Chương 243: Hắn mới là Thiên Tài.
Không gian pháp tắc lợi ở chỗ đó. Đến vô ảnh, đi vô tung.
Cố gắng đi tới một ngọn núi lớn, Vũ Tôn vội vã đáp xuống. Người hắn gần như khô kiệt nguyên khí. Không nói một lời, hắn khoanh chân lại điều tức. Trương lão cùng Tiểu Linh Nhi vội dò xét xung quanh, không để hắn phải phân tâm. Cũng may nơi này không có một bóng người cho nên hai người mới an tâm hộ pháp hai bên cho Vũ Tôn.
Trong lòng Trương lão lúc này hết sức phức tạp. Hắn trăm mơ cũng không nghĩ tới mình có thể thoát khỏi tay của Ngải Kha. Thiếu niên kia quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Mới mười lăm, mười sáu tuổi nhưng cách hành xử như người từng trải, tu vi lại thâm sâu không lường được. Tuyệt đối là thiên tài, nếu để hắn vài năm nữa Thánh giới chắc chắn sẽ không ai không biết.
Tiểu Linh Nhi thì vẻ mặt ngây ngốc, mừng vui cùng khó xử đan xen. Người ta cũng chỉ ngang tuổi nàng nhưng tu vi thì cách nhau một trời một vực, lại còn cứu nàng từ tay của sắc lang Ngải Kha. Rút cục phải làm sao mới báo đáp được hắn đây? Mỗi khi liếc nhìn thân ảnh kia, nàng chợt thấy hắn hùng vĩ như một ngọn núi Thái Sơn.
Điều tức nửa ngày, nguyên khí khôi phục chừng ba thành Vũ Tôn mới mở mắt đứng lên. Một cảm giác mệt mỏi đã lâu không cảm nhận được xâm chiếm thân thể hắn. Trời đã ngả về đêm, bụng hắn có chút cảm thấy đói. Vốn dĩ tu luyện đến cảnh giới của hắn hoàn toàn có thể nhịn ăn, chỉ cần hấp thu nguyên khí nhưng không hiểu sao hắn lại rất muốn ăn thứ gì đó. Thần thức trải ra, lập tức phát hiện vài con yêu thú cấp thấp cách bọn hắn không xa. Thân ảnh hắn lóe lên rồi biến mất trước con mắt của Trương lão cùng Tiểu Linh Nhi. Một lát sau hắn đã quay trở lại, trên tay cầm theo mấy con yêu thú đen đủi kia.
Trong bóng đêm mịt mờ, ba thân ảnh đang ngồi quây tròn bên một đống lửa lớn. Từ bên trên, ba con yêu thú được sắp xếp ngay ngắn đang tỏa ra mùi thơm nức mũi. Chỉ chốc lát sau, mỗi người một con, luân phiên xé thịt ăn ngon lành.
Khẽ vỗ vỗ bụng, Vũ Tôn ợ một tiếng thoải mái. Lâu rồi hắn mới thấy ăn ngon như bây giờ. Đột nhiên hắn nhớ tới Trương Nhược Tích. Những lúc thế này mới thấy không gì ngon bằng bữa cơm của mẹ nấu.
- Công tử, đa tạ ngươi đã cứu chúng ta.
Đột nhiên Trương lão nghiêm nghị quì xuống, đầu chạm xuống đất cung kính hành lễ với Vũ Tôn. Tiểu Linh Nhi thấy vậy cũng định quì theo cha. Vũ Tôn vội vã phất tay nâng hai người lên.
- Hai người không cần cảm ơn. Chuyện này ta bỏ qua không được.
Vũ Tôn lắc đầu. Hắn chỉ đơn giản suy nghĩ mình là bằng hữu tốt của Bảo Nhi, Tiểu Linh Nhi lại là chị em ruột của nàng thì cứu nàng là việc thiên kinh địa nghĩa mà thôi.
- Ta biết vạn lời cảm ơn công tử cũng không để trong mắt. Không biết công tử có dự định thế nào về sau này?
