Chương 242: Uy hiếp.
Khắp nơi, từng tiếng hít dài khiếp sợ vang lên. Không ai dám tin vào mắt mình nữa. Bốn Đế Vương cảnh vậy mà không đỡ nổi một đòn đã nằm lăn dưới đất. Nếu như đối thủ của bọn chúng là người khác thì không sao, nhưng rõ ràng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi thì hoàn toàn khác. Chẳng lẽ, hắn là quái vật sao?
Mười sáu tuổi, tu vi trên Đế Vương, có thể là Đế Tôn mà cũng có thể là Nhập Thánh. Chuyện này quả thực tự cổ chí kim gần như không tồn tại. Rút cục thiếu niên đó là ai mà chưa từng nghe qua. Không ít người âm thầm cho rằng Vũ Tôn là một lão quái vật nào đó chuyển thế cũng không chừng. Nếu hắn có bảo vật ngăn cách thần thức thì có lẽ bọn họ còn tưởng rằng hắn dịch dung.
Đối với kết quả trên cũng không thấy có gì bất ngờ. Vũ Tôn mang trong mình kim huyết cực kì cường đại, đã tẩy kinh phạt tủy giúp tư chất, thể chất lẫn độ tinh khiết nguyên khí của hắn khó có đối thủ. Hơn nữa cách đây không lâu hắn còn được Hỗn Độn chi hoa tái tạo nhục thân thì nếu không làm được như vậy mới là bất ngờ. Hỗn độn chi hoa là gì? Đó là tinh hoa của hỗn độn lực, là thứ gần như quí giá nhất mà ai cũng khao khát há chỉ để ngắm chơi.
Trương lão, Tiểu Linh Nhi ngốc trệ.
Ngải Kha cũng kinh hãi không kém, hai chân hắn run rẩy đứng không vững. Lù lù bốn tên hộ vệ của hắn chỉ một quyền của đối thủ đã chút nữa bị phế. Hắn không tin vào mắt mình. Nếu không phải vết thương bọn chúng còn đó hắn chắc chắn sẽ nghĩ là một hồi đóng kịch.
- Ngươi … ngươi …
Ngải Kha một tay chỉ Vũ Tôn, chân không ngừng run rẩy. Hắn muốn chạy, chạy thật nhanh về gọi phụ thân hắn nhưng hai chân hắn như không thuộc về bản thân, không cách gì nhấc lên được.
Về phần bốn tên hộ vệ của hắn cũng không có ý tứ động thủ. Đế Vương cảnh bị thuơng một cánh tay không phải chuyện quá lớn, nếu muốn chiến đấu tiếp cũng hoàn toàn có thể. Nhưng trong suy nghĩ của cả bốn người, thực lực hai bên chênh lệch rõ ràng như vậy không ai dại gì vì một tên phế vật công tử lại đi hiến mạng vô ích. Người ta đã không muốn giết bọn hắn vậy thì thôi đi. Cộng thêm việc đây là Thăng Long thành, Vũ Tôn trừ khi là siêu cấp cường giả nếu không tuyệt sẽ không dại gì giết chết Ngải Kha.
Vũ Tôn cười gằn, thâm ý liếc bốn người sau đó từng bước tới trước mặt Ngải Kha.
- Ngươi… ngươi đừng… tới … tới … đây. Phụ…phụ…thân…ta…ta…ta …
Ngải Kha chưa kịp nói hết câu, Vũ Tôn đã đưa tay túm lấy cổ hắn xách lên như một con gà, nhẹ nhàng siết. Khuôn mặt Ngải Kha đỏ bừng, nội tâm cực kì sợ hãi Vũ Tôn sẽ ra tay giết mình. Hắn hé miệng, muốn cầu xin Vũ Tôn nhưng chỉ phát ra những tiếng ô ô đầy gian khổ.
Từ phía xa, một tốp lính tuần tra nghe thấy có chiến đấu đang gấp rút hướng nơi này lao tới. Bọn chúng đều có Đế Quân tu vi, không cao nhưng dù sao cũng là tay sai của Ngải Tất. Sắc mặt bọn chúng hết sức khó coi. Vốn dĩ bên trong thành nghiêm cấm chiến đấu, ai vi phạm đều bị trừng trị cực kì nặng nề vậy mà hôm nay đúng phiên trực của chúng lại có kẻ náo loạn không nhỏ. Chuyện này đến tai thành chủ bọn hắn nhất định phải chịu không ít khổ. Nhất định phải đem những kẻ này đánh chết cho hả giận.
