Chương 25: Chúng ta đều là thực dân

Xuyên Không Đến Cộng Hòa Liên Bang Đông Dương

Chương 25: Chúng ta đều là thực dân

Chương 25: Chúng ta đều là thực dân

Chương 25: Chúng ta đều là thực dân

" Thưa Tổng Bộ, ý của ngài là sao " Nếu mô tả thì anh ta tầm tam tuần, ăn mặc theo đúng chức vụ của mình

Bản thân anh ta đang trò chuyện với 1 trong những người đứng đầu của Bộ Chỉ Huy: Nguyễn Kim Phúc

Là kẻ đứng đầu, quyền lực nắm trong tay rất lớn, Phúc là người có quyền, bản thân ông ta có thể là 1 con người tốt hoặc xảo trả, nếu nói thẳng thì là một tên mọi rợ và thèm khát chiến tranh.

" Cậu Hòa, chỉ có 2 chúng ta ở đây, vậy.... Để tôi nhắc lại câu hỏi?..... Chúng ta là thực dân sao? "

Hòa lưỡng lự mà trả lời với Phúc

" Ngài hỏi câu này, tôi biết trả lời ra sao? "

" Cậu cứ nói thẳng, ta muốn một câu trả lời " Phúc hỏi rõ với Hòa

Hòa lại hỏi " Vậy, nếu ngài hỏi tôi rằng chúng ta có phải là thực dân..... Vậy liệu, sự trỗi dậy của chủ nghĩa đế quốc liệu đã nhem nhóm trong chính chúng ta, liệu....... Thực dân chỉ là cái gì?...... Chúng ta là thực dân, đó là câu trả lời của tôi, liệu ngài có thể trả lời giúp tôi về việc liệu...... Chúng ta đang thay đổi? "

Phúc thẳng thắng mà trả lời luôn " Đúng, chúng ta đã thay đổi "

" Đôi khi, con người ta luôn thay đổi, dựa vào cái gì, sự thay đổi thời thế hay là một cuộc binh biến chính trị hoặc chỉ ít nhất là lối sống thường ngày.... Chúng ta là 1 nước đế quốc....... ĐANG TRỖI DẬY " Phúc hút ngụm điếu xì gà, quả là sảng khoái làm sao.

" Thưa ngài, sức khỏe, ngài không nên hút nhiều " Hòa khuyên can

Phúc nói " Tôi tự biết bản thân mình cần phải làm gì, đừng quá lo " Điếu xì gà tàn ngay trên hộp đựng tro thuốc.

" Cậu biết đấy, chủ nghĩa thực dân, gần tương đối giống với chủ nghĩa đế quốc, chúng ta dù là 1 cường quốc đang trỗi dậy nhưng phải biết điều, lũ quỷ Tây Dương không phải là một lũ không có đầu óc, chúng ranh ma, xảo trá, chúng có quyền tự tuyên bố chủ quyền, tự áp đặt quyền cai trị đối với các lãnh thổ mà chúng cho là cần phải được khai sáng, một lũ ranh ma chết tiệt " Phúc nổi gân, trong lòng ông ta nổi lên cơn giận dữ đầy kinh khủng, có thể sẽ nổ bất cứ lúc nào.

" Thưa ngài, ngài quên, tôi đã hỏi có nên chuyển thêm quân tới Định An hay không vì người dân bản địa đang chống lại chúng ta " Hòa lại hỏi Phúc lần nữa

Cơn giận đang bùng cháy, Phúc lạnh lùng nói 1 lời nói khiến ai nghe đều cũng phải rợn tóc gáy " GIẾT, NẾU CHÚNG PHẢN KHÁNG, CỨ GIẾT LÀ ĐƯỢC "

Hòa rùng mình, nói lại với Phúc nhằm để xác định rằng " Ngài có chắc? "

" CHẮC CHẮN " Phúc lạnh lùng

" Vâng, vậy thì tôi sẽ báo lại cho Trung Đoàn Viễn Chinh Hải Nam " Hòa báo lại với Phúc việc sẽ truyền lời nói của Phúc với Trung Đoàn.

Nếu những ai chưa biết thì Chủ nghĩa thực dân là chính sách tạo dựng và duy trì hình thức thuộc địa của một người dân ở lãnh thổ này lên một lãnh thổ khác. Mẫu quốc là nước tuyên bố chủ quyền đối với những thuộc địa này và bổ nhiệm toàn quyền cai trị tương tự Thái thú của chế độ phong kiến. Cấu trúc xã hội, chính quyền và kinh tế của lãnh thổ bị quốc gia thực dân áp đặt thay đổi. Thuộc địa là một bộ phận của đế chế do đó chủ nghĩa thực dân có liên hệ gần gũi với chủ nghĩa đế quốc.

Các nước Phương Tây dựa vào cái ưu thế về khoa học kĩ thuật mà thực hiện các cuộc chinh phạt không có hồi kết, việc này đã ảnh hưởng không nhỏ tới việc phát triển đồng đều giữa các thuộc địa và mẫu quốc, mẫu quốc càng giàu có nhờ cai trị, thuộc địa càng nghèo đi vì bị cướp đoạt tài nguyên, dần dần bị tuyệt diệt.

