Chương 244: Nữ tử Bạch Thao.

Vũ Tôn

Chương 244: Nữ tử Bạch Thao.

Phu nhân kia không nói thêm gì, khẽ lắc đầu. Nàng không rõ tại sao đệ tử bảo bối của mình lại khẳng định như vậy nhưng làm sao có thể chứ. Tiểu Linh Nhi là Phượng Minh chi thể, một thể chất lai giữa nhân loại và yêu thú có dòng máu của Phượng hoàng, hơn nữa huyết nhục có một nửa Phượng huyết cực kì tinh thuần.

Tại Thánh giới, Phượng hoàng là một yêu thú cực mạnh, thậm chí có thể sánh ngang Chí Tôn nếu phát triển cực hạn. Tương lai nếu được toàn lực bồi dưỡng tuyệt đạt đến độ cao khó ai bì kịp. Không biết đây là Tiểu Linh Nhi huyết mạch phản tổ hay thậm chí mẫu thân Tiểu Linh Nhi là Phượng tộc, còn là Phượng Tộc địa vị cực cao. Nếu vậy quả thực bất khả tư nghị.

Sư phụ Tiểu Linh Nhi thiên về khả năng thứ nhất hơn. Nếu mẫu thân của nàng là Phượng tộc chắc chắn sẽ không để nữ nhi của mình lưu lạc tới mức này. Chuyện yêu thú và nhân loại kết hợp không phải là không có, nhưng phụ thân Tiểu Linh Nhi quá yếu, không có gì đáng được Phượng tộc tộc nhân trao thân.

Còn thiếu niên kia chỉ có Võ Vương cảnh. Nàng đã âm thầm kiểm tra qua, hắn cũng không có gì nổi trội. Mười sáu tuổi, xuất thân không cao tu luyện tới Võ vương cảnh không phải là tệ nhưng cũng chỉ có như vậy. Tin chắc trong vòng một năm Tiểu Linh Nhi sẽ lột xác hoàn toàn.

Nhẹ nắm lấy tay Tiểu Linh Nhi, thân ảnh hai người mờ ảo sau đó hoàn toàn tiêu biến.

……..

Về phía Vũ Tôn, sau khi đưa Trương lão tới nơi sư phụ Tiểu Linh Nhi an bài thì hắn cũng cáo biệt rời đi. Có lệnh bài của sư phụ Tiểu Linh Nhi thì nơi này đã không ai dám đụng đến Trương lão nếu lão không gây nên tai họa cực lớn rồi. Thậm chí người ta còn muốn lấy lòng lão không được nữa.

Hắn lập tức tìm tới một sơn mạch vắng vẻ, tạo một động phủ bí ẩn sau đó tiến hành bế quan. Chưa lúc nào Vũ Tôn khao khát tăng lên thực lực như bây giờ. Thánh giới cường giả như mây, một Đế Vương trung kì như hắn còn chưa đủ để bảo vệ mình.

Lần bế quan này, Vũ Tôn bước đầu là tranh thủ khôi phục thực lực, đồng thời tìm hiểu Không gian pháp tắc của Thánh giới. Có Đế Hoàng quyết, việc này với hắn không khó khăn. Bất kể là Tiềm Long đại lục hay Thánh giới thì Đế Hoàng quyết vẫn phát huy tác dụng như nhau.

Chỉ chuyên tâm nghiền ngẫm ảo diệu của Không gian pháp tắc, đem thân thể dần thích nghi hoàn toàn với Thánh giới nên hắn không tiêu hao quá nhiều Tinh thần lực như trước. Dần dần theo thời gian trôi, lĩnh ngộ của Vũ Tôn với Không gian pháp tắc càng lúc càng sâu. Thậm chí hắn đã có thể thi triển Không gian thần thông khá nhẹ nhàng, dù chưa bằng ở Tiềm Long đại lục nhưng không lâu nữa cũng sẽ bằng.

Lần bế quan này của hắn kéo dài tới nửa năm. Khi xuất quan, dù tu vi hắn không tăng trưởng nhưng thực lực đã chênh lệch một trời một vực.

……..

Hải ngoại, Đông Long cung.