Vũ Tôn không hề có ý lẩn trốn mà còn mong bọn hắn tới càng sớm càng tốt, nếu Ngải Tất đến luôn càng tốt. Có Ngải Kha ở trong tay, tuyệt đối không ai dám ngăn hắn rời khỏi tòa thành này.
- Công tử. Khốn kiếp, tặc tử gan chó thật lớn, mau buông công tử ra nếu không ngươi chắc chắn phải chết.
Khi đám lính tuần trông thấy người trong tay Vũ Tôn là Ngải Kha thì lòng bọn hắn lạnh lẽo như băng. Xong rồi, đánh nhau thôi đã đủ mệt rồi, đằng này tên hỗn đản Ngải Kha còn bị người ta khống chế. Chắc chắn Ngải Tất nổi giận thì bọn hắn lãnh không nổi hậu quả. Từng đôi mắt nhìn Vũ Tôn như muốn ăn tươi nuốt sống.
Vũ Tôn như không nghe thấy lời bọn hắn, quay đầu nhìn Trương lão cùng Tiểu Linh Nhi.
- Hai người đi theo ta không rời nửa bước. Chúng ta bây giờ rời khỏi nơi đây.
Đoạn hắn quay lại đám lính tuần tra hất hàm:
- Kẻ nào dám ngăn trở, ta sẽ lập tức giết hắn.
Bàn tay túm lấy cổ Ngải Kha lập tức siết mạnh thêm một chút. Ngải Kha giãy dụa trong vô vọng. Vũ Tôn một tay xách lấy hắn, nhanh chóng hướng cổng thành đi tới. Đám lính tuần tra cũng sợ ném chuột vỡ đồ quí, hơn nữa không xác định được tu vi hắn là gì nên không kẻ nào dám làm bừa, chỉ đứng yên một chỗ. Ngay khi Vũ Tôn cùng hai cha con Tiểu Linh Nhi khuất bóng, một tên cầm đầu quay sang nói với kẻ bên cạnh:
- Ngươi lập tức thông tri thành chủ. Chuyện này chúng ta không giải quyết được.
Tên kia nghe thấy, sắc mặt tái mét, nguội lạnh như tro tàn. Bây giờ về gặp Ngải Tất hắn tuyệt sẽ không có kết quả tốt, thậm chí là vong mạng. Nội tâm giãy dụa, hắn không dám bước đi.
- Còn không mau đi. Càng chậm trễ chúng ta càng không xong. Thành chủ đại nhân lo cho công tử, sẽ không rảnh để ý tới ngươi.
Tên cầm đầu gắt lên. Tên bị sai khiến kia không còn cách nào khác, cắn răng hướng phủ thành chủ cất bước.
- Mọi người mau đuổi theo.
Lập tức những kẻ còn lại vội vã hướng cổng thành lao tới, trong lòng oán hận chửi thầm. Tại sao số bọn hắn lại không may đụng phải lúc này cơ chứ.
Về phần đám người Vũ Tôn, lấy tu vi ba người đi tới cổng thành không mất bao nhiêu thời gian. Ba người đi tới đâu ngay lập tức trở thành tiêu điểm tới đó. Ngải Kha là ai? Là con trai thành chủ, là kẻ bị toàn bộ người trong thành căm ghét tận xương tủy. Nhìn hắn bị người ta nắm cổ xách đi ai cũng thấy hả hê, thậm chí còn mong sao Vũ Tôn tiện tay giết hắn luôn đi.
Không một tên lính canh nào dám ngăn cản Vũ Tôn. Ngải Kha nếu có việc gì xảy ra chắc chắn Ngải Tất sẽ đem bọn chúng giết sạch cho nên ba người hết sức thong dong bước ra ngoài thành mà không hề gặp trở ngại. Nội tâm Vũ Tôn cảm kích Ngải Kha không ngớt. Nếu không có hắn tới thì quả thực hắn phải nguy hiểm một phen rồi.
- Tất cả nghe đây, không kẻ nào được phép bước ra cổng thành đi theo bọn ta nửa bước nếu không ta sẽ từng bước hành hạ hắn đến chết.
