Chương 33: Tôi cho là bọn họ đều bị điên?

Xuyên Không Đến Cộng Hòa Liên Bang Đông Dương

Chương 33: Tôi cho là bọn họ đều bị điên?

Chương 33: Tôi cho là bọn họ đều bị điên?

Chương 32: Tôi cho là bọn họ đều bị điên


Mà từ lúc lên tàu, cũng chỉ mới đi có mấy phút mà thôi.

Khởi hành từ Thành Phố Tây Ninh cho tới Thành Phố Kim Nam (Thành Phố Thủ Dầu Một hiện nay), sát bên Phủ Gia Đinh có 18 Km, sau đó mới tới trung tâm Phủ Gia Định được, còn lâu lắm.

Nhưng rồi 1 tiếng gõ cửa vang lên, Tuân cũng bất ngờ lắm, tưởng nhân viên tàu nên mở ra xem, kết quả là gặp ngay trước mặt là 1 cô gái.

" Xin lỗi, anh có thể cho tôi ngồi được không, các khoang hành khách khác đều đã hết chỗ rồi? "

Một lời nói được nói ra từ một người, Tuân không đọc báo nữa mà tìm chủ nhân của giọng nói đó, nhưng chỉ có mình cô gái này, giọng nói đó từ cô ấy mà ra, nghe êm dịu lắm.

Một cô gái, mà cô ấy, chạc bằng tuổi vợ của Tuân nhưng nếu nhìn vào thì ai cũng phải nói là cô 20 tuổi sao?, mà ngoại hình cũng đẹp lắm, nước da trắng, khuôn mặt nết na, mái tóc đen dài tới vai, ánh mắt màu nâu đầy đặc trưng của dân Miền Nam, với bộ váy dài tới đầu gối, trang phục màu kẻ caro trắng đậm nhạt gọn gàng, sạch sẽ, mà khi ai cũng nhìn vào, đều cũng có 1 sức hút vô cùng lạ và khó hiểu.

Nhưng đối với Tuân thì cũng chỉ là 1 cô gái bình thường, Tuân nói lịch sự với cô ấy.

" Vâng, không có vấn đề gì, cô cứ tự nhiên? "

Thế là cô ấy để hành lí dưới chân của mình, rồi ngồi ngay trước mặt Tuân.

Mà tự nãy tới giờ tại sao lại không có bất kì 1 tiếng ồn nào từ hành khách, xin thưa là Tuân đặt vé phòng đơn, chứ không phải khoang hạng bình thường cho người dân, giá vé của Tuân cao là do chọn phòng nữa chứ bình thường từ Tây Ninh tới Gia Định cũng chỉ mất có 5 Kim thôi.

" Xin lỗi vì đã làm phiền anh, do các khoang khác đều đã hết ghế nên tôi chỉ muốn.....? " Cô ấy nói ra lí do của mình

Nhưng Tuân ngăn cản lại, đáp " Không sao, tôi không trách, cũng do gần Lễ Quốc Khánh tới nơi rồi nên mọi người cũng háo hức nên đông thôi, không sao đâu? "

" Vậy hả, tôi cảm ơn anh....... Mà xin cho hỏi, tên của anh? " Cô ấy hỏi tên của Tuân

Tuân đáp " Tuân, Nguyễn Khắc Tuân "

" Kim, Mai Linh Kim? "

Khi đã biết tên của nhau, Tuân đáp

" Rất vui khi được gặp cô Kim, tôi xin được mạn phép hỏi, cô có công việc gì ở Gia Định vậy? "

Tuân hỏi lộ trình, chuyến đi của Kim, Kim đáp lại là " Tôi đi thăm mẹ của tôi, bà ấy có chút không khỏe, còn anh? "

" Một ít giấy tờ và thủ tục, không quá quan trọng.....? "

" Vậy à, thế..... Anh đã có vợ chưa? "

Dù khá bất ngờ trước câu hỏi này nhưng Tuân vẫn từ tốn đáp " Tôi đã có vợ rồi, kể từ hồi năm 21 tuổi, chúng tôi hiện tại có 1 đứa, đứa thứ 2 hiện tại vãn chưa được xin ra, vợ tôi vẫn đang mang bầu "

Kim có chút vui lẫn buồn, nói với Tuân " Ồ, vậy tôi xin chúc mừng gia đình anh một năm mới hạnh phúc và cầu mong vợ anh được " Mẹ tròn con vuông "? " Kim chúc mừng, chúc phúc cho gia đình của Tuân

" Vâng, cảm ơn cô... "

Họ trò chuyện rất lâu, đủ mọi loại chuyện trên trời dưới biển từ gia đình, công việc, con cái..... Phải tới khi đến 1 trạm trung chuyển thì mới dừng lại được cuộc trò chuyện.

Khi tiếp cận trạm trung chuyển, từ đoàn tàu, những người cần đến đây thì xuống tàu, nhường chỗ lại cho số ít người mới từ trạm mới lên.

