Chương 249: Tài Phú khổng lồ.

Vũ Tôn

Chương 249: Tài Phú khổng lồ.

Vũ Tôn nhẹ nhàng mỉm cười, cơ thể vô lực ngã xuống. Mộc kim đan vẫn không ngừng xoay chuyển, sinh cơ tuôn ra đem thân thể hắn từng chút một phục hồi.

Trong ngũ hành, mộc đại diện cho sinh mạng vì vậy mộc hệ tu sĩ hoặc ma pháp sư luôn là người có khả năng hồi phục thương tổn mạnh mẽ hơn hẳn những hệ còn lại.

- Không … không thể … không thể nào. Nhất định là ảo giác.

Triệu Bình Chi đang dây dưa với Đông Phương Ngọc cùng ngũ vị trưởng lão Đông Long cung khiếp sợ kêu lên. Hắn tuyệt không tin đường đường một Ngự Không trung kì thực lực ngang với hắn vậy mà chết dưới tay một đệ tử chỉ có kết đan sơ kì tu vi, thậm chí hài cốt cũng không còn. Đây là chuyện chưa từng xảy ra. Nhất định là ảo giác, nhất định vậy.

- Hừ, đang chiến đấu còn phân tâm sao. Chết đi.

Đông Phương Ngọc không bỏ lỡ cơ hội trời cho, toàn lực một chưởng nện vào ngực của Triệu Bình Chi. Triệu Bình Chi miệng phun máu, như lưu tinh bay về phía sau. Một vị trưởng lão Kết đan hậu kì đúng dịp ở ngay sau hắn đem kiếm của mình đâm thẳng.

- Phụt …

Triệu Bình Chi miệng phun ra một ngụm máu lớn, tay hắn vung lên đem vị trưởng lão kia tát bay.

- Ầm … ầm …

Cơ thể Triệu Bình Chi đụng vào một gốc cây lớn phía xa, lăn xuống đất. Hắn gắng gượng đứng lên, cúi đầu nhìn xuống. Chỉ thấy ngay tim của mình một nửa thanh kiếm đã xuyên thẳng qua. Kiếm khí vẫn không ngừng đem tâm tạng hắn phá hủy.

- Ha ha ha … ha ha ha …

Triệu Bình Chi ngửa mặt lên trời cười như điên dại. Cao thủ so chiêu chỉ sai một li đi ngàn dặm. Hắn chỉ vì chút đình trệ vì Hàn Ngọc Giao chết mà phải trả giá bằng cả tính mạng. Không cam lòng, hắn không cam lòng.

Đông Phương Ngọc cùng năm vị trưởng lão phức tạp nhìn hắn. Triệu Bình Chi trái tim đã bị hủy, chắc chắn sẽ chết. Ngự Không cảnh tuy cường đại nhưng chưa cường tới mức bị phá hủy tâm tạng vẫn có thể sống tiếp được. Nếu như hắn không lơ là bất cẩn tuyệt đối bọn hắn không thể giết hắn được đấy, quá lắm chỉ ngang ngửa nhau mà thôi. Nhưng sự thật rõ ràng là như vậy, hai vị tông chủ Hải Thần tông cùng Cự Kình môn vậy mà đồng thời táng thân ở Đông Long cung.

Đưa tay đem thanh kiếm rút ra khỏi cơ thể, Triệu Bình Chi kêu thảm một tiếng. Hắn hận tại sao mình lại phải ra tay với Đông Long cung, càng hận hơn Hàn Ngọc Giao đã chết còn kéo hắn theo. Hắn biết không chỉ Hải Thần tông xong mà cả Cự Kình môn của hắn cũng xong rồi. Hai môn phái bọn hắn không có ngự không cường giả, tuyệt không thể chống lại Hàn Ngọc Giao cùng với tên đệ tử quái vật kia của hắn.

Máu tươi không ngừng từ lồng ngực tràn ra, Triệu Bình Chi thân thể sinh cơ không ngừng trôi qua. Hai chân vô lực ngã xuống, tay hắn vẫn nắm chặt thanh kiếm của vị trưởng lão nọ, ánh mắt tràn đầy oán hận.