Vũ Tôn sau khi ra khỏi thành quay người lại nói với đám lính gác cổng. Như để tạo thêm niềm tin, một ngón tay hắn khẽ vạch qua ngực của Ngải Kha. Một vết máu dài ngay lập tức túa ra. Ngải Kha rú lên thảm thiết. Từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ hắn bị người ta đối xử như vậy. Quả thực hết sức biệt khuất. Trong lòng âm thầm kêu gào nếu thoát khỏi tay Vũ Tôn hắn nhất định sẽ bảo cha hắn bắt sống sau đó tự tay xẻo từng miếng thịt trên người Vũ Tôn đem cho chó ăn.
Thấy Vũ Tôn dám ra tay với Ngải Kha cực kì dứt khoát, đám lính canh mồ hôi túa ra như mưa. Bọn chúng không có gan làm trái lời hắn, nhưng nếu không đi theo thì ăn nói sao với Ngải Tất? Hơn nữa, nếu như Vũ Tôn sau khi rời đi giết chết Ngải Kha thì thế nào? Suy nghĩ của việc đuổi theo hay ở khiến bọn chúng muốn phát điên. Vốn dĩ mọi khi Thăng long thành khá yên bình cho nên cũng không cần có cường giả tọa trấn ở cổng thành, ai mà biết được hôm nay lại xảy ra đại sự như vậy. Cuối cùng cả đám không kẻ nào dám đuổi theo, đành đợi Ngải Tất tới xử lí.
Trương lão,Tiểu Linh Nhi vui mừng không ngớt. Có Ngải Kha trong tay, cho dù là Ngải Tất cũng không dám làm liều. Xem ra lần này bọn họ thật có thể thoát khỏi nơi địa ngục đó rồi. Suốt một năm qua sống không ra sống, trong lòng luôn nơm nớp lo sợ. Nếu không phải vì Tiểu Linh Nhi còn chưa phát dục hoàn toàn nên Ngải Kha mới cho họ thời hạn một năm thì bây giờ không biết đang thê thảm tới mức nào.
Khi chắc chắn chưa có ai đuổi theo, Vũ Tôn bảo Tiểu Linh Nhi cùng Trương lão bám vào người hắn. Không gian pháp tắc tuôn ra bao trùm lấy cả ba người, Đế Vương cảnh giới toàn lực thúc giục. Có thể thấy trong nháy mắt tốc độ của Vũ Tôn đột nhiên nhanh gấp mười lần. Vài cái hít thở qua đi, hắn đã vượt qua khoảng cách hai trăm dặm mà nếu phi hành phải mất nửa canh giờ. Cũng may ngoại vi Thăng Long thành khá hoang vu, hơn nữa hắn đã chọn hướng vắng vẻ nhất để tránh bị người khác bắt gặp, trên đường bỏ chạy còn cố tình tạo ra vài dấu vết giả nhằm câu kéo thêm chút thời gian nếu Ngải Tất đuổi tới chứ không hắn cũng phải đi được gần ba trăm dặm.
" Không ổn ". Vũ Tôn trong lòng thầm kêu sau đó thân thể lóe lên rồi ngừng lại. Nơi này là Thánh giới, không gian pháp tắc mạnh mẽ hơn tại Tiềm Long đại lục nhiều lắm, hắn vừa mới phi thăng không lâu, chưa kịp thích nghi với nó nên cực kì tốn nguyên khí. Mặc dù tu vi hắn là Đế Vương cũng đã tiêu hao quá nửa. Âm thầm cảm thán sau chuyện này nhất định hắn phải dành thời gian mạnh mẽ khổ tu không gian pháp tắc một phen mới được.
Vũ Tôn ném Ngải Kha xuống, nhe răng nhìn hắn cười sau đó từ bàn tay hắn, một luồng nguyên khí cực kì mạnh mẽ bị hắn tống vào thân thể Ngải Kha. Ngải Kha nhìn nụ cười của hắn mà như thấy ác quỷ ăn thịt người, không dám há miệng cầu xin nửa lời. Hắn sợ chỉ cần hắn nói một câu Vũ Tôn sẽ ngay lập tức giết hắn. Từ trên thân thể Ngải Kha, Vũ Tôn mạnh mẽ phong bế tu vi của hắn sau đó rạch hàng chục vết thương khiến Ngải Kha máu chảy đầm đìa. Hắn tin không mất bao lâu Ngải Tất sẽ đuổi tới đây, thấy Ngải Kha như vậy bắt buộc sẽ phải mất thời gian cứu trị cho hắn. Nếu như Ngải Tất không tới kịp thì Ngải Kha cho dù là Võ Đế nhưng tu vi bị phong bế cũng sẽ mất sạch toàn bộ máu huyết mà chết.