Hòa lại hỏi " Liệu việc chúng ta cai trị đối với người Khmer và người Lào là việc áp đặt thuộc địa? "

Phúc suy nghĩ hồi lâu rồi nói " Không hẳn, chúng ta khai sáng văn minh cho bọn chúng, nếu cậu không để ý, trong cái Lục Địa Châu Á này thì chỉ có chúng ta và Nhật Bản là 2 quốc gia duy nhất có thể cải tiến và phát triển, Xiêm La dù cũng học theo nhưng rất chậm, không đáng lo.

Đã là kẻ yếu thì không có quyền mà lên tiếng, chúng ta áp đặt sự cai trị đối với người Khmer và người Lào thì cũng chỉ là khai sáng cho chúng đã là quá tốt với chúng rồi, nếu càng để lâu, chúng sẽ chỉ có bị tụt hậu mà thôi " Phúc thản nhiên mà đáp, ông rất tự tin sau các cuộc chinh chiến và đặt nền cai trị đối với Người Khmer và Người Lào, công lao này khó ai có thể hơn ông.

Phúc hỏi Hòa nhưng biểu cảm càng ngày kì lạ hơn, quái dị hơn " A, một cái bánh, to làm sao, cái bánh Đại Thanh Đế Quốc, một lũ tiểu nhân, thích ăn là ăn, cướp là cướp, một lũ đê tiện, hahaha " Rồi nói rồi lại đặt câu hỏi, rồi lại cười, trông như 1 kẻ điên vậy.

Dù vậy nhưng Hòa lại không thể nói gì, đây là một thói quen đầy kì quặc của Phúc khiến ai chứng kiến đều rất khó chịu nhưng Hòa đã quá quen với việc này nên chẳng phải lo lắng về việc có ảnh hưởng tới thần kinh hay không.

" Hòa, tôi hỏi cậu lần nữa, việc chúng ta xâm lược Hải Nam liệu có lợi ích, chúng ta đều biết, chinh chiến y như đi đầu tư vậy, ta thắng nhưng có lợi ích không? " Phúc lại hỏi lần nữa, nhưng cũng ngày càng kì lạ hơn "

Hòa lên tiếng đáp " Thưa Tổng Bộ, việc chúng ta xâm lược Hải Nam hoàn toàn có lợi ích như thể hiện việc chúng ta đã như thế này, thể hiện sự uy quyền khi mới thành lập Liên Bang, củng cố miền tin vào quân đội và thành lập thuộc địa ngoài mẫu quốc, đó là những gì tôi trình bày cho ngài " Hòa lại trả lời, áp lực về việc hỏi rồi trả lời ngày càng khiến cậu ta mệt mỏi thêm.

" Đúng, rất đúng, nhưng cậu vẫn thiếu một thứ đó là chủ quyền tuyệt đối và tuyệt đối "

" Chúng ta thực hiện Chiến Dịch Xâm Lược Hải Nam 1886, 2 Quân Đoàn, 16 tàu chiến, 75.000 người, sau 4 tháng, chúng ta hoàn làm chủ được Đảo Hải Nam nhưng Anh và Pháp ép chúng ta phải trả lại Hải Nam cho Đại Thanh nếu không sẽ cắt đứt quan hệ kinh tế đối với chúng ta, một lũ khốn khiếp.

Biết bao nhiêu người ngã xuống cơ chứ, một cuộc đầu tư thất bại đấy Hòa, cũng may hên là Đại Thanh bồi thường cho chúng ta bằng việc cắt Định An cho chúng ta, dù vậy thì kế hoạch kia cũng bị phá sản, thật..... Lỗ to " Mỗi lần nhắc về chiến dịch Xâm Lược Hải Nam là Phúc lại ngày càng ghét cay lũ quỷ Tây Dương, lợi ích của Đại Nam bị ảnh hưởng khá nghiêm trọng sau chiến dịch lần đó.

" Cả lũ Đảng Dân Tộc nữa, chỉ vì mấy cái tấm bầu cử mà sẵn sàng xin nhờ chúng ta giúp bọn chúng, bọn chúng liệu có bị điên hết không vậy hay...... "

Phúc nói cả ngày, chửi cả ngày mà không biết mệt, lỗ tai của Hòa cũng phải nhạy bến và cứng rắn lắm thì mới có thể chịu được cái lực nói khủng khiếp từ Tổng Bộ Phúc.

" Ha.....ha, ta nói quá nhiều rồi nhỉ, liệu có ảnh hưởng tới cậu không? " Phúc hỏi lại Hòa

Dù rất mệt và điếc tai nhưng Hòa vẫn phải nói là " Vâng, tôi không bị ảnh hưởng, thưa Tổng Bộ "

" Tốt, tốt lắm, quả là ta không nhì nhầm cậu kể từ cái ngày khi ta gặp cậu, haha, quả là 1 lựa chọn sáng suốt khi ta đưa cậu vào đây " Phúc tươi cười, nói chuyện rất vui vẻ với Hòa

Hòa dù thế như vẫn nói " Vâng " đối với Phúc để tránh làm làm phật lòng với Phúc, cậu ra sợ sẽ ra sao nếu làm Phúc nổi giận, không ai biết cả.

Phúc lần nữa lại hỏi nhưng lại nói rất to và rõ, khác hơn so với những lời nói khác " CHÚNG TA..LIỆU....... NẾU CÓ TỚI 2 ỨC....... CÓ THẮNG CẢ THẾ GIỚI HAY KHÔNG? "