Đám đệ tử phía xa quan chiến há hốc miệng. Hai tông môn chi chủ vậy mà chớp mắt đã cùng nhau chết rồi. Tám tên đệ tử của Hải Thần tông cùng Cự Kình môn thì tuyệt vọng vội tháo chạy. Nhưng ngũ vị trưởng lão không phải bù nhìn, mỗi người thân ảnh lóe lên, chỉ chớp mắt tám người đã bị ném dưới chân Đông Phương Ngọc. Đông Phương Ngọc thở ra một hơi, không tự chủ nhìn về thân thể Vũ Tôn đang bất động. Lần này vốn dĩ đại nạn lâm đầu, không ngờ chỉ vì một người mà quay ngược một trăm tám mươi độ.

- Cung chủ, chuyện này xử lí thế nào?

Một vị trưởng lão phức tạp nhìn Đông Phương Ngọc hỏi.

- Còn xử lí thế nào nữa, đem toàn bộ bọn chúng giết hết. Đem Đông Long đảo phong bế, tuyệt không cho bất kì ai rời khỏi nửa bước. Kẻ nào trái lệnh giết. Tất cả đệ tử không được hé răng nửa lời chuyện ngày hôm nay. Mọi người tĩnh dưỡng mười ngày, mười ngày sau chúng ta đem Hải Thần tông cùng với Cự Kình môn xóa tên.

Đông Phương Ngọc sát khí lóe lên, nhất cung chi chủ khí thế bộc lộ rõ ràng. Lần này không đem hai tông môn kia xóa bỏ thì quả là phụ lòng trời cao.

Tám tiếng kêu thảm vang lên, ngay lập tức tám tên đệ tử Hải Thần tông cùng Cự Kình môn đầu lìa khỏi cổ chết không thể chết hơn.

- Nhưng không ít đệ tử của chúng ta đã bỏ trốn, nên …

Một vị trưởng lão liếc qua đám đệ tử Đông Long cung còn lại nội tâm buồn bã. Vậy mà có tới hai phần ba đệ tử vì tính mạng vứt bỏ cả môn phái. Trong lòng hắn cũng hiểu được ai cũng ham sống, nhưng không lẽ không kẻ nào nghĩ đến ơn nghĩa của môn phái đào tạo bọn hắn sao?

- Đem tất cả những kẻ đó toàn bộ truy bắt phế bỏ tu vi, nhốt lại đợi sau khi chúng ta từ Hải Thần tông cùng Cự Kình môn trở về mới thả. Tính mạng có thể tha nhưng tu vi do Đông Long cung ban tặng không thể giữ lại một chút gì. Những người còn ở lại sau này sẽ được Đông Long cung đặc biệt coi trọng.

- Tuân lệnh.

Năm vị trưởng lão cũng là quái vật sống lâu năm, đạo lí như vậy bọn hắn thừa hiểu. Ngay lập tức chia nhau ra phân phó các đệ tử phụng mệnh hành sự.

Đám đệ tử vội vã phụng mệnh, trong lòng thầm kêu may mắn không theo bước những tên kia bỏ trốn. Mười ngày nữa, Đông Long cung chắc chắn sẽ lột xác hoàn toàn. Kẻ thì nhanh chóng hạ sơn đem lệnh của Đông Phương Ngọc truyền tới các gia tộc, tay sai trực thuộc Đông Long cung, kẻ thì đuổi theo truy bắt đệ tử bỏ trốn khỏi cung. Ngay lập tức Đông Long đảo chìm trong một không khí căng thẳng. Không ai rõ vì sao chủ nhân Đông Long đảo, Đông Long cung đột nhiên ra lệnh phong bế nhập xuất. Trong lòng không ít người linh cảm sắp có đại sự xảy ra.

Đông Phương Ngọc tự thân tới đem Vũ Tôn nâng lên mang về mật thất, không quên nhặt cả chiếc nhẫn trử vật còn sót lại của Hàn Ngọc Giao. Âm thầm kiểm tra thân thể hắn, Đông Phương Ngọc thở ra một hơi, miệng không nhịn được chửi một câu " Quái vật ". Thằng này tuy chỉ đem tu vi Kết đan sơ kì bộc phát vậy mà có thể giết chết một Ngự Không trung kì, hơn nữa cơ thể chỉ là suy kiệt mà bất tỉnh, chỉ cần điều dưỡng một thời gian là khôi phục. Có kẻ nghịch thiên thế này thì người khác sống sao? Không biết hắn có phải truyền nhân của một siêu cấp cao thủ nào ở đại lục hay không nữa.