Đá bay Ngải Kha qua một bên mặc hắn kêu gào rên rỉ, Vũ Tôn túm lấy Trương lão cùng Tiểu Linh Nhi lần nữa lao vút đi về một hướng khác, không quên mang theo chiếc nhẫn trữ vật của Ngải Kha. Hắn đem cả vài viên nguyên thạch thượng phẩm bỏ vào miệng cùng với cơ thể hấp thu thiên địa nguyên khí cố gắng bổ sung được chút nào hay chút đó.
Quả nhiên, chừng nửa chung trà sau một luồng khí tức Thánh cấp mạnh mẽ hàng lầm nơi đây. Rõ ràng là Ngải Tất không sai. Ngay khi nhận được tin báo, Ngải Tất mặc dù đang bế quan cũng nổi giận đuổi theo Vũ Tôn. Hắn không dám tin có người dám đem con trai duy nhất của mình khống chế. Không may cho mấy tên binh lính của hắn trực tiếp bị một chưởng đập chết vì không thể bảo vệ Ngải Kha.
Trong lúc đuổi theo, bởi vì Vũ Tôn thân phụ không gian pháp tắc nên Ngải Tất truy tung không dễ dàng mặc dù hắn là Thánh cấp cường giả. May mắn cho hắn là trên người Ngải Kha có một đạo ấn kí của hắn nên hắn mới có thể nhanh chóng đuổi tới được. Vốn dĩ đạo ấn kí kia có tác dụng đánh ra một kích trí mệnh bằng hắn toàn lực hòng đề phòng Ngải Kha gặp nguy hiểm nhưng Vũ Tôn không hiểu trời xui đất khiến thế nào lại không muốn giết Ngải Kha ngay lập tức mà chỉ đem thân thể hắn rạch bỏ mà thôi. Như vậy không tính là trí mạng cho nên ấn kí của hắn không bị kích phát.
Lúc đuổi tới đây, trông thấy Ngải Kha vô cùng thê thảm Ngải Tất đôi mắt đỏ ngầu gầm lên giận dữ. Vội vã túm lấy Ngải Kha, kiểm tra sơ qua thân thể hắn một phen thấy chưa nguy hiểm đến tính mạng, Ngải Tất mới đem một viên đan dược nhét vào miệng hắn sau đó vận chuyển nguyên khí giúp hắn nhanh chóng hấp thu dược lực thì dị biến xảy ra. Cỗ nguyên khí Vũ Tôn ban nãy tống vào cơ thể Ngải Kha gặp nguyên khí của Ngải Tất như bị kích phát, bỗng nhiên không hề báo trước bạo tạc. Thân thể Ngải Kha vừa mới được điều dưỡng chưa được hai hơi thở đã lần nữa bị hủy hoại thậm chí còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Ngải Tất vốn đã kiểm tra qua thân thể Ngải Kha nhưng trong cơ thể hắn nguyên khí bị phong bế như tu vi, không thể vận chuyển được cho nên hắn không phát hiện ra dị thường. Biến cố bất ngờ khiến Ngải Tất không kịp trở tay, chỉ kịp bảo vệ chỗ yếu hại của Ngải Kha giúp hắn giữ được tính mạng mà thôi. Ngay cả chỗ đó của Ngải Kha cũng biến thành thịt vụn.
- Khốn kiếp. Tao không cần biết mày là ai, chỉ cần bắt được mày tao thề sẽ rút da, lột gân hành hạ mày sống không bằng chết.
Ngải Tất điên cuồng gầm lên giận giữ. Chưa bao giờ hắn khuất nhục như vậy. Nhìn đứa con trai duy nhất thừa sống thiếu chết ngay trên tay mình khiến hắn muốn phát điên. Cố gắng giữ chút thanh tỉnh, Ngải Tất khoanh chân ngồi xuống giúp Ngải Kha kéo dài hơi tàn sau đó ôm hắn hướng về Thăng Long thành tìm dược sư trợ giúp.