- Dự định ư, ta cũng chưa nghĩ tới. Không biết Trương lão có ý gì không?
- Hiện giờ chắc chắn Ngải Kha đang điên cuồng truy lùng chúng ta. Hắn dù sao cũng là Thánh cấp cường giả, lại là thành chủ một thành cho nên quen biết không ít. Nếu chúng ta không tìm một chỗ dựa thì khó có thể thoát khỏi tai mắt của hắn. Công tử mới phi thăng không lâu, hẳn là với Thánh giới chưa quen thuộc. Để ta đem những gì ta biết kể cho công tử một phen, sau đó ngài đưa ra quyết định.
Vũ Tôn gật đầu. Lập tức Trương lão đem tóm tắt chi tiết những gì hắn hiểu biết suốt hơn nửa cuộc đời hắn giảng giải cho Vũ Tôn. Hầu như những gì lão kể Vũ Tôn đã được tên cầm đầu muốn cướp bóc hắn nói qua một lần nhưng hắn vẫn lắng nghe.
Thượng giới, thực chất cũng chỉ như Tiềm Long đại lục nhưng rộng lớn hơn hàng ngàn lần mà thôi. Nơi nào cũng vậy, cường giả vi tôn. Nơi này cũng có những siêu cấp thế lực cầm đầu. Mà Tây Á đại lục này thì có tam đại thế lực mạnh nhất, gồm Tiêu Dao phái, Thánh Hoàng Tông cùng một thế lực khiến Vũ Tôn hết sức bất ngờ: Long gia. Thậm chí Thăng Long thành này cũng trực tiệp sự quản lí của Long gia.
Tại Ngọc Lan đại lục, Vũ Tôn đã gặp qua một người là Long gia lão tổ. Hắn cũng biết vị Long gia lão tổ kia là người Thánh giới, nhưng không nghĩ tới Long gia lại mạnh mẽ đến múc là một trong tam đại cự đầu của Thánh giới.
Đột nhiên nhớ tới Ngọc Lan đại lục dư chí mà Long gia lão tổ đưa cho lúc còn ở Ngọc Lan đại lục mà lúc trước hắn mới đọc sơ qua một lượt. Không đợi Trương lão nói hết, hắn lập tức đem ra, thần thức tràn vào đem mọi thứ ghi nhớ. So với lời kể của Trương lão cùng tên đại hán kia thì Ngọc Lan đại lục dư chí chi tiết, rõ ràng hơn quá nhiều.
Mất trọn vẹn ba canh giờ Vũ Tôn mới đem toàn bộ tri thức bên trong ghi nhớ. Thở ra một hơi dài, hắn thấy thoải mái hơn nhiều. Đang lúc chân ướt chân ráo tới Thánh giới, có Ngọc Lan đại lục dư chí quả thật quí giá hơn bất kì thứ gì.
- Trương lão, ngươi dự định thế nào?
Vũ Tôn quay sang hỏi Trương lão. Lão già này sống không ít, kinh nghiệm của hắn vô cùng phong phú, tất có chủ kiến tốt.
- Thiếu hiệp, thứ cho lão già nói thẳng. Thiếu hiệp dù tu vi kinh thiên, nhưng cũng là từ hạ vị diện phi thăng mà tới tất nhiên cần có một thế lực lớn mạnh chống lưng mới thỏa sức phát triển. Thánh giới này cường giả như mây, thiếu hiệp mới chỉ mười sáu tuổi, tư chất siêu phàm, có thể nói toàn bộ Thánh giới chứ đừng nói Tây Á đại lục này chưa từng có ai sánh được. Tại Tây Á đại lục, kể cả Thập Đại công tử cũng không thể so được với ngài. Nếu công tử muốn tìm kiếm một nơi làm chỗ dựa tuyệt không khó, kể cả là tam đại siêu cấp bá chủ. Nếu ngài có thể đem theo Tiểu Linh Nhi thì chúng ta chắc chắn không sợ Ngải Tất tìm đến.
