Chương 247: Chiến thắng quỉ dị.

Vũ Tôn

Chương 247: Chiến thắng quỉ dị.

Đó là ai cũng thấy Doãn Nhạc Sinh còn bảo lưu thực lực của mình. Nếu hắn toàn lực, sợ rằng Phí Sinh không chịu nổi một chiêu.

Vũ Tôn trong lòng khẽ tán thưởng kiếm pháp của Doãn Nhạc Sinh. Ở một tiểu môn phái nhưng có thể tu kiếm tới mức của Doãn Nhạc Sinh thì hắn tuyệt đối có thể có tư cách nói như vậy. Doãn Nhạc Sinh tuy có chút kiêu ngạo, nhưng thiếu niên thiên tài có kiêu ngạo cũng là chuyện thường tình.

Sắc mặt đệ tử Đông Long cung hết sức u ám, còn Hải Thần tông tông chủ thì chỉ nhếch môi cười mỉa, không buồn chọc tức Đông Phương Ngọc.

- Tà Sương, ngươi cũng mau tới đây.

Doãn Nhạc Sinh hướng về tên đệ tử còn lại của Đông Long cung ngoắc ngoắc tay. Tà Sương khuôn mặt âm trầm do dự. Hắn thừa hiểu trận cuối này chỉ là thủ tục, bản thân tuyệt không có bất kì cơ hội nào vậy bước lên có ý nghĩa gì? Nhưng nếu không bước lên tất trở thành sỉ nhục cho Đông Long cung.

- Ha ha, Đông Long cung đệ tử tinh anh chẳng lẽ chỉ tới như vậy? Ngay cả dũng khí cũng không có vậy cũng đòi tu luyện?

Doãn Nhạc Sinh nhìn thấy Tà Sương thái độ không khỏi khinh miệt. Trên võ đài, Đông Phương Ngọc cũng không vui nhìn tới hắn. Đông Long cung nuôi dưỡng, dạy dỗ ngươi nhưng tại sao ngươi vì sợ nhục mà không dám bảo vệ danh dự Đông Long cung?

Khuôn mặt Tà Sương đen như đít nồi, cắn răng bước ra một bước.

- Ta nghe nói cung chủ mới thu nhận đệ tử thân truyền cơ mà? Tại sao giờ phút này hắn còn không xuất hiện? Chẳng lẽ cũng là rùa đen rút đầu sao?

Đột nhiên một tên đệ tử quan chiến như nhớ tới điều gì kêu lên. Lời hắn vừa ra, không ít người chợt nhớ đến cách đây hai tháng từ cao tầng môn phái truyền ra tin tức Đông Phương Ngọc thu nhận một đệ tử thân truyền nhưng cho tới giờ vẫn chưa có đệ tử nào gặp qua hắn. Để được Ngự Không cường giả thu nhận đệ tử thực lực tất không yếu, không lẽ so với đám người Phí Sinh, Tà Sương còn không bằng? Như vậy chưa có tư cách làm đệ tử thân truyền của cung chủ a.

- Đúng đúng, ta cũng nhớ cách đây hai tháng các vị trưởng lão đồng loạt tuyên bố như vậy.

- Vậy hắn đâu, đệ tử của cung chủ phải đứng ra bảo vệ danh dự Đông Long cung chúng ta chứ?

- Không lẽ hắn ngay cả xuất hiện cũng không dám? Không phải chứ, như vậy thì cung chủ thu hắn làm gì?

- Chẳng lẽ hắn tu vi còn yếu nhược hơn chúng ta nhưng tư chất bất phàm chăng?



Không ít người lập tức bàn luận sôi nổi. Quả thực bọn hắn hết sức tò mò vị đệ tử thân truyền của cung chủ này.

