Chương 251: Quỉ dị.
Cũng chính vì vậy, mấy lần Vũ Tôn suýt bị phát hiện. May cho hắn là tu vi của hắn cao hơn mấy tên kia một đại cảnh giới, lại có Hắc hồn hoàn cho nên không để bị lộ ra giấu vết.
Đêm càng lúc càng khuya, chẳng mấy chốc một khu rừng tràn ngập hắc ám đã xuất hiện trước mặt Vũ Tôn. Ở trong đó luôn khiến người ta cảm thấy quỉ dị, như tồn tại một hung vật nhiếp hồn.
Bỏ mọi suy nghĩ qua một bên, hắn nhanh chóng đuổi theo hai tên kia.
Mặc dù tu vi đã đạt tới bốn hai cấp hồn sĩ nhưng nếu không vận dụng Hắc hồn hoàn, thị lực của hắn vẫn ảnh hưởng tương đối. Dám chắc chắn hai tên thương nhân kia không khá hơn, bọn chúng đều là Ma Pháp sư tam phẩm sơ kì chắc chắn thị lực sẽ giảm rõ rệt.
Đúng như suy nghĩ của hắn, sau khi tiến vào Hắc ám sâm lâm tốc độ của bọn chúng chậm lại đáng kể. Mặc dù chỉ là ven ngoại vi nhưng đã tối tăm như vậy, không biết trung tâm còn kinh khủng nhường nào.
Hai tên đều tin chắc không có người theo dõi cho nên cũng không có cảnh giới động tĩnh nữa, chỉ thỉnh thoảng đem chiếc hộp bí ẩn kia lấy ra, âm thầm quan sát gì đó rồi lại tiếp tục bước đi.
Liên tục di chuyển suốt hai canh giờ, cho dù chậm nhưng cũng tiến vào sâu trong Hắc ám sâm lâm được quá ba dặm vậy mà không hề gặp con yêu thú nào. Vũ Tôn cũng không tò mò, bởi vì trên đường di chuyển tới đây hắn cũng có hỏi dò được một chút thông tin về Hắc ám sâm lâm.
Đây không như bất kì một sâm lâm nào khác, ngoại vi nó không hề tồn tại bất kì yêu thú nào, kể cả thú bình thường cũng không có. Không ai hiểu tại sao, và cũng không ai có thể hiểu được. Chỉ có đi sâu vào khoảng ba dặm mới bắt đầu xuất hiện yêu thú thấp cấp giống như những nơi khác. Giống như ven ngoại vi là cấm kị, không cho phép sinh vật nào được sinh sống ở đó.
- Chúng ta đã đi hết ngoại vi Hắc ám sâm lâm rồi, bao giờ mới tới nơi?
Giọng của một trong hai kẻ vang lên.
- Nếu chiếu theo những gì Chu lão đại đánh dấu, chí ít cũng phải đi năm dặm nữa.
Tên còn lại lôi chiếc hộp ra nhìn đáp.
- Năm dặm, nơi đó có không ít yêu thú cấp ba tồn tại, thậm chí đôi lúc còn có yêu thú cấp bốn đi ngang qua.
- Sợ gì, cầu phú quí trong hung hiểm. Không phải chúng ta chưa từng tiến vào đó bao giờ, chỉ cần chú ý một chút sẽ không sao. Ta với ngươi hợp sức dư lực giết chết cấp ba yêu thú, còn cấp bốn yêu thú thì chắc không xui xẻo đụng tới đâu.
Vũ Tôn nghe hai tên bàn luận, cảm giác có chút không thoải mái. Hắc ám sâm lâm này cứ khiến hắn thấy khó chịu như cá mắc cạn. Trong lòng hắn luôn tràn ra một sự lạnh lẽo đáng sợ, giống như có một đôi mắt thần bí trong bóng đêm đang quan sát từng đường đi nước bước của hắn.
- Xoạt…
Một tiếng động nhẹ vang lên, hai tên thương nhân ngay lập tức đứng sát vào nhau. Tại nơi này thị lực của bọn hắn chỉ miễn cưỡng trông thấy đường đi, chỉ có dựa vào tai để xác định động tĩnh.