Vũ Tôn một trong hai phân thân đã tới nơi này được hai tháng. Hắn mang danh nghĩa đệ tử thân truyền của Đông Phương Ngọc nhưng thực chất không cần Đông Phương Ngọc chỉ bảo gì. Gần như không ai thấy hắn xuất hiện tại Đông Long cung. Việc duy nhất Vũ Tôn làm đó là toàn lực thích nghi với cảnh giới tăng tiến quá nhanh mà thôi. Hiện tại trên người hắn không có bất kì tài sản gì, cho nên tài nguyên đều là Đông Phương Ngọc cung cấp cho hắn.

Kể từ lúc Kết thành Ngũ hành kim đan, Vũ Tôn nhu cầu nguyên khí cũng cao gấp mười mấy lần một người bình thường. Vốn dĩ chỉ cần một Kim đan thôi hắn đã bằng năm, sáu người khác. Đằng này tới năm quả Kim đan thì có thể hiểu được tài nguyên tốn cho hắn tới mức nào. Cho nên, Đông Phương Ngọc trong lòng cũng nhỏ máu không ít.

Sau khi ổn định Kim đan, việc Vũ Tôn cần làm là đem Ngũ hành Kim đan cường hóa đến tận cùng sau đó thuận lí thành chương đột phá tới Ngự Không chính thức nhưng việc này đâu có dễ trong một sớm một chiều. Suốt hai tháng ròng hắn chỉ tu luyện nhưng năm viên kim đan cũng chỉ lớn hơn một chút, ước chừng to bằng một nửa quả trứng gà mà thôi. Muốn đề thăng chúng tới cực hạn đạt tới Ngự Không còn xa lắm, chí ít gấp năm lần như vậy cho nên Vũ Tôn mặc kệ, không tiếp tục tu luyện nữa mà lựa chọn xuất quan.

Từ trong mật thất của Đông Phương Ngọc xuất hiện, bước ra bên ngoài vậy mà không có ai. Hắn thong dong bước đi mà không hề gặp đệ tử nào.

- Kì lạ. Rõ ràng ta nhớ lần trước có không ít đệ tử thường xuyên qua lại, rõ ràng đây là ngoại vi nơi ở của Đông Phương đạo hữu rồi cơ mà.

Ẩn ẩn cảm thấy có chút gì đó không bình thường, hắn liền bước về phía trung tâm Đông Long cung. Quả nhiên đi được một lát, một rừng người chen chúc nhau đập vào mắt của hắn. Thì ra mọi người tụ tập hết nơi đây cho nên những nơi khác vắng tanh.

Đem theo ánh mắt tò mò, Vũ Tôn cũng chen vào giữa đám người. Bởi vì Đông Long cung có hơn ngàn đệ tử cho nên đột nhiên xuất hiện một kẻ lạ mặt cũng không khiến ai chú ý. Hầu hết mọi người đều đang chăm chú nhìn tới trung tâm quảng trường. Bởi vì quá đông, Vũ Tôn chen không nổi. Không ít tiếng cáu gắt, chửi rủa vang lên mỗi khi hắn muốn nhích tới gần hơn. Không muốn bị chú ý nên hắn chỉ tỏa ra khí tức Trúc cơ hậu kì mà thôi.

Loáng thoáng nghe được vài tiếng bàn luận, chắp vá từ miệng người này tới người khác cuối cùng hắn cũng biết được tại sao bọn họ lại tụ tập đông đúc như thế. Thì ra, các môn phái ở Hải ngoại cũng không phải là hòa bình mà thường xuyên có xung đột nhỏ. Việc này cũng là bình thường, vì chênh lệch của các tiểu môn phái cũng không hiếm. Thỉnh thoảng bọn họ sẽ đem đệ tử tới đảo khác " luận bàn " một phen. Gọi là luận bàn cho dễ nghe chứ thực ra là muốn sỉ nhục lẫn nhau mà thôi.

