơn anh, anh tốt quá "

" Nghĩa vụ của tôi mà.... "

Cả 2 lại đến tiệm bánh mì đó, dù đã rất khuya rồi nhưng vẫn mở cửa, chủ cửa hàng là 1 bà già, tuổi trung niên, khi mua, do tối và ít người, cộng với cả đói nên Tuân thuận tiện mua được 3 cái bánh, 1 cái cho Tý và 2 cái cho bản thân Tuân.

Mà bánh cũng không quá mức cầu kì gì, 1 ít nước sốt, thịt, trứng và dưa leo, rau, giá cả 3 ổ là 27 Nhân, khá đắt nhưng còn có hơn không.

Mua xong là bọn họ lại tiếp tục đi tiếp nữa, rồi cho tới gần 8h00 phút tối, mới tới được khu nhà trọ.

" Cảm ơn anh rất nhiều vì chuyến hành trình này, tôi vui lắm " Tuân hài lòng mà trả lời

" Vâng, nói chuyện với anh vũng rất vui, mong sau chúng ta sẽ gặp lại, giá xe là 20 Nhân nha anh " Kim trả lời, thuận tiện cũng nói ra giá tiền của xe

Tuân lấy ít tiền từ trong ví ra, nhưng lại đưa cho Tý gần 50 Nhân, Tý định lấy tiền ra đổi thì Tuân lại từ chối, đáp

" Đó là tiền tôi cho thêm, anh không cần phải trả tiền "

" Nhưng thưa anh, giá vẫn là 20 Nhân, tôi không có lấy thêm đâu "

" Tôi cho mà, anh cứ nhận, khô g sao đâu "

" Nhưng.... " Tý vẫn nói là sẽ không nhận tiền thêm từ Tuân nhưng Tuân nói

" Cuộc sống mà, ai cũng cần tiền để sống, anh hãy coi số tiền đó như là câu chuyện anh đã kể cho tôi đi " Tuân vẫn từ chối, muốn Tý nhận ít tiền

Mà sau gần mấy lần không nhận thì Tý cũng nói " Vâng, cảm ơn anh rất nhiều vì tấm lòng của anh, tôi xin nhận "

" Không có gì, chúc anh may mắn "

" Anh cũng vậy, tôi đi đây "

Tý sau cũng nhận tiền, lên xe rồi đi, còn Tuân thì tới khu nhà trọ ngay trước mắt này, rồi ngủ qua đêm tại đây, sau đó lại bắt đầu 1 ngày mới vào ngày mai.

Đó là chuyện của Tuân, còn nếu có ai để ý tới hệ thống lò xo không, nếu có thì sẽ giải thích như sau

Hệ thống lò xo phản chịu động lực là phát minh của 2 nhà thiết kế xe đạp là Ông Lại Văn Đồng và Ông Tôn Phát Vui.

Bộ giảm xóc hay phuộc nhún là một thiết bị cơ khí hoặc thủy lực được thiết kế để hấp thụ và làm giảm các xung sốc. Nó thực hiện điều này bằng cách chuyển đổi động năng của cú sốc thành một dạng năng lượng khác (điển hình là nhiệt năng) sau đó nhiệt năng này bị tiêu tán đi. Hầu hết các giảm xóc là một dạng dashpot (một bộ giảm xóc chống lại chuyển động thông qua ma sát nhớt).

Giảm xóc khí nén và thủy lực được sử dụng kết hợp với đệm và lò xo. Một bộ giảm xóc ô tô chứa các van khóa và lỗ kiểm tra dùng lò xo để kiểm soát dòng chảy của dầu thông qua một pít-tông bên trong.

Một thứ cần xem xét trong bản thiết kế, khi thiết kế hoặc chọn một bộ giảm xóc, là năng lượng sốc đó sẽ bị chuyển hóa đi đâu. Trong hầu hết các chất hấp thụ sốc, năng lượng được chuyển thành nhiệt bên trong một chất lỏng có độ nhớt. Trong các xi lanh thủy lực, chất lỏng thủy lực nóng lên, còn trong các bình khí, không khí nóng thường bị đẩy vào khí quyển. Trong các loại giảm xóc khác, chẳng hạn như các loại giảm xóc điện từ, năng lượng thoát ra có thể được lưu trữ và sử dụng sau này. Nói chung, giảm xóc giúp xe chạy êm hơn trên những con đường không bằng phẳng.

Cả 2 nhà phát minh là Ông Đồng và Ông Vui đã phát minh ra hệ thống giảm sốc vì muốn 1 thiết bị có thể giảm được lực sốc khi đi qua các con đường ghập gồ

Năn 1893, sau khi phát minh của 2 ông được cấp bằng sáng chế tại Đại Nam, phát minh của 2 ông đã giúp ít rất nhiều về vấn đề phương tiện và đi lại, các quốc gia Phương Tây và Hoa Kỳ cũng đã học hỏi và áp dụng được loại công nghệ này, tiện dụng và ổn định là công dụng của hệ thống giảm sốc lò xo phản chịu động lực, dù vẫn là đời đầu nhưng nó vẫn sẽ được cải tiến sau vài năm nữa thôi, chắc chắn.