Chương 253: Bản đồ kì lạ.
Tên thiếu niên này đi cùng hai người bọn hắn cả mấy ngày đêm, vốn nghĩ hắn chỉ là một vũ kĩ chiến sĩ nhị phẩm nhưng khí thế hiện tại còn cao hơn bọn chúng một đoạn dài.
- Ngươi … ngươi … Tại sao lại là ngươi?
Ma Pháp sư Kim hệ kinh ngạc lắp bắp kêu lên, dáo dác nhìn tứ phía.
- Tại sao không thể là ta? Yên tâm, Chu lão đại giờ này chắc vẫn còn mê man.
Vũ Tôn nhìn bọn hắn lạnh nhạt đáp.
Nghe vậy, cả hai người thở ra một hơi. Bọn hắn cứ tưởng đám người Chu lão đại tới đây thì nguy to.
Nhưng cả hai cũng giật nảy mình. Thằng này nói Chu lão đại còn mê man, như vậy chẳng lẽ hắn đã biết hết mọi chuyện?
- Không cần nhìn ta như vậy, ta đã theo dõi hai ngươi từ lúc các ngươi lấm lét rời khỏi quán trọ.
Vũ Tôn nhún vai. Chuyện này tới bây giờ hắn không cần phải giấu diếm nữa. Dựa vào thực lực của bọn hắn muốn làm gì khiến hắn bất lợi là chuyện không thể.
- Rút cục trong cái hộp đó có thứ gì? Tại sao lại sinh ra một đám quỉ vật thế này?
Vũ Tôn nhíu mày nhìn tứ phía phá tan sự im lặng.
- Cái này. Ngươi tự mình nhìn đi.
Tên Ma Pháp sư Thổ hệ chán nản ném chiếc hộp từ trong ngực cho Vũ Tôn. Giờ này hắn chỉ muốn thoát càng nhanh càng tốt, bất kể mọi thứ hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Hơn nữa bảo vật đâu không thấy, chỉ thấy đào ra một ma cây cùng một đống mộ thế kia thì rõ ràng thứ đó chỉ là đồ lừa đảo.
Vũ Tôn đưa tay bắt lấy cái hộp, không hề lo sợ có ám chiêu lập tức mở ra xem. Ở bên trong đó là một tấm lụa mỏng, chất liệu khá tinh xảo. Đem tấm lụa trải ra, hắn phát hiện vậy mà vẽ một bản đồ nhỏ bằng thứ gì đó lấp lánh xanh đỏ rất bắt mắt.
Trên bản đồ nếu là người hiểu biết địa thế bắc vực chắc chắn phát hiện ra đây chính là Hắc ám sâm lâm.
Có những dấu chéo được đánh dấu rất cẩn thận, sau đó ngay trung tâm là một vòng tròn nhỏ. Rõ ràng chính là phạm vi bọn hắn đang đứng.
Tất cả chỉ có như vậy.
Rút cục có bí ẩn gì mà Chu lão đại tìm ra, liên tục khổ công năm năm trời?
-Rít … rít … rít …
Ma cây như nổi giận vì ba tên kia dám bỏ qua nó, miệng há lớn lại kêu lên. Chớp mắt, thân cây đã phình to gấp ba lần.
- Xào xạc… xào xạc…
Cành cây đong đưa, lập tức một luồng khí lạnh lẽo tuôn ra. Những chiếc cành cây như những bàn tay khổng lồ đem bọn Vũ Tôn bao vây. Rễ cây thậm chí còn to như một cái cây lớn ầm ầm từ dưới chân bọn hắn đâm thẳng.
- Hừ, ma vật còn muốn lộng hành.
Vũ Tôn hừ lạnh, Tử sắc hồn hoàn ầm ầm tuôn ra hàn khí lạnh thấu xương tỏa ra bốn phía. Đám cành và rễ cây bị hàn khí chạm vào lập tức đóng băng bất động.
Ma Pháp sư Kim hệ và hỏa hệ mừng rỡ, liên tục phát ra công kích đem chúng toàn bộ phá tan thành vụn. Trải qua một thời gian liên tục chiến đấu, hai tên cũng hiểu chỉ có đem chúng nghiền nát mới triệt để phá hủy được.
- Băng Tiễn, phá.
Vũ Tôn chỉ tay điểm về thân ma cây, một đạo băng tiễn như bàn tay được tạo thành từ hàn khí ầm ầm lao đến.
- Rít…rít…rít…
Ma cây liên tục kêu lên. Từ miệng nó vậy mà phát ra không ít đạo sóng âm mạnh mẽ ngăn cản uy lực của Băng tiễn. Trong thoáng chốc cả hai lâm vào thế cân bằng không kẻ nào làm gì được nhau.
Từng đạo sóng âm khuyếch tán ra lao tới đám người Vũ Tôn, hai tên Ma Pháp sư đột nhiên điên cuồng gào thét, lấy tay bịt chặt tai.
Vũ Tôn thần trí cũng trì trệ đôi chút. Hắn cắn đầu lưỡi đem trí óc thanh tỉnh trở lại, Ngân hồn hoàn lóe lên. Một luồng khí tức thôn phệ vạn vật lập tức xuất hiện trên đầu ma cây.