Lần này cũng không ngoại lệ. Hai tiểu phái khác là Hải Thần tông cùng Cự Kình môn đồng thời rủ nhau "thăm viếng" Đông Long cung. Đông Long cung đã mấy lần bị bọn họ ức hiếp, lần nào cũng nhận lấy thất bại ê chề nhưng không vì thế mà được buông tha. Cũng đúng thôi, Cự Kình môn và Hải Thần tông thực lực tổng thể ngang nhau, nhưng nhỉnh hơn một phần so với Đông Long cung. Mà trong phạm vi Năm ngàn dặm hải đảo quanh đây thì chỉ có ba môn phái bọn họ. Dường như cả hai lấy thú vui là chèn ép Đông Long cung. Hơn nữa, đem đệ tử Đông Long cung ra như đá mài dao rèn giũa cho đệ tử của mình cũng không tệ.

Đông Phương Ngọc là Ngự Không sơ kì, các Trưởng Lão Đông Long cung cũng chỉ có Kết Đan tu vi còn hai chưởng môn của Hải Thần tông cùng Cự Kình môn đều là Ngự Không trung kì, cho nên đối với sự sỉ nhục này phải cắn răng đè nén. Hơn nữa, dựa vào đám đệ tử của Cự Kình môn cùng Hải Thần tông để kiểm tra khả năng đệ tử mình cũng xem như chấp nhận được, để bọn chúng càng biết cố gắng tu luyện hơn.

Trên đài cao, đám người Đông Phương Ngọc,Hàn Ngọc Giao – chưởng tông Hải Thần tông cùng Triệu Bình Chi – chưởng môn Cự Kình môn đã có quyết định xong. Lúc này có một đám thiếu niên chừng mười tám tuổi mặc ba loại trang phục khác nhau đứng tách ra ba hàng phân biệt, rõ ràng là tiêu chí đệ tử ba môn phái.

Theo quan sát của Vũ Tôn, nhóm người Cự Kình môn cùng với Hải Thần tông mỗi bên có bốn người, tu vi cao nhất là Trúc cơ hậu kì đỉnh phong tùy thời có thể tiến vào kết đan. Tại một môn phái nhỏ thì thành tích như vậy có thể xem là không tệ. Riêng Đông Long cung thì có tám người, nhưng tu vi cao nhất chỉ là Trúc cơ hậu kì một tên, hai tên Trúc cơ trung kì cùng với năm trúc cơ sơ kì. Về phía Trúc cơ hậu kì, tuy rằng đều là Trúc cơ hậu kì nhưng hậu kì và đỉnh phong hoàn toàn khác nhau đấy. Trúc cơ đỉnh phong xem như nửa bước đặt chân vào Kết đan cảnh rồi.

Dường như đã quá hiểu nhau, hai bên không nói nhiều lời. Tám người Đông Long cung chia đôi, bốn người đấu với bốn người Hải Thần tông, bốn người còn lại thì đối với bốn kẻ Cự Kình môn.

Lần lượt từng cặp địch thủ xuất hiện trên Võ đài của Đông Long cung. Mỗi khi Đông Long cung đi ra một người thì một trong hai tông phái kia cũng có 1 người tu vi ngang hắn xuất hiện. Trọng tài là một Trưởng lão của Đông Long cung. Mặc dù không cam tâm nhưng hắn vẫn phải cắn răng đứng ra làm nhiệm vụ này, chủ yếu là để ngăn đến điểm là dừng, tránh tổn thương cho Đông Long cung mà thôi.

Liên tiếp năm tràng đấu diễn ra, Đông Long cung thua cả năm trận mặc dù tu vi ngang nhau. Mới khởi đầu, đám người Hải Thần tông cùng Cự Kình môn đều không xuất ra toàn bộ thực lực. Phải sau một hồi chiến đấu giống như bọn chúng đem đệ tử của Đông Long cung tu luyện công pháp thỏa mãn thì mới đánh bay đối thủ xuống đài.

Sỉ nhục trắng trợn, hết sức khuất nhục. Đám đệ tử Đông Long cung khuôn mặt đỏ bừng hận không thể tự tay hành hạ chết đám người kia. Trên đài cao đang quan chiến thì Hàn Ngọc Giao cùng Triệu Bình Chi đang vui vẻ cười ha ha, đôi lúc còn ẩn ý mỉa mai Đông Long cung không có nhân tài. Đông Phương Ngọc tuy cũng không vui vẻ gì nhưng vẫn cố nén nộ khí vào lòng.

