Chương 250: Hắc ám sâm lâm.
Sở dĩ phân thân hồn hoàn có thể thi triển ra Nhất chỉ diệt sinh linh cũng vì thể chất nó cao hơn Quang minh chi thể nhiều lắm. Dù sao giọt máu vàng thần bí kia cũng có chừng một phần ba là dung hợp trong thân thể đó, nhưng thân thể phân thân này không có diễm phúc vậy, lúc được tạo ra chỉ mạnh hơn phàm thể đôi chút.
Quang minh tâm pháp, U Linh thần điển đều là siêu cấp công pháp của đại nhân vật Thánh giới, không phải lúc nào cũng có thể đem ra sử dụng bởi vì hắn muốn dùng chúng như át chủ bài. Hiện tại vừa vặn có được toàn bộ công pháp tu luyện của Hải Thần tông, Cự Kình môn đúng là không gì tốt hơn.
Nguyên thạch, thiên địa linh vật, dược tài của một tông môn thôi áp trên thân mình hắn đã dư xài, hoàn toàn đủ cho Vũ Tôn một đường đột phá tới Ngự Không, thậm chí còn cao hơn nữa. Xem ra hai năm còn lại hắn cũng chỉ cần ngồi yên tu luyện rồi.
Hàn huyên vài câu, Đông Phương Ngọc đứng dậy cáo từ. Hắn còn rất nhiều việc phải xử lí. Cầm trong tay một nửa tài phú thu được từ hai tông môn, Đông Phương Ngọc càng lúc càng thấy quyết định giữ Vũ Tôn lại là thiên đại chính xác. Chỉ vài năm nữa, Đông Long cung sẽ đạt tới độ cao mà ngay cả tổ tiên khai cung cũng phải ngưỡng mộ.
Đợi Đông Phương Ngọc rời đi, Vũ Tôn đem một đống linh thạch vứt khắp mật thất. Cơ thể hắn khẽ hấp, lập tức linh khí từ trong linh thạch ầm ầm tuôn ra như mưa. Chỉ nháy mắt, cả mất thất linh khí đã nồng đậm gấp chục lần.
Bởi vì hắn chưa tới Võ Vương, chưa thể chuyển hóa nguyên lực thành thiên địa nguyên khí được nên tốc độ hấp thu của hắn tương đối chậm nhưng so với trước đây vẫn nhanh hơn nhiều lắm. Liên tục năm ngày, cơ thể hắn đã khôi phục mười phần tu vi, thậm chí ẩn ẩn có dấu hiện tiến vào Kết đan trung kì.
Vũ Tôn thở ra một hơi, đám linh thạch trong mật thất cũng đã toàn bộ khô kiệt. Mặc dù chỉ là một phần nhỏ nhưng hắn vẫn có cảm giác phá gia chi tử. Hắn không nghĩ tới bao nhiêu linh thạch vậy mà chỉ đủ để hắn khôi phục năm thành tu vi. Tài phú một tông môn tích lũy không biết bao nhiêu năm vậy mà hắn chỉ dùng năm ngày đã hết một chút, chỉ sợ không tới một năm toàn bộ sẽ tiêu hao sạch. Đổi lại là Kết đan tu sĩ khác chỉ sợ dùng cả mấy đời a.
Âm thầm cản thán số mệnh trớ trêu. Cách đây ít ngày hắn còn là một kẻ không có một linh thạch dính túi vậy mà bây giờ xem như là một tiểu tài chủ rồi. Đúng là chỉ có ăn cướp là cách nhanh làm giàu nhất.
Vũ Tôn thần thức khẽ động, âm thầm kiểm tra cơ thể một phen. Từ lúc bị thương tới giờ hắn chỉ lo khôi phục, không biết cơ thể có để lại tai họa ngầm hay không. Tâm linh vừa động, hắn liền trợn mắt há hốc mồm.
Trong đan điền của hắn, vậy mà nhiều thêm một viên Kim đan.
Viên kim đan này nằm ngay giữa năm viên ngũ hành kim đan kia, tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Thậm chí nó còn lớn gấp đôi mỗi viên kim đan ngũ hành khác.
Một cảm giác vô cùng thân thiết trong cơ thể Vũ Tôn tràn ra từ viên kim đan mới đó. Nó vậy mà là Quang minh kim đan. Chuyện này là sao? Thì ra là thằng này cắn nuốt đại lượng nguyên lực khiến hắn chỉ khôi phục được năm thành.