Trương Lão đem suy nghĩ trong lòng nói ra. Vũ Tôn cực kì xuất sắc, nếu như để Tiểu Linh Nhi đi theo hắn tiến vào được một siêu cấp cự đầu thì còn sợ gì chuyện khác như vừa rồi nữa.
- Trương Lão, ta hiểu ý ngươi. Nhưng ta không đơn giản chỉ là một phi thăng giả bình thường. Ta tại hạ giới đắc tội qua một tên Thánh Tôn, thân lo không xong. Chỉ cần hắn phát hiện ra ta đã tới Thánh giới tất sẽ dùng mọi cách bắt lấy ta. Cho nên hiện tại ta không thể gia nhập thế lực nào, nếu không chỉ sợ Tiểu Linh Nhi sẽ vì ta mà gặp họa lây.
Vũ Tôn trực tiếp lắc đầu. Nếu không phải vì Thánh Tôn của Lam Minh đại lục thì hắn sẽ nghe theo Trương lão, nhưng tình thế hiện tại không cho phép hắn làm vậy.
Trương lão nghe Vũ Tôn từ chối có chút thất vọng, nhưng nghe tới hắn đắc tội Thánh Tôn tại hạ vị diện thì kinh hãi vô cùng. Tuy tò mò nhưng hắn không tiện hỏi, chỉ khẽ thở dài.
- Nếu như vậy lão hủ không nói gì thêm nữa. Công tử tin rằng đã tự có quyết định của mình. Ta sẽ đem Linh nhi tới một môn phái nào đó cho nó gia nhập. Với tư chất của Linh nhi, gia nhập một trung cấp thế lực có lẽ không phải là không thể.
Vũ Tôn gật đầu. Linh nhi phát triển trong điều kiện không cao nhưng mười lăm tuổi đã là Ma Pháp Sư cấp tám, nếu cho nàng điều kiện tốt hơn chắc chắn tu vi sẽ phi tốc như vũ bão. Hơn nữa, trung cấp thế lực cũng có Thánh Vương cảnh tọa trấn, nếu Tiểu Linh Nhi thể hiện ra tư chất đáng để họ coi trọng tất sẽ bảo hộ cho nàng tốt.
- Vậy cũng tốt. Đã thế ngày mai ta sẽ hộ tống hai người tới Vô Hoa Điện, cách nơi đây cũng không xa.
Trương lão khá bất ngờ. Lúc nãy hắn chưa đề cập tới Vô Hoa Điện nhưng vậy mà Vũ Tôn lại biết được. Xem ra hắn còn đem Thánh giới hiểu biết kể cho Vũ Tôn quả là thừa thãi.
- Đa tạ công tử.
Vũ Tôn không nói gì, tâm thần buông lỏng, chìm vào trạng thái tu luyện. Hắn phải tranh thủ thời gian càng sớm càng tốt khôi phục tu vi.
Chớp mắt đã tới bình minh, tu vi khôi phục thêm một thành. Vũ Tôn lần nữa phi hành hướng vị trí Vô Hoa Điện như trong Ngọc Lan đại lục dư địa chí đi tới.
Lần này không lo có người đuổi theo nên hắn không cần vận dụng không gian pháp tắc để di chuyển. Từ sơn mạch hắn qua đêm cho tới Vô Hoa điện chừng hai ngàn dặm. Sau ba ngày phi hành, bọn hắn đã tới chân núi Vô Hoa.
Thường thường, như những môn phái khác thì phải tới thời gian mới tiến hành truy thu đệ tử nhưng Vô Hoa điện là một ngoại lệ. Bọn họ không hề giới hạn tiến hành tuyển đệ tử mới, đó chính là nguyên nhân chính Vũ Tôn lựa chọn Vô Hoa điện mặc dù cũng có một số môn phái khác không kém. Hắn không có nhiều thời gian để chờ đợi bọn họ mở cửa sơn môn tuyển đệ tử.
Vô Hoa điện này đa phần là nữ đệ tử, hắn cảm thấy tương đối phù hợp với Tiểu Linh Nhi.