Vũ Tôn bên dưới lắc đầu. Thực ra mà nói, Đông Long cung thua phần nhiều vì nhuệ khí đám đệ tử quá yếu. Gần như bọn chúng cam chịu cảnh bị hai tông phái kia ức hiếp cho nên khi chiến đấu không thể đem uy lực công pháp phát huy đến tận cùng.

Tới trận giao phong thứ sáu, Vũ Tôn lập tức hứng thú chú ý tới một nữ tử của Đông Long cung. Theo như hắn nghe được từ đám đệ tử bên dưới, danh tự của nàng là Bạch Thao. Bạch Thao chừng mười bảy tuổi, tu vi Trúc cơ trung kì. Hắn ẩn ẩn cảm giác được nàng không như những đệ tử khác của Đông Long cung. Nghe nói cách đây hai tháng nàng còn chưa trúc cơ, nhưng đột nhiên sau một chuyến xuất hải trở về tu vi tăng mạnh hôm nay đã là trúc cơ trung kì, có lẽ đã đạt được cơ duyên nào đó.

Đối thủ của nàng là một nữ tử duy nhất của Hải Thần tông, cũng tu vi Trúc cơ trung kì đỉnh, tên gọi là Băng Nhi.

- Trận đầu bắt đầu. Nhớ đến điểm là dừng.

Trọng tài phất tay ra hiệu, không quên dặn dò hai nữ tử.

Hiệu lệnh vừa ra, hai người không vội lao vào nhau như nam tử mà yên lặng đứng tại chỗ nhìn đối phương. Băng Nhi từ bên hông rút ra một bội kiếm ngắn, quán chú nguyên lực, lập tức lưỡi kiếm nhè nhẹ phát ra sắc lạnh kiếm khí. Hai chân nhẹ vung lên, thân ảnh Băng Nhi như thiểm điện hướng Bạch Thao đâm tới.

Bạch Thao không biến không loạn, đợi bội kiếm của Băng Nhi tới trước mặt mới nhẹ lách người né qua một bên, bàn tay trái linh hoạt hướng cổ tay Băng Nhi chộp tới. Băng Nhi dường như đoán trước ý đồ nàng, trên không xoay tròn nửa vòng, tay trái thành trảo hướng ngực Bạch Thao tấn công. Nếu Bạch Thao không né tránh thì chắc chắn sẽ phải chịu thiệt.

Đúng như Băng Nhi dự tính, Bạch Thao tay phải rút về, thân hình lui nhẹ về sau thì bội kiếm của Băng Nhi hướng cổ nàng lướt qua. Lập tức bàn tay trái của Bạch Thao trước con mắt kinh ngạc của mọi người đưa ra nắm chặt lấy lưỡi kiếm Băng Nhi.

- Cái gì. Bạch Thao sư tỉ lại dám dùng tay nắm bội kiếm.

- Không xong, chẳng phải nàng tự tìm chết sao?

- Tại sao Bạch Thao sư muội lại làm vậy. Chẳng lẽ chưa đánh nàng đã tự chịu thua?

Không ít đệ tử Đông Long cung phía dưới vội vã kêu lên.

Ngay cả Băng Nhi cũng có chút bất ngờ không nghĩ tới tình huống này khiến nàng ngây người ra một lát. Cùng tu vi ngang nhau lại không phải luyện thể tu sĩ mà có người lại nắm lưỡi kiếm đối thủ chẳng phải tự tìm đường chết?

Dường như phát hiện ra Băng Nhi mất tập trung, Bạch Thao tay phải lấy tốc độ sét đánh giáng xuống thân thể Băng Nhi một chưởng khiến Băng Nhi đau đớn bay về phía sau, trên tay vẫn nắm chặt bội kiếm. Lưỡi kiếm của nàng lướt trong bàn tay của Bạch Thao phát ra tiếng rít như kim loại va chạm. Vũ Tôn lúc này mới phát hiện trên tay Bạch Thao vốn dĩ có một đôi bao tay nhưng trong suốt gần như rất khó phát hiện. Đó cũng là lí do nàng dám nắm lấy kiếm của Băng Nhi.