Thân thể ma cây rung lắc mạnh, vậy mà có xu hướng bị hút lên không trung.
- Băng Phong thiên lí.
Vũ Tôn hai tay vắt chéo, liên tục huy động ngân hồn hoàn. Một dải sương trắng mờ nháy mắt đem trọn phạm vi bên trong huyết vụ biến thành trắng xóa. Có thể thấy thân ma cây cũng xuất hiện một lớp băng nhạt.
Lập tức ma cây lâm vào trạng thái trì trệ. Sóng âm không được duy trì toàn bộ biến mất. Băng tiễn ngay lập tức đâm thẳng vào miệng nó đang há ra. Nháy mắt, hơn một nửa thân cây đã biến thành băng.
- Rít … rít … rít …
Ma cây kêu lên những tiếng thê thảm. Có thể cảm nhận được nó không cam lòng nhưng sau đó im bặt.
- Phù, giải quyết được nó rồi sao.
Vũ Tôn khẽ lau mồ hôi trên trán. Hai tên Ma pháp sư khiếp đảm há hốc miệng. Ma cây quỉ dị vậy mà bị tên thiếu niên kia đơn giản đóng thành băng, vậy hắn cường đại tới tức nào.
- Ầm … Ầm … Ầm …
Từng tảng đất đá dưới chân nó bị hút lên, ngay lập tức bị vòng xoáy thôn phệ. Thân ảnh ma cây cũng cứng đơ, có dấu hiệu trồi hẳn lên. Chỉ cần chút ít thời gian nữa nó chắc chắn cũng có chung kết cục như những thứ xung quanh.
Vũ Tôn hờ hững bước tới trước mặt ma cây. Bên trong lớp băng dày đặc bao phủ là một thân cây khổng lồ, dưới những lớp vỏ là máu đông đặc cực kì quái gở.
- Không đúng, có gì đó không bình thường.
Vũ Tôn chợt ngừng bước chân, vội vã lao về phía sau. Trực giác cho hắn biết ma cây kia không dễ bị hủy diệt như vậy.
Quả nhiên hắn vừa bỏ chạy, một chiếc rễ cây cực lớn, mạnh mẽ như một món linh khí thượng phẩm như thiểm điện đâm xuống ngay vị trí đó.
- Rắc … rắc … rắc …
Tiếng băng vụn vang lên, từng tảng băng từ trên thân ma cây bị bắn tung tóe.
Trước mắt ba người, một màn khiến bọn hắn không bao giờ quên xuất hiện.
Ma cây vậy mà lấy tốc độ không tưởng đem từng lớp vỏ mọc lại nguyên trạng. Từng chiếc rễ, cành cây thậm chí lá cây cũng chớp mắt xuất hiện như chưa bao giờ xảy ra chuyện gì. Thậm chí, bên ngoài ma cây còn tỏa ra một luồng hắc vụ, vô cùng khiến người ta chán ghét.
Đồng thời, uy áp ma cây đem lại cũng khiến bọn chúng ngạt thở. Rõ ràng chỉ vài hơi thở vậy mà ma cây như lột xác biến thành thứ khác, chênh lệch quá lớn.
Nhưng mọi chuyện cũng chưa dừng ở đó. Từ dưới những ngôi mộ, từng bàn tay khô quắt như được điều gì đó kích thích điên cuồng giãy giụa, thậm chí có xu thế bò lên khỏi mộ.
- Hí... Cái quỉ gì thế này. Sao đám xác khô kia chui lên rồi. Chúng ta làm sao bây giờ?
Ma Pháp sư Kim hệ kinh hãi gào rú. Hắn thực sự cảm thấy sống còn không bằng chết.
- Mau lùi lại.
Vũ Tôn gầm lên đem đầu óc hắn thanh tỉnh, lập tức cả ba người lao về đằng sau, đứng ngay ven huyết vụ. Vũ Tôn thử đem huyết vụ công kích vậy mà không hề để lại chút dấu vết nào, công kích của hắn tiêu biến như ném đá xuống giếng.
- Băng phong vạn vật. Đóng băng hết cho ta.
Vũ Tôn nổi giận gầm lên, ngân Hồn hoàn kịch liệt phát ra quang manh mãnh liệt. Ánh sáng nó chiếu tới đâu, nơi nó ngay lập tức biến thành băng lạnh dày cả thước. Đám thây khô đang bò lên lập tức cứng ngắc bất động.
- Ríttttttttttttttttttttttttt….
Ma cây rít lên một tiếng chói tai, hắc vụ quanh thân lập tức tỏa ra tứ phía. Nó đi tới đâu lập tức băng tuyết tan chảy nhanh chóng. Tốc độ của nó cũng không nhanh không chậm, có xu thế ép tới đám người Vũ Tôn.
- Khốn kiếp. Rút cục ngươi là thứ quỉ quái gì. Phệ Thần trùng, thôn phệ cho ta.
Hắc động đen kịt, lớn tới hai mươi trượng xuất hiện. Đây đã là cực hạn của Vũ Tôn. Từ hắc động tràn ra hấp lực khủng khiếp, đem hắc vụ hút vào bên trong.