Lúc này dưới chân núi Vô Hoa có không ít người đang xếp hàng chờ tới lượt mình trắc thí. Bởi vì Vô Hoa điện quanh năm mở cửa thu người nên lúc nào cũng có không ít người tới muốn gia nhập. Nhưng cũng vì vậy mà Vô Hoa điện tuyển đệ tử hết sức ngặt nghèo, yêu cầu so với những thế lực khác chỉ hơn không kém. Vì thế nên đệ tử của Vô Hoa điện đều là tinh anh, hơn nữa số lượng luôn duy trì ở một mức cân bằng nhất định.
Tiểu Linh Nhi mang theo kì vọng của Trương lão cũng tới cuối hàng người xếp vào. Khuôn mặt ngây thơ tràn đầy lo lắng. Nội tâm nàng hiểu được suy nghĩ của Trương lão, cho nên nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn hạ quyết tâm phải gia nhập bằng được Vô Hoa điện.
Vũ Tôn cùng Trương lão lui sang một bên chờ đợi. Thân nhân của không ít người cũng như thế. Tuy đông nhưng hết sức yên tĩnh. Ai cũng hồi hộp chờ đợi kết quả của người thân. Liên tục có người từ Vô Hoa điện khảo nghiệm vị trí đi ra. Vui mừng có, buồn rầu có, chán nản có, khóc lóc có.
Chừng nửa ngày, thân ảnh của Tiểu Linh Nhi cũng khuất hẳn sau hàng người dài dằng dặc. Xem chừng không lâu nữa sẽ tới lượt nàng. Trương lão đôi mắt không dám rời cổng của Vô Hoa điện nửa bước. Hắn hi vọng Tiểu Linh Nhi có thể gia nhập được Vô Hoa điện, bởi vì nếu thất bại tất sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới tâm trí nàng, không chừng sẽ tác động tới con đường tu luyện.
Từng phút trôi qua với Trương lão dài như một năm. Càng về lâu lão càng run rẩy như chính mình khảo thí. Cuối cùng không lâu sau, Tiểu Linh Nhi thân ảnh cũng xuất hiện, bên cạnh nàng còn đi theo một trung niên mỹ phụ. Trên miệng Tiểu Linh Nhi treo lên một nụ cười rạng rỡ. Trương lão thấy vậy thở ra một hơi, chắc chắn Tiểu Linh Nhi đã thành công thông qua khảo nghiệm rồi.
Hai người họ một trẻ chạy trước, một lớn tuổi theo sau. Rõ ràng nữ tử kia chỉ nhàn nhã dạo bộ nhưng lại luôn bên cạnh Tiểu Linh Nhi đang tung tăng. Nhìn vào nàng ai cũng cảm thấy như tiên tử. Nàng chỉ nhẹ nhàng nhìn Tiểu Linh Nhi, khóe miệng khẽ mỉm cười yêu mến. Không ít người nhận ra nữ tử này, vội vã tránh lui cho hai người một con đường. Vũ Tôn cũng khẽ chau mày. Từ trên người nữ tử kia hắn cảm giác được nàng rất mạnh, mạnh hơn hắn quá nhiều. Ít nhất tu vi của nàng cũng phải tới Thánh cảnh, hơn nữa không phải bình thường Thánh cảnh.
- Cha, ta thành công rồi.
Tiểu Linh Nhi sung sướng nhào vào lòng của Trương lão. Trương lão cũng khẽ vỗ vỗ đầu nàng mỉm cười. Bây giờ nếu hắn có chết cũng an lòng. Nữ tử kia chỉ yên lặng đứng cạnh Tiểu Linh Nhi không nói gì. Nàng cũng chỉ khẽ liếc qua Vũ Tôn cùng Trương lão một chút sau đó lại chăm chú nhìn Tiểu Linh Nhi như báu vật.
- Được rồi, được rồi Linh nhi. Con giỏi lắm, không phụ lòng của ta. Không biết vị đại nhân này là?
Trương lão buông Tiểu Linh Nhi ra, cung kính nhìn nữ phụ nhân hỏi. Hắn cũng không phải đui mù, thừa hiểu người này chắc hẳn là đại nhân vật nào đó.