- Hí …

Không ít người hút vào một ngụm khí lạnh. Rõ ràng tay nắm kiếm nhưng lại không hề có máu chảy ra. Với một đám đệ tử tầm thường rõ ràng còn chưa thể phát hiện ra bao tay của Bạch Thao, chỉ có vài vị trưởng lão cùng ba trưởng tông môn mới khẽ ồ lên ngạc nhiên. Ngay cả bọn họ cũng không phát hiện ra trên tay Bạch Thao tồn tại một đôi bao tay trong suốt cho tới lúc này.

Băng Nhi bị đánh bay về một góc võ đài, trên miệng khẽ có tia máu phun ra. Hơn ai hết, Băng Nhi lúc này đã phát hiện ra dị thường của Bạch Thao. Thảo nào nàng dám nắm lưỡi kiếm của mình, thì ra cũng có pháp bảo.

Bạch Thao chiếm được tiên cơ, không đợi Băng Nhi lấy lại thế liền thi triển thân pháp hướng Băng Nhi chộp tới. Băng Nhi dĩ nhiên không để yên cho Bạch Thao làm gì thì làm, thanh bội kiếm vung lên, một luồng kiếm khí xanh nhạt hướng thẳng vào giữa thân hình Bạch Thao lao đến. Bạch Thao hai tay chụm lại, đem kiếm khí kia hóa giải nhưng nàng cũng phải lui hai bước. Lúc này Băng Nhi đã đứng thẳng dậy được, đem toàn bộ nguyên lực trong cơ thể thúc dục. Bội kiếm của nàng đột nhiên xoay tròn sau đó bay lơ lửng lên trên đầu, cách nàng hai tấc.

- Đi.

Băng Nhi quát lên, bội kiếm lập tức "xoẹt" một tiếng, xé gió hướng tới Bạch Thao. Thân hình của Băng Nhi cũng quỉ mị lao theo bội kiếm, hai tay nàng đã khum thành trảo. Bạch Thao bị đẩy vào thế khó. Nếu như né bội kiếm tất sẽ bị trảo của Băng Nhi tóm được, nhưng nếu không né bội kiếm thì tất sẽ bị thương bởi bội kiếm sau khi Băng Nhi dùng toàn lực đã mạnh mẽ hơn không ít.

Bạch Thao gặp khó không loạn. một chân nàng co lên, chân còn lại mũi chân tạo thế trụ cả thân thể trong con mắt chú ý của mọi người vậy mà tự động lùi về sau, luôn giữ một khoảng cách nhất định với Băng Nhi.

Tới gần góc võ đài, chỉ kém hai bước là nàng sẽ rơi ra. Hầu hết đệ tử đã nghĩ nàng sẽ thất bại thì bất ngờ thân hình Bạch Thao giống như phi yến nhảy lên cao ba trượng sau đó miệng nàng khẽ quát:

- Cửu ảnh phân thân.

Lập tức từ một Bạch Thao đột nhiên biến thành năm người, ở năm phương vị khác nhau. Sở dĩ gọi là cửu ảnh nhưng chỉ có năm người bởi vì tu vi của nàng chưa đủ để biến hóa ra cửu ảnh. Nhưng năm người là đã đủ rồi. Băng Nhi cũng ngốc trệ, bội kiếm có chút chậm lại. Nàng không nghĩ tới Bạch Thao có công pháp quỉ dị như vậy, liền tiến thoái lưỡng nan không biết đâu là thực đâu là ảo. Lập tức Băng Nhi thân hình ngưng lại, tay phải nắm lấy bội kiếm, quét ngang một vòng. Một luồng kiếm khí khác từ bội kiếm phát ra chém thẳng vào cả năm ảo ảnh của Bạch Thao. Nàng tin chắc Bạch Thao là một trong năm người đó, những hình ảnh khác chỉ là ảo không đáng quan tâm, chỉ cần kiếm khí chạm vào tất sẽ bị phá hủy.