Vũ Tôn nhướng mày cười khổ. Làm sao đột nhiên đang tỉ thí lại lôi hắn vào rồi? Hắn chỉ có danh nghĩa đệ tử của Đông Phương Ngọc chứ làm gì phải đệ tử thật sự đâu? Vốn dĩ không muốn vướng vào vũng nước đục này nhưng xem ra tránh không thoát nổi. Hắn ngẩng đầu nhìn Đông Phương Ngọc xem ý tứ của hắn thế nào. Ăn ở nhờ người ta, ra chút sức lực cũng xem như trả công đi.

- Ha ha, thì ra Đông Phương cung chủ mới thu thân truyền đệ tử. Bất ngờ a.

Hàn Ngọc Giao nghe được đám đệ tử Đông Long cung bàn luận có chút thú vị, quay sang Đông Phương Ngọc hỏi. Đông Phương Ngọc từng nói qua chỉ có tư chất vừa mắt hắn hắn mới thu nhận làm đệ tử thân truyền, ngay cả đám Phí Sinh, Tà Sương cũng không được hắn để ý vậy mà bất ngờ xuất hiện một kẻ khác, không biết là như thế nào.

- Ha ha, Đông Phương cung chủ quả thực kín tiếng. Không lẽ cung chủ muốn âm thầm bồi dưỡng đệ tử để một lần hót vang trở nên tỏa sáng sao?

Triệu Bình Chi cũng không bỏ qua. Hắn rất muốn chứng kiến kẻ nào lọt mắt xanh của Đông Phương Ngọc. Nếu chỉ là tầm thường thì thôi, còn nếu như so với đệ tử của bọn hắn vượt trội chắc chắn phải bóp chết trước khi trưởng thành.

Đông Phương Ngọc cười khổ nhưng trong lòng cao hứng vô cùng. Vốn dĩ không hi vọng Vũ Tôn ra sức giúp hắn nhưng trong tình huống này, xem ra vị thần bí thiếu niên kia không thể khoanh tay làm ngơ được rồi. Ít ra, hắn có đầy đủ lí do để hướng Vũ Tôn giải thích sau này. Khẽ nhướng mày nhìn ánh mắt Vũ Tôn không thấy hắn từ chối, Đông Phương Ngọc cũng là cáo già, thừa hiểu ý tứ của hắn. Hắn đứng dậy, quay về phía Triệu Bình Chi cùng Hàn Ngọc Giao sau đó hướng Vũ Tôn vẫy tay.

- Đồ nhi, tới đây. Nếu hai vị tông chủ đã có nhã ý thì con hãy tận lực phụng bồi một phen đi.

Toàn trường ánh mắt lập tức di chuyển theo ánh mắt của Đông Phương Ngọc, sau đó đám đệ tử nhanh chóng tách ra một vòng tròn để lại mình Vũ Tôn thản nhiên đứng ở đó. Trước mặt bọn hắn là một thiếu niên tuấn tú, tuổi chừng mười sáu, khí chất có chút bất phàm.

Nội tâm mọi người ồ lên. Thì ra nãy giờ hắn ở đây nhưng không một ai hay biết. Trong lòng không ít kẻ chỉ trích hắn khi nãy lo lắng không ngớt sợ vị thiếu cung chủ này sau này ghi hận thì nguy.

Vũ Tôn cũng thuận theo Đông Phương Ngọc, hướng võ đài bước đến. Hắn thân ảnh thẳng tắp không kiêu ngạo, không xiểm nịnh, chắp tay hướng Đông Phương Ngọc.

- Vũ Phong bái kiến sư tôn, bái kiến nhị vị tông chủ.

Vũ Phong là tên giả mà hắn dùng. Bất kể thế nào hắn cũng không muốn bạo lộ thân phận với quá nhiều người. Dĩ nhiên, ngoại trừ Hàn Ngọc Giao.

Hàn Ngọc Giao cùng Triệu Bình Chi dường như có chút bất ngờ vì không nghĩ tới Đông Phương Ngọc dễ dàng đáp ứng như vậy nhưng sau đó ánh mắt có chút tức giận. Đây rõ ràng là ngang vai lễ tiết chứ đâu phải vãn bối cùng trưởng bối thi lễ.