Mười ngày nhanh chóng trôi qua, Đông Phương Ngọc thấy hắn vẫn chưa tỉnh lại nhưng thân thể đã tốt hơn không ít liền để hắn nghỉ ngơi, cùng năm vị trưởng lão và một trăm đệ tử hạ sơn tiến về Hải Thần tông cùng với Cự Kình môn. Chỉ vài ngày sau, hai tông môn xưng bá Hải Thần đảo cùng Cự kình đảo triệt để xóa tên khỏi tu chân giới.

Vũ Tôn bất tỉnh liên tục suốt nửa tháng, khi tỉnh dậy thì nguyên lực đã khôi phục được năm thành. Sau khi rời khỏi mật thất tiến ra bên ngoài bất cứ đệ tử nào trông thấy hắn cũng nhìn hắn như thần minh, tràn đầy sùng bái. Sau khi biết tin ngay cả chưởng môn Cự Kình môn cũng bị đám người Đông Phương Ngọc giết chết, Đông Phương Ngọc vì chờ hắn quá lâu chưa tỉnh nên đã xuất mã " viếng thăm " hai tông môn kìa thì Vũ Tôn cũng trở về mật thất tiếp tục điều dưỡng. Hắn không nghĩ tới vậy mà đám người Đông Phương Ngọc có thể đem Triệu Bình Chi giết chết. Như vậy là tốt nhất, hậu họa khiến hắn lo lắng đã bị nhổ tận gốc.

Lúc này không ít nữ đệ tử còn đem ánh mắt cuồng nhiệt như si như mê nhìn hắn khiến hắn nổi da gà. Anh hùng xuất thiếu niên, cường giả vi tôn. Ngày đó Vũ Tôn diệt sát Hàn Ngọc Giao kí ức ăn sâu vào tâm hồn các nàng, hơn nữa Vũ Tôn cũng rất tuấn tú, khí chất tôn quí tỏa ra khiến xuân tâm của bọn chúng có chút rục rịch. Thử hỏi, nếu có một tình lang như vậy còn mong gì hơn nữa.

Sau năm ngày, Đông Phương Ngọc cùng trưởng lão và đệ tử Đông Long cung trở về. Chỉ một ngày sau, lập tức một tin tức khiến toàn bộ tu sĩ khiếp sợ nhanh chóng lan truyền khắp mấy ngàn dặm hải vực đó là Hải Thần tông cùng Cự Kình môn bị đích thân cung chủ Đông Long cung cùng chư vị trưởng lão viếng thăm đem trưởng lão có kết đan cảnh giết sạch, đệ tử Trúc cơ trở xuống bị phế bỏ tu vi trở thành phàm nhân. Từ nay hai môn phái Hải Thần tông cùng với Cự Kình môn không tồn tại nữa. Sơn môn của Hải Thần tông và Cự Kình môn cũng trở thành phân đà của Đông Long cung.

Vốn dĩ ban đầu không ít người xem là trò cười. Đùa gì chứ, Đông Long cung cung chủ chỉ có tu vi Ngự Không sơ kì, còn Hàn Ngọc Giao và Triệu Bình Chi đều là Ngự Không trung kì thì chỉ cần không ngu cũng biết chuyện này không thể xảy ra. Đông Long cung lâu nay còn bị hai tông môn kia chèn ép không ít, giữ thân mình không nổi nói gì xóa bỏ được bọn chúng nhưng càng ngày càng nhiều người xác thực tin tức này, đồng thời không ít người gặp được đệ tử của Hải Thần tông và Cự Kình môn bị phế tu vi thì liền kinh hoảng. Từ khi nào Đông Long cung đột nhiên trở mình thành quái vật như vậy?

Thậm chí còn có lời đồn Đông Long cung cung chủ vô tình đạt được truyền thừa thượng cổ, tu vi tăng mạnh đạt tới Võ Vương cao thủ nên mạnh mẽ diệt sát nhị vị tông chủ kia. Không ít người tin là sự thật, chỉ có như vậy mới giải thích được mọi chuyện a.

Ngay cả đám đệ tử Đông Long cung bị phế tu vi cũng tin là như vậy, đánh chết bọn hắn cũng không tin Vũ Phong có thể diệt sát được Hàn Ngọc Giao. Dĩ nhiên, không có tên đệ tử nào của Đông Long cung dám hé răng nửa lời tiết lộ sự thật.