Lắc lắc đầu bỏ nó qua một bên, Vũ Tôn kiểm tra cơ thể một phen. Cũng may chỉ là quá tải cho nên không có để lại ngầm họa gì. Như vậy là tốt nhất. Bất kể thế nào, có thêm một viên kim đan hắn sẽ càng mạnh thêm một phần lớn. Nếu là trạng thái hiện tại, Vũ Tôn tin chắc không cần kiệt lực như mười lăm ngày trước cũng có thể giết chết Hàn Ngọc Giao.
Nếu để người khác biết được tất sẽ tức phun máu. Thằng này mới Kết đan cảnh đã xem việc giết chết Ngự Không như cỏ rác vậy thì còn ai cần tu luyện làm gì???
Đứng dậy hướng Tàng Thư các của Đông Long cung bước tới, hắn muốn có chút nghỉ ngơi sau một thời gian dài liên tục tu luyện khôi phục tu vi. Vừa bước đến cửa các, vị Trưởng lão có nhiệm vụ trông coi đã nhận ra hắn cúi đầu mỉm cười hòa ái. Hắn đã nhận được lệnh của Đông Phương Ngọc để mặc Vũ Tôn tùy ý xuất nhập Tàng Thư các.
Vũ Tôn cũng gật gật đầu đáp lễ sau đó rảo bước vào bên trong. Tàng thư các tầng một lúc này xếp kín bí tịch. Đùa gì chứ, Hải Thần tông và Cự Kình môn so với Đông Long cung còn nhỉnh hơn không ít, bây giờ đem bí tích hai tông môn đó nhét vào Tàng thư các của Đông Long cung không chật mới lạ.
Hắn nhanh chóng bỏ qua, bước thẳng lên tầng thứ hai. Tầng thứ nhất luôn luôn là nơi đựng công pháp thấp kém nhất, cho nên không cần mất thời gian. Những đệ tử của Đông Long cung trong đó thấy hắn lập tức ánh mắt ngưỡng mộ như thần minh. Ai cũng ho vọng sẽ có ngày mình được như hắn.
Tầng hai nhanh chóng đảo qua, chỉ toàn Nhân cấp thượng giai công pháp. Hắn cũng không chần chừ bước vào tầng thứ ba. Đây cũng là tầng cuối cùng của Tàng thư các.
Trên tầng ba không một bóng người, hơn nữa công pháp bí tích chỉ có lác đác hơn hai mươi bộ. Sợ là nếu như trước đây chắc chỉ có chừng năm sáu bộ thôi.
Lần lượt đem từng bộ đảo qua một lượt, Vũ Tôn nhíu mày. Mặc dù đây đều là Địa cấp công pháp bí tích nhưng hắn vẫn thấy không có bộ nào phù hợp với hắn, họa chăng chỉ có một bộ thân pháp là có thể học. Đột nhiên nhìn tới góc phòng có một chiếc kệ nhỏ, Vũ Tôn lập tức bước tới. Phía trên kệ có một cuốn sách đã phủ đầy bụi. Hắn khẽ phất tay, bụi bặm tản đi hiện ra ba chữ: Phá Thiên quyền.
Tên nghe đã thấy rất kêu, không biết bên trong thế nào.
Hắn nhẹ nhàng lật trang đầu tiên, đem tâm thần lướt qua một lượt. Chỉ trong chốc lát Vũ Tôn đã như bị Phá Thiên quyền hấp dẫn cực hạn. Đôi mắt hắn chăm chú không rời, đem từng trang, từng trang ghi tạc vào não hãi.
Chừng hai canh giờ sau Vũ Tôn mới từ trong Phá Thiên quyền tâm thần thoát ra. Ánh mắt hắn khá hài lòng. Phá Thiên quyền không được xếp hạng phẩm cấp gì, tổ sư khai sinh ra Đông Long cung một lần ngẫu nhiên đạt được. Tuy cảm thấy Phá Thiên quyền bất phàm nhưng hắn không thể tu luyện nổi dù chỉ là nhất chiêu. Hắn vốn nghĩ bộ quyền pháp này chỉ là hàng rởm, muốn bỏ đi nhưng không hiểu sao lại đặt tới nơi đây hi vọng đệ tử có người có thể tu luyện. Nếu chiếu như miêu tả, Phá Thiên quyền có thể là Địa cấp thượng giai công pháp.