- Ai, giấu đầu lòi đuôi làm gì. Mau ra đây.
Vũ Tôn cũng có chút giật mình, tưởng không cẩn thận lộ ra sơ hở. Hắn lập tức ngưng thần, nín thở nép sát vào một gốc cây.
Một đôi mắt đỏ lòm từ một lùm cây xuất hiện, rõ ràng là một con yêu thú. Vũ Tôn chăm chú quan sát, phát hiện đó là một con hắc lang, thực lực tương đối yếu, chỉ là yêu thú cấp hai.
- Chỉ là một chỉ yêu thú cấp hai sao. Chết đi. Loạn thạch địa.
Một tên bàn tay chụm lại, ngón trỏ giơ lên. Ma Pháp sư khí tức xuất hiện. Hắn là một Ma Pháp sư thổ hệ. Ngay khi phát hiện ra yêu thú lập tức tấn công.
Dưới chân hắn đá vụn như có một sức mạnh vô hình nhấc lên sau đó lao thẳng về phía con yêu thú kia.
- Hú …
Hắc lang cảm nhận được công kích liền nổi giận hú lên, sau đó hai hàm răng nhọn hoắt nhô ra, thân hình nhảy vọt về một bên. Nhưng nó chỉ là cấp hai yêu thú, tốc độ so với công kích của Ma pháp sư cấp ba thua xa không ít cho nên vẫn có không ít viên đá găm trúng người nó.
- Gào …
Hắc lang bị bắn về phía sau nhưng ngay lập tức đứng dậy, đôi mắt đỏ rực càng tràn ngập vẻ điên cuống. Nếu như là yêu thú nơi khác nhất định sẽ chạy khi phát hiện ra kẻ địch mạnh mẽ hơn nhưng nó lại ngược lại, liều mạng xông tới. Rõ ràng thần trí nó không được bình thường.
- Hừ, muốn chết.
Tên còn lại thấy hắc lang xông tới, kim hệ nguyên tố ngay lập tức xuất hiện. Bàn tay hắn lập tức chuyển sang màu vàng, hướng hắc lang cơ thể đâm tới.
- Phập.
Hắc lang cơ thể như đậu hũ, không chịu nổi một kích bị bàn tay hắn xuyên qua. Đôi mắt nó đỏ ngầu, bốn chân không ngừng giãy giụa nhưng chỉ chớp mắt sinh cơ biến mất.
- Hừ, quá yếu.
Tên kim hệ Ma Pháp sư vứt xác hắc lang qua một bên sau đó hai tên tiếp tục vội vã lên đường.
Thỉnh thoảng bọn hắn lại gặp một ít yêu thú, nhưng đều là yêu thú cấp một, cấp hai. Mặc dù không mất nhiều công sức đều có thể đem chúng giết chết nhưng cũng tốn không ít thời gian.
- Sắp tới nơi rồi, chắc chỉ cần nửa giờ nữa.
Lại đem chiếc hộp ra ngắm nghía một lát, hai tên liền nhanh chóng xác định vị trí, trên mặt toát lên sự hưng phấn.
Mặc dù không biết rút cục ở nơi đó có gì, nhưng bọn hắn tin chắc sẽ có thứ tốt chờ mình.
Đi thêm một lúc nữa, cả hai xác định đã tới khu vực được đánh dấu liền dừng lại. Lúc này bên ngoài Hắc ám sâm lâm chắc trời đã hửng sáng nhưng tại nơi này vẫn tối tăm mờ mịt.
- Có lẽ là đây rồi. Chu lão đại khoanh tròn vị trí này nhưng chưa xác định chính xác ở đâu. Chia ra tìm đi, chắc chỉ trong phạm vi nửa dặm mà thôi. Chú ý cẩn thận yêu thú. Bất kể có phát hiện ra thứ gì hay không, nửa canh giờ nữa cũng phải trở về đây tụ họp.