Quá trình không quá mức 15 phút, thì xe đã tiếp tục lăn bánh đi tiếp.

Còn Tuân và Kim từ này tới giờ vẫn bàn chuyện rất hăng say, ai nhìn vào còn tưởng như 2 cặp vợ chồng vậy

" Vậy là cô tốt nghiệp khóa dạy học về âm nhạc sao? " Tuân hỏi lại Kim

Kim đáp " Vâng, tốt nghiệp từ Đại Học Quốc Gia Đà Lạt, rồi kể từ đó đi xin việc, soạn nhạc, sản xuất, sáng tác... Cho tới hiện tại thì ngoài thăm mẹ ra thì còn có ít công việc tại Kim Nam nên mới đi chuyến xe này "

" Ra là vậy " Tuân đáp, nhưng rồi cũng hỏi lại Kim là " Thế...... Sao tới giờ này cô chưa có chồng, đáng lí mà nói đến tuổi 26 này thì cũng đã có chồng, có con rồi cơ mà? "

Kim có chút xấu hổ, đáp lại, giải thích với Tuân " Tôi tập trung vào sự việc soạn và làm nhạc nên cũng không có quen ai, tới luca này thì mới nhận ra đã trễ tới cỡ nào "


" Haha, cô đừng buồn, với vẻ đẹp của cô thì khó có ai có thể từ chối, rồi họ sẽ quen thôi? " Tuân an ủi, nói với Kim

Mà Kim thì lại đỏ mặt?, Thật ra kể từ cái lúc mà Kim vào khoang tàu với Tuân thì cô đã mê cái vẻ tri thức và bác học từ Tuân rồi, cô cũng muốn lắm, tiếc là người ta đã là chồng, còn cô thì vẫn còn ế quá đi, không quá khó quen nhưng đại đa số gặp nhau thì không hợp cách, rất khác biệt a.

" Ngân hàng Luân Đăng bị gì thế không biết? " Kim bực tức, nói với Tuân.

Mà Tuân thì hỏi ngược lại với Kim rằng " Ngân Hàng Luân Đăng? "

" Anh không đọc báo à? " Kim hỏi

" Tôi chưa đọc hết, sau vậy? "

" Cho tôi mượn tờ báo một chút? "

Tuân đưa tờ báo cho Kim, Kim lật ít trang giấy, sau đó đưa tin tức cho Tuân xem

" BIỂU TÌNH TẠI NGÂN HÀNG LUÂN ĐĂNG, QUYỀN LỢI NGƯỜI DÂN BỊ TƯỚC ĐOẠT? "

" Cái gì đây? " Tuân tự hỏi

" Anh cứ đọc trang ấy đi, anh sẽ biết chút ít tình hình đấy? " Kim khuyên Tuân

Tuân cũng đọc, rồi mọi việc cuối cùng cũng được giải tỏa, mọi việc như sau.

Ngân Hàng Luân Đăng bán trái phiếu, nếu người dân mua trái phiếu từ Luân Đăng thay vì là gửi tiền như bình thường thì là mua 1 trái phiếu, rồi sẽ nhận lãi suất cao hơn khi nhận tiền vào năm sau.

Nhưng cái lỗi là người dân không biết về nội dung của mấy cái hợp đồng này, cứ thấy có tiền là mua trái phiếu, mà Ngân Hàng Luân Đăng đang cần tiền gấp nên mới phát hành trái phiếu, vay tiền từ nhân dân.

Mà kết quả là Ngân Hàng Luân Đăng đầu tư dự án là xây 1 cơ sở mới bị phá sản, ban hội đồng ngân hàng bị bắt, người dân thì lại mất tiền, tổng thiệt hại lên tới gần 40.000 Đồng Liên Bang, ảnh hưởng lên tới gần 7.000 người, qua kinh khủng.

" Bọn họ bị điên hết rồi hay sao mà lại phát hành trái phiếu, họ không nghĩ tới hậu quả mà nó gây ra sao? " Tuân tức tối

" Ban đầu họ cũng nghĩ sẽ có đủ khả năng thu hồi vốn sau 3 năm xây dựng dự án, kết quả là xây chưa xong thì đã bắt, cũng may là bên Ngân Hàng Liên Bang đã chịu tránh nhiệm về việc này những vẫn không đủ, thiệt hại mà nó gây ra cũng quá lớn đi " Kim nói

Mà họ vẫn tiếp tục trò chuyện với nhau về tình hình chính trị trong nước, quân đội và nhiều chủ đề khác, kiến thức chuyên sâu về lĩnh vực Âm Nhạc và Tài Chính thì Kim lại cao hơn với Tuân so với Chính Trị.

Họ vẫn tiếp tục trò chuyện, nói cho tới khi qua các trạm trung chuyển, họ không hề xuống tàu cho dù có vài bước, nói rất vui, rất tuyệt...