Vũ Tôn cũng hiểu được nguyên do tại sao. Bộ Phá Thiên quyền này cực kì thâm ảo, cho dù Ngự Không cảnh cũng chưa chắc có thể hiểu được một chút cho nên Đông Long cung chắc chắn không ai có thể tu luyện được.
Đáng ra hắn cũng như vậy, may ra phải Võ Vương trở lên mới có tư cách tu luyện nhưng thân thể này của hắn từng được Thiên địa pháp tắc cọ rửa qua, làm gì có công pháp nào có thể làm khó hắn. Hơn nữa, Phá Thiên quyền chắc chắn không phải địa cấp mà là Thiên cấp công pháp, hơn nữa phẩm giai cực cao.
Nếu như tu tới đại thành, có thể dùng nắm quyền phá tan vạn pháp. Thậm chí Thiên cũng có thể phá. Quả thực nghe hết sức hoang đường nhưng Vũ Tôn lại có một niềm tin cực kì mãnh liệt.
Đem toàn bộ tầng ba xem hết một lượt nữa kẻo bỏ sót, Vũ Tôn thong dong đi xuống. Thu hoạch hôm nay của hắn tuyệt đối hài lòng rồi. Hắn lập tức chỉ muốn vùi đầu vào tu luyện Phá Thiên quyền mà thôi.
……….
Tiềm Long đại lục, Bắc Vực, Dương Châu thành.
Sau khi được truyền tống từ Thượng cổ di tích về gần nơi này, Vũ Tôn chờ một đêm, đợi tới lúc cửa thành mở ra liền theo đoàn người cũng chờ như hắn tiến vào. Bắc vực này hắn mù tịt, việc quan trọng là cần kiếm một tấm địa đồ đã.
Tiến vào một tòa bảo các, Vũ Tôn lập tức hỏi mua địa đồ. Cũng may thứ này không phải là hiếm hoi cho nên hắn mất mười linh thạch hạ phẩm mua được một tấm khá chi tiết. Sau đó hắn tới một cửa hàng ăn nhỏ ăn một bữa no nê.
Đem tấm Bắc vực địa đồ mở ra, không mất quá nhiều thời gian hắn đã xác định được vị trí của mình. Nếu theo chính xác địa đồ thì cách đây khoảng năm ngàn dặm có một khu rừng lớn, có nhiều yêu thú rất mạnh gọi là Hắc ám sâm lâm. Lập tức Vũ Tôn quyết định tới đây kiếm viên hồn hoàn thứ tư sau đó sẽ trở về Nam vực.
Trời gần tối, Vũ Tôn hòa vào dòng người rời khỏi thành. Khá trùng hợp là cũng có một đám thương nhân cùng hướng đi của hắn, tới gần Hắc ám sâm lâm. Không mất nhiều thời gian hắn đã thuyết phục được thành viên của nhóm thương nhân kia cho mình theo cùng một quãng. Hắn nói dối rằng bản thân bị một đám buôn người bắt tới đây, may mắn trốn được không biết đi đâu về đâu.
Dù sao ban đêm có người đồng hành vẫn tốt hơn đi một mình nhiều lắm.
Ban đầu không ít người cũng không đồng ý cho hắn theo bởi vì bọn họ là người buôn bán, tu vi không cao đột nhiên có kẻ lạ mặt nhờ đi cùng tất sẽ nghi ngờ nhưng có vài vị uy tín không nhỏ điều tra thấy tu vi của hắn chỉ ngang với Tiên thiên sơ kì, trong hàng ngũ của họ cũng thuộc hạng bét cho nên mới miễn cưỡng đồng ý nhưng yêu cầu hắn tuyệt đối không được rời khỏi vị trí.
Vừa đi vừa cùng mấy người bên cạnh hàn huyên, thấm thoắt đã hết đêm. Đoàn thương nhân này khá kì lạ, ban ngày thì ngừng lại nghỉ, chỉ di chuyển ban đêm mà thôi. Bởi vì bọn họ mang theo không ít đồ đoàn cho nên tốc độ di chuyển khá chậm. Vũ Tôn cũng lười không muốn tách ra, đôi lúc nằm nghe đám người đó kể chuyện cũng là một thú vui khó có được. Thời gian trôi qua khá bình yên, cho nên thái độ của mọi người trong đoàn với hắn cũng thay đổi tốt hơn nhiều.