Hai tên bàn nhau phân công sau đó mỗi người một hướng chậm rãi bước đi. Cho tới lúc này không biết bọn hắn mới lôi đâu ra hai cây đèn khá lớn, mỗi tên một cây thắp sáng lên. Đi suốt mấy dặm không đem ra mà giờ mới dùng, có lẽ chúng không sử dụng được lâu dài.
Vũ Tôn nhíu mày. Mỗi người một hướng vậy hắn đi theo ai bây giờ. Mặc kệ, ngồi đây chờ đợi đi. Chắc chắn bọn hắn đằng nào cũng phải trở lại đây mà thôi.
Đợi hai tên khuất dạng, hắn lập tức phi thân lên một cây cao nhất ở đó. Ngồi trên này hắn vẫn có thể nhìn thấy được hai ánh đèn di chuyển phía xa, thậm chí ngước lên trời còn có ánh sáng le lói.
Quả nhiên nửa canh giờ sau, hai bóng đèn lần nữa hướng về chỗ hắn quay lại.
- Có phát hiện gì không?
Tên Ma Pháp sư Thổ hệ hỏi.
- Không có, ta đã tìm kiếm rất kĩ, không hề thấy thứ gì khả nghi.
- Kì lạ, ta cũng lục tung từng ngọn cỏ cũng không phát hiện ra điều gì.
Tên Ma Pháp sư Kim hệ kia cũng nhíu mày.
- Ta nói rồi, đó chỉ là ngươi suy đoán. Có chắc Chu lão đại phát hiện ra bí mật gì hay không còn chưa xác thực, nếu như chúng ta trở về tất hắn sẽ giết chúng ta là cái chắc.
Tên Ma Pháp sư Thổ hệ lời nói có chút tức giận.
- Hừ, ngươi còn nghĩ quay về sao? Điên à? Bất kể có thế nào sau hôm nay chúng ta cũng phải bỏ trốn. Bây giờ đã không còn đường lui, đâm lao phải theo lao thôi. Mau đi về phía trước tìm kiếm tiếp. Ta không tin Chu lão đại làm việc vô ích suốt năm năm.
Không còn cách nào khác, bọn hắn đành phải tiếp tục tìm kiếm, hi vọng suy nghĩ của mình là đúng.
Bọn chúng đem từng bụi cây, ngọn cỏ nơi đi qua trong phạm vi nửa dặm gần như rà xoát một lượt nhưng chẳng có phát hiện gì. Vũ Tôn cũng có chút mất kiên nhẫn. Không lẽ hắn bám theo hai người này chỉ là vô ích. Không biết bên trong chiếc hộp kia có thứ quỉ gì khiến bọn hắn mạo hiểm phản bội để tìm cho bằng được.
- Ta xxx. Muốn đi quá cả vị trí được đánh dấu rồi nhưng có cái éo gì đâu.
Tên Ma Pháp sư thổ hệ tức giận ngồi thụp xuống một gốc cây, miệng không nhịn được chửi thầm.
- Cái đờ mờ. Ta đã để ý Chu lão đại năm năm nay, hắn ta gần như đem trọn cái khu vực này lục tung ra rồi. Ngươi không thấy lần nào tới Hắc ám thành hắn cũng đem đám người chúng ta tới đây, danh nghĩa là săn giết yêu thú sao? Thực chất hắn âm thầm tìm kiếm mà thôi. Ta thề có trời.
- Vậy rút cục nó ở đâu? Đã đem hết mọi nơi trong phạm vi đánh dấu lục xoát nhưng đâu có cái đ** gì. Ồ, khoan đã.
Tên Ma Pháp sư thổ hệ đang tức giận chửi bỗng im bặt, lập tức ngồi xổm, đưa bàn tay hắn chạm xuống đất ngay chỗ hắn ngồi. Tên Ma Pháp sư Kim hệ kia như ý thức được điều gì, nín thở chăm chú nhìn đồng bọn.
- Chỗ này có gì đó kì lạ. Theo cảm giác của ta, có lẽ nó ở ngay dưới này.