Nhưng cũng từ đó, thông tin Đông Phương Ngọc thu một đệ tử thân truyền được mọi người truyền tai nhau. Nghe đồn vị đệ tử này có thể toàn lực chống đỡ một kích của Ngự không cao thủ không chết. Danh vọng của Đông Long cung được đẩy lên cao chưa từng có, thậm chí ẩn ẩn tiến vào hàng ngũ trung cấp tông phái.

- Vũ Tôn đạo hữu, tại hạ đa tạ ngài đã ra tay cứu Đông Long cung một kiếp. Ta thay mặt toàn bộ Đông Long cung nhân thủ cảm tạ ngài.

Đông Phương Ngọc sau khi trở về, nghe tin Vũ Tôn đã tỉnh lại vội vã tiến vào mật thất. Vừa trông thấy Vũ Tôn, Đông Phương Ngọc liền khom người chắp tay thi lễ cảm tạ.

- Đạo hữu không cần khách khí, mọi chuyện một phần lớn cũng xuất phát từ ta, ta cũng chỉ vì tính mạng mà thôi.

Vũ Tôn đứng dậy, đưa tay nâng Đông Phương Ngọc lên.

- Bất kể thế nào, Đông Long cung cũng thực sự là nhờ đạo hữu hóa giải mới thoát được một kiếp. Đây là toàn bộ bảo vật của Hải Thần tông cùng với Cự Kình môn, mong đạo hữu nhận lấy xem như thành ý của chúng ta.

Đông Phương Ngọc lắc đầu, đưa mấy chiếc nhẫn trữ vật của Hàn Ngọc Giao, Triệu Bình Chi cùng với tài phú mà bọn hắn thu được từ Hải Thần tông và Cự Kình môn thu vào mấy chiếc khác toàn bộ giao cho Vũ Tôn. Tuy trong lòng hắn cũng nhỏ máu, thậm chí từng có suy nghĩ đem một phần thu hoạch giữ làm của riêng bởi vì bảo vật của hai tông môn kia thừa sức đem Đông Long cung của hắn đạt tới tầm cao mới chưa từng có nhưng mỗi khi nghĩ tới kết quả của Hàn Ngọc Giao hắn lại thấy run người. Hơn nữa thân phận của Vũ Tôn còn là một ẩn số, hắn đắc tội không nổi.

Với một kẻ tương lai không lường được thì tuyệt không nên đắc tội. Tốt nhất, nếu không thể giết thì hãy tận lực giao hảo.

Vũ Tôn không từ chối, đem mấy chiếc nhẫn thu vào tay đảo qua một phen lập tức ánh mắt sáng rực. Đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mà. Bên trong mỗi chiếc nhẫn chất đầy tài phú của hai tông môn tích cóp mất đời há có thể ít. Nguyên thạch, dược tài, linh khí, thiên địa linh quả, công pháp đều vô số kể. Khẽ hít một hơi, nhịn xuống hưng phấn hắn đem một nửa số nhẫn trữ vật đưa cho Hàn Ngọc Giao.

- Đạo hữu, quả thực ta rất cần tài phú nhưng chừng này là quá nhiều. Như vậy đi, ta nhận một nửa, xem như thành quả giết chết Hàn Ngọc Giao, còn đạo hữu giết chết Triệu Bình Chi thì nhận lấy một nửa. Ta còn cần làm phiền Đông Long cung một thời gian dài nữa, mong rằng đạo hữu không cần với ta khách khí. Hơn nữa công pháp của Hải Thần tông và Cự Kình môn Đông phương đạo hữu hãy thu lấy, đem Đông Long cung phát dương quang đại.

- Đã vậy cung kính không bằng tuân lệnh. Thay mặt Đông Long cung cảm tạ Vũ Tôn đạo hữu rồi. Từ nay về sau đạo hữu chính là khách quí của bổn cung, tất cả công pháp của Đông Long cung lẫn Hải Thần tông, Cự Kình môn chỉ cần đạo hữu muốn bất cứ khi nào đều có thể xem qua. Hơn nữa, nếu đạo hữu gặp khó khăn chỉ việc nói, chỉ cần Đông Phương Ngọc này làm được tuyệt không chối từ.

Hàn Ngọc Giao sảng khoái nhận lấy, lập tức đem thành ý với Vũ Tôn đẩy lên mức cao nhất.