Mất tới năm ngày đêm, cả đoàn mới tới được Hắc ám chi thành, tòa thành thị gần Hắc ám sâm lâm nhất. Đích đến của đám người này cũng chính là nơi đây. Sau khi mọi người tiến vào thành, Vũ Tôn hướng bọn hắn cáo từ sau đó thuê một phòng trọ nghỉ ngơi đợi trời sáng sẽ tiến vào Hắc ám sâm lâm. Không biết vô tình hay hữu ý, đoàn thương nhân kia cũng thuê trọ đúng nơi này.
Đêm đã khuya, trằn trọc mãi không ngủ được cho nên hắn âm thầm nhảy lên nóc nhà trọ nằm ngậm một ngọn có ngắm trăng. Trong lòng ngổn ngang suy nghĩ không biết ở Nam vực gia đình, bằng hữu hắn đang như thế nào. Trải qua kiếp nạn vừa rồi, chắc chắn Nam vực tổn hại không nhỏ. Âu cũng chỉ vì một thanh kiếm, một linh hồn thể của Xích Huyết Hoàng mà không ít người vô tội phải chết.
Đang yên tĩnh, đột nhiên Vũ Tôn nghe một tiếng động nhỏ vang lên. Tò mò hắn quay về phía góc bên ngoài quán trọ thì thấy hai thân ảnh lén lút đứng chụm lại. Mặc dù trời khá tối, ánh trăng chỉ le lói nhưng hắn vẫn nhận ra đó là hai người trong đoàn thương nhân đi cùng hắn. Cảm giác bọn chúng có vẻ khả nghi, hắn lập tức ngưng thần, hai tai vểnh lên xem bọn hắn làm trò gì.
- Thế nào? Ngươi lấy được chưa?
Một tên nam tử chừng ba lăm tuổi hỏi.
Đồng bọn của hắn cũng là nam tử, nhưng trẻ hơn đôi chút mới cỡ ba mươi tuổi khẽ gật đầu, tay trái móc trong ngực ra một chiếc hộp nhỏ.
- Yên tâm, ta đã đánh mê dược vào thức ăn, tất cả mọi người đều đang ngủ say như chết.
- Vậy tốt, chúng ta mau đi thôi.
- Đi ngay bây giờ? Sao không đợi sáng mai?
- Ngu ngốc, đợi cho thuốc mê hết tác dụng thì chẳng phải bại lộ hết sao? Ngươi muốn chết hả?
- Nhưng ngươi có chắc tấm bản đồ này chính xác? Ta vẫn cảm thấy không tin tưởng cho lắm.
- Hừ, Chu lão đại mặc dù cẩn thận nhưng ta theo dõi hắn không phải ngày một ngày hai. Lần nào cũng vậy, cứ tới nơi đây hắn nhất định sẽ âm thầm đem bản đồ này ra xem sau đó lén lút tiến vào Hắc ám sâm lâm điều tra một phen. Mặc dù ta không biết rút cục bên trong đó ẩn chứa bí mật gì, nhưng nhất định là thứ tốt. Ngươi cũng biết Chu lão đại mắc kẹt ở Ma pháp sư tam phẩm năm năm rồi, có thứ gì đáng để hắn lãng phí không ít thời gian như vậy?
- Vậy được, chúng ta đi. Thuốc mê có hiệu lực cả một ngày, hi vọng thời gian đủ để chúng ta làm mọi việc.
Hai tên bọn hắn nhìn trước ngó sau rất cẩn thận sau đó thân ảnh lén lút nhảy ra khỏi quán trọ hướng về cổng sau, cũng là lối đi đến Hắc ám sâm lâm rảo bước.
- Bản đồ sao? Nếu đã tới Hắc ám sâm lâm vậy ta cũng không ngại thi cùng rồi.
Vũ Tôn miệng khẽ cười, tung người từ trên nóc quán trọ thân ảnh hòa vào màn đêm đuổi theo.
Hắc ám thành này không như những tòa thành khác, không thuộc sự quản hạt của ai cho nên cả đêm hay ngày cũng không hề đóng cổng. Tại đây, có thể xem như vô pháp vô thiên, ngoại trừ một số qui tắc ngầm mọi người đều nhất trí ra thì ai thích làm gì cũng được. Mà chính xác ra, làm gì có ai rỗi hơi mà đi đóng lại cho nên bọn hắn rất dễ dàng rời khỏi mà không bị ai để ý.
-
Ngoài lề: Chẳng hiểu sao mình chỉ thích viết về phân thân hồn hoàn, bản tôn hay phân thân quang minh cũng cảm thấy không thú vị bằng =)) /dap