Nhưng bọn hắn cũng không có truy cứu mà chỉ đem thần thức đảo qua Vũ Tôn một phen. Khiến hai người kinh ngạc đó là cốt linh tên thiếu niên kia chỉ có mười sáu nhưng tu vi đã là Trúc cơ hậu kì, so với mấy tên thiên tài đệ tử của bọn hắn còn ghê gớm hơn nhiều lắm. Âm thầm đưa ra quyết định sau này nhất định phải phế bỏ.

- Ha ha, chúc mừng cung chủ thu được cao đồ, xem ra Đông Long cung sắp tới lúc quật khởi rồi. Không biết quí đồ của cung chủ có thể đại triển thần uy chỉ giáo cho ngu đồ Hải Thần tông ta một phen?

Hàn Ngọc Giao mỉm cười thân thiện nhìn Vũ Tôn sau đó hướng Đông Phương Ngọc hỏi.

- Phong nhi, ý của con thế nào?

Hàn Ngọc Giao không trả lời mà quay xuống hỏi Vũ Tôn cho có lệ. Nếu Vũ Tôn đổi ý không muốn ra tay hắn cũng không ép buộc. Đùa gì chứ, hắn cũng không ép nổi.

- Đã hai vị chưởng môn tiền bối muốn vậy cung kính không bằng tuân mệnh.

Vũ Tôn lười nhác gật đầu. Bị nhiều người chú mục hắn vẫn chưa quen, muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt.

Nhẹ xoay người đối mặt với Doãn Nhạc Sinh, thấy đối phương ánh mắt khiêu khích, Vũ Tôn hỏi:

- Ngươi có cần nghỉ ngời hồi phục rồi hãy tiếp tục chiến đấu. Ta không muốn cướp lợi thế của ai.

- Không cần, đối với phế vật như hắn ta không tốn chút sức lực. Bắt đầu đi, ta muốn xem đệ tử thân truyền của Đông Phương cung chủ là hạng gì, đừng như hai tên phế vật vừa nãy là được.

Doãn Nhạc Sinh lập tức lắc đầu từ chối.

- Tốt, vậy chiến đi. Trọng tài, bắt đầu được rồi.

- Được, hai ngươi đã muốn bắt đầu vậy thì bắt đầu đi.

Vị trọng tài trưởng lão khóe môi khẽ nhếch lên. Hắn thân là trưởng lão, việc của Vũ Tôn cũng biết được đôi chút. Ngày đó Vũ Tôn kết đan hắn cũng tận mắt chứng kiến. Giờ khắc này Vũ Tôn tuy chỉ áp chế tu vi ở Trúc cơ hậu kì cảnh nhưng tuyệt đối không phải Doãn Nhạc Sinh có thể địch lại đấy.

Hắn đã ra tay, tất đem toàn bộ đệ tử của Hải Thần tông và Cự Kình môn dẫm đạp dưới chân.

- Tiếp ta một kiếm, Lưu vân thập tự kiếm.

Doãn Nhạc Sinh không chủ quan. Dù sao Vũ Tôn cũng chắc chắn so với Phí Sinh mạnh hơn cho nên hắn trực tiếp dùng năm phần thực lực.

Hai đạo kiếm khí sắc bén hình chữ thập xuất hiện hướng Vũ Tôn lao đến. Càng tới gần, kiếm mang cũng biến lớn hơn một chút. Cho tới trước mặt Vũ Tôn mỗi đạo đã lớn bằng nửa người bình thường.

Vũ Tôn không có chút sợ hãi hay hoảng loạn, cánh tay phải vươn ra. Hai thành nguyên lực thi triển Quang Minh tâm pháp.

- Quang minh tịnh hóa, phá.