Sau vài hơi thở, tên Ma Pháp sư Thổ hệ vui vẻ nhìn lên nói, một ngón tay chỉ xuống dưới ngay gốc cây cạnh hắn vừa ngồi. Chỗ đó đất nổi lên cao hơn xung quanh không ít, khum tròn trông như một nấm mộ vậy. Hắn là Thổ hệ Ma Pháp sư, cho nên cảm nhận về đất đá so với người khác linh mẫn hơn nhiều.
- Ha ha, ta biết mà. Không uổng công chúng ta. Mau mau đào lên, thời gian có hạn.
Tên Ma Pháp sư Kim hệ cười ha ha, hưng phấn nói.
Ma Pháp sư thổ hệ hai tay chạm xuống đất, thổ nguyên tố bao trùm một phạm vi nhỏ. Cánh tay hắn như chạm vào nước, chui thẳng xuống sau đó mạnh mẽ kéo ngược về hai bên như một người tách đôi cánh cửa. Lập tức một vết nứt xuất hiện, nhanh chóng lan tràn ra.
- Đám rễ cây này phiền quá, không biết là thứ gì mà rắn chắc vô cùng. Ngươi mau đem chúng phá hủy đi.
Hắn quay sang tên Ma Pháp sư Kim hệ nói.
Ma Pháp sư kim hệ gật đầu, kim nguyên tố được hắn khống chế xảo diệu đem đám rễ cây xung quanh liên tục chặt đứt nhưng kì lạ thay cái cây to kia vậy mà bị kim nguyên tố chạm vào lại không hề suy suyển gì.
Cảm giác hết sức mất mặt, đường đường một Ma Pháp sư tam phẩm không thể chặt nổi một cái cây đúng là trò hề. Hắn lập tức bùng phát tu vi, kim nguyên tố nồng đậm gấp vài lần hướng về cái cây muốn chém thành mảnh vụn.
- Phập phập phập.
Kim hệ nguyên tố mạnh mẽ đâm thẳng vào thân cây nhưng khiến hắn khiếp sợ là chỉ đem thân cây làm bong ra một lớp vỏ. Cái cây kia vẫn sừng sững đứng đó.
- Không thể nào.
Tên Ma Pháp sư Kim hệ kinh ngạc kêu lên. Hắn đã dùng tám thành thực lực vậy mà chỉ cạo được một lớp vỏ cây, như vậy cái cây này cứng rắn tới mức độ nào?
Ẩn ẩn có chút gì đó không ổn. Chắc chắn không ổn rồi.
- Tách … Tách … Tách …
Từng tiếng nước rơi xuống như trời mưa. Một mùi ngai ngái, có chút tanh tưởi xuất hiện. Một giọt rơi trúng xuống trán tên Ma Pháp sư Kim hệ, không ít giọt rơi thẳng xuống lưng của Ma pháp sư Thổ hệ kia. Bởi trời quá tối, hắn không biết có phải là mưa hay không nữa.
- Hừ, ngươi làm cái gì vậy, phá hủy một thân cây cũng không nổi sao? Khốn kiếp, đúng lúc này còn gặp trời mưa. Mà sao ta lại ngửi thấy có mùi máu tươi ở đâu đó?
Tên Ma Pháp sư Thổ hệ mất kiên nhẫn ngẩng mặt lên hỏi.
Đưa tay lên đầu quệt giọt nước vừa rơi xuống trán, hắn đưa lên mũi ngửi. Mùi máu tanh tưởi sộc vào cổ họng hắn. Linh cảm của hắn báo động dữ dội. Đưa chiếc đèn dưới đất lên, nhìn vào đầu ngón tay. Một màu đỏ sẫm xuất hiện trước mắt hắn.
Cả người tên Ma Pháp sư Kim hệ run lên, lông tóc hắn dựng đứng. Áo của tên đồng bạn hắn lúc này đã bị một màu đỏ nhuộm kín.
- Mau, chạy mau.
Hắn kinh hoảng hét lên sau đó đưa tay túm lấy đồng bạn đang giật mình không hiểu gì chạy thục mạng.
-------
Kể chuyện ma đêm khuya nha bà con:)))))