- Đây là sư phụ ta. Sư phụ ta là một người rất lợi hại. Từ nay chúng ta không cần phải sợ hãi Ngải Tất nữa rồi cha.
Tiểu Linh Nhi nắm tay lão vui vẻ đáp.
- Thì ra là lão sư của Linh nhi. Lão già thất lễ, mong phu nhân bỏ qua.
Trương lão khiếp sợ không thôi. Không thể nghĩ ra Tiểu Linh Nhi mới vừa trắc thí đã có sư phụ đích thân đưa tới. Từ lúc bọn họ tới đây chưa từng có ai được đãi ngộ như vậy. Không ít người quan sát ánh mắt âm thầm ghen tị không ngớt. Không biết tiểu cô nương kia là ai mà được vị phu nhân kia nhìn trúng, quả là một bước lên trời.
- Lão trượng không cần khách khí. Ngài đã là cha của Linh Nhi thì lễ tiết có thể bỏ qua. Ta còn cảm ơn ngài đã sinh ra cho ta một đệ tử tốt mới được a.
Phu nhân kia mỉm cười hòa ái, lời nói với Trương lão hết sức dễ nghe. Thế gian này không có nhiều người có thể nhận được đặc ân đó từ nàng.
- Linh Nhi, sau này con phải hảo hảo nghe lời sư phụ nghe chưa. Ta già rồi, không thể che chở con được nữa.
Trương lão nhẹ cốc đầu Tiểu Linh Nhi dặn dò. Quyến luyến hồi lâu, Tiểu Linh Nhi cũng sắp phải theo sư phụ nàng tiến vào Vô Hoa điện tu luyện. Nàng khóc lóc không muốn rời xa Trương lão khiến sư phụ nàng tặc lưỡi bật cười không ngớt. Cuối cùng nàng đưa cho Trương lão một tấm lệnh bài, dặn hắn tới một thành trì cách đây không xa định cư để nha đầu kia có thể yên tâm theo nàng tu luyện.
- Trương lão, chúng ta đi thôi.
Vũ Tôn bất đắc dĩ nói với Trương lão. Hai cha con này cứ bịn rịn thế này không biết đến bao giờ mới thôi.
Trương lão gật đầu, âu yếm nhìn Tiểu Linh Nhi dặn dò thêm nàng chút chuyện sau đó quay người theo Vũ Tôn rảo bước.
- Khoan đã. Ngươi tên là gì.
Tiểu Linh Nhi bất chợt nhìn Vũ Tôn kêu lên.
Vũ Tôn ngừng bước đáp:
- Vũ Tôn. Cố gắng tu luyện, sau này gặp lại ta có chuyện muốn cho ngươi biết.
- Vũ Tôn sao. Được, ta sẽ cố gắng tu luyện để có thể đuổi theo ngươi.
Tiểu Linh Nhi nhìn thân ảnh hắn ngày một xa khẽ thì thào. Trong lòng nàng có chút gì đó không đành. Mỗi khi nghĩ tới thân ảnh nhỏ bé nhưng lúc cần lại to lớn như Thái Sơn khiến tim nàng lại đập nhanh hơn một chút.
Những lời thì thào của nàng tuy nhỏ nhưng không thoát khỏi tai sư phụ nàng. Phu nhân kia trên miệng vẫn treo nụ cười nhàn nhạt tùy tiện hỏi:
- Linh Nhi, ngươi nói là sẽ đuổi theo hắn? Không bao lâu nữa hắn mới là người cần đuổi theo ngươi mới đúng.
- Không, người sai rồi. Người nói ta là thiên tài, nhưng thực sự thì ta không bằng hắn. Hắn mới là "Thiên tài thực sự".
Tiểu Linh Nhi nhìn nàng, nghiêm nghị nói. Đồng hành cùng Vũ Tôn vài ngày, hơn ai hết nàng hiểu so với hắn, nàng thực sự không thể gọi là "Thiên Tài" được.