Một luồng ánh sáng nhu hòa vô thanh vô tức xuất hiện tạo thành một màn chắn trước cơ thể Vũ Tôn, hai đạo kiếm mang chạm vào nó lập tức như cát bỏ biển, tiêu biến như chưa từng xuất hiện.

Trước đây hắn vốn cho rằng Quang minh tịnh hóa thuộc dạng công pháp phụ trợ, chỉ có tác dụng trị thương, tăng khả năng hồi phục nhưng sau đó được Quang Minh chí tôn chỉ dạy khiến hắn mới biết Quang Minh tịnh hóa còn có thể công lẫn thủ đều rất ghê gớm. Trong hai tháng nhàm chán tu luyện vừa qua hắn cũng đem Quang minh tâm pháp nghiên cứu thật sâu một hồi khiến cho hắn xưa đâu bằng nay, hết sức thành thục.

- Cái gì. Vậy mà đơn giản chặn được.

Doãn Nhạc Sinh có chút không dám tin tưởng vào mắt mình bật thốt. Khi nãy chiến đấu với Phí Sinh hắn chỉ dùng ba thành vậy mà đã khiến Phí Sinh tơi tả như chó chết, vốn nghĩ Vũ Phong có là đệ tử của Đông Phương Ngọc cũng không quá đáng hắn dùng năm thành nhưng kết quả lại vượt xa hắn dự tính.

Khán đài bên dưới, đám đệ tử Đông Long cung hưng phấn kêu lên. Còn trên đài cao, khóe mắt của Hàn Ngọc Giao khẽ nhíu, không rõ vô tình hay hữu ý liếc qua Đông Phương Ngọc một chút nhưng thấy hắn ta khá hờ hững như chuyện tất yếu.

- Đông Phương cung chủ quả thực khiến ta mở mang tầm mắt a. Ngươi là Vũ kĩ chiến sĩ vậy mà đệ tử của ngươi lại tu ma pháp, quả thực thiên đại kì hoa a.

- Ha ha, tu chân giới, không có gì không thể xảy ra. Ngọc Giao huynh không cần gấp, cứ từ từ xem trò vui.

Đông Phương Ngọc khẽ nhún vui từ chối cho ý kiến. Theo thái độ của hắn,.trong lòng Hàn Ngọc Giao nổi lên chút bất an. Từ trước đến giờ, Đông Phương Ngọc luôn nhẫn nhịn hắn cùng Triệu Bình Chi, nhưng lần này lại ẩn ẩn có chút khiêu khích. Chuyện này không hề bình thường.

- Lưu vân tam kiếm, quét ngang tứ hải.

Doãn Nhạc Sinh nhảy lên, thân ảnh quỉ mị xuất hiện khắp nơi trên võ đài. Vô số tàn ảnh hiện ra, bao trọn lấy Vũ Tôn. Từ trong các đạo tàn ảnh đó từng tia kiếm khí xuất hiện ầm ầm hướng Vũ Tôn chém tới. Từ bên ngoài, trông không khác gì hàng ngàn thanh kiếm đang luân phiên lao vào một vị trí. Hắn không còn khinh thường Vũ Tôn nữa, lần này đã xuất ra tám thành thực lực.

Bên trong, Vũ Tôn vẫn hờ hững. Hắn đưa tay vẽ một vòng tròn quanh bản thân, lập tức màn sáng Quang Minh tịnh hóa bao bọc hắn như một cái kén. Bất kể cho kiếm khí của Doãn Nhạc Sinh có cố gắng cỡ nào cũng không lay chuyển mảy may.

Doãn Nhạc Sinh sắc mặt âm trầm. Không biết tên này dùng thủ đoạn gì mà còn cứng hơn mai rùa, vậy thì đánh cái gì đây? Không chỉ có hắn mà tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

- Khốn kiếp, ngươi chỉ là rùa đen rút đầu sao? Có gan chui ra khỏi cái mai đánh với ta một trận.

Doãn Nhạc Sinh nổi giận nhìn Vũ Tôn khiêu khích.

- Tốt, ngươi đã muốn bại càng sớm thì ta tác thành.

Vũ Tôn hời hợt gật đầu. Vốn hắn chỉ muốn đem Quang minh tâm pháp sử dụng lại một lần cho thành thạo nhưng cũng lười áp dụng với Trúc cơ tu sĩ, gần như không có tác dụng nhiều.

Nhẹ phất tay, luồng quang minh thánh khiết quanh hắn đột nhiên co rút lại thành một quả trứng nhỏ bị Vũ Tôn cầm trên tay. Nhẹ nhàng đem "quả trứng" bóp bóp vài cái, Vũ Tôn ném nó về phía Doãn Nhạc Sinh như ném một hòn đá. Doãn Nhạc Sinh nổi giận, Vũ Tôn làm thế rõ ràng là sỉ nhục hắn. Trước giờ chỉ có người ta ngưỡng mộ, chưa có ai dám xem thường chứ đừng nói là sỉ nhục. Một kiếm bổ ra, vốn định phá tan cái thử quỉ quái kia rồi tấn công Vũ Tôn nhưng dị biến khiến hắn kinh hãi xảy ra.

Chỉ thấy "quả trứng" kia sau khi bị kiếm của hắn xoẹt qua đột nhiên bùng nổ thành một màn ánh sáng rực rỡ đem hắn bao phủ. Từ trong cơ thể hắn, một cảm giác ngây ngất, thư thái khiến hắn chỉ muốn nhắm mắt lại tận hưởng. Trong lòng sinh ra báo động, Doãn Nhạc Sinh cố gắng đem tu vi áp chế nhưng vô ích. Chỉ vài hơi thở, hắn lập tức lâm vào trầm mê đánh rơi cả thanh kiếm trên tay. Từng hạt quang minh như có sinh mệnh nhẹ nhàng thẩm thấu qua da thịt sau đó vào xương cốt, huyết nhục hắn. Nếu có thể, Doãn Nhạc Sinh nhất định sẽ hét lên một tiếng sung sướng.

Đột nhiên nguyên lực trong cơ thể Doãn Nhạc Sinh ầm ầm phóng thích, bị từng hạt quang minh kia đem cắn nuốt sau đó ầm ầm bạo tạc khiến Doãn Nhạc Sinh từ trong trầm luân tỉnh lại. Cảm giác của hắn như đang từ thiên đường rớt ngàn trượng xuống địa ngục. Cả người hắn lúc này đã như một huyết nhân, nguyên lực không ngừng biến mất khiến hắn ngã nhào xuống võ đài.

Vũ Tôn trông thấy thảm cảnh của hắn nội tâm cũng cảm thấy khiếp sợ. Hắn không nghĩ uy năng của Quang Minh tịnh hóa lại đáng sợ như vậy liền lập tức điểm vào hư không một cái, luồng ánh sáng đang không ngừng tàn phá thân thể của Doãn Nhạc Sinh bỗng nhiên biến mất.

Cảm nhận được thứ quỉ quái trong cơ thể kia đã không còn nữa, Doãn Nhạc Sinh cố gắng đứng dậy. Hắn nhìn Vũ Tôn, ánh mắt Doãn Nhạc Sinh lần đầu tiên trong cuộc đời xuất hiện sợ hãi tột độ như thấy ác quỉ. Chỉ một thời gian ngắn trôi qua nhưng hắn như sống hàng chục năm.

Tất cả những người chứng kiến triệt để ngây ngốc, dường như đang trong một giấc mộng, không chừa một ai.

- Thế nào, còn muốn đánh tiếp không?

Vũ Tôn cất tiếng phá vỡ bầu không khí quỉ dị.

- Ta … ta … nhận thua.

Doãn Nhạc Sinh khó khăn mở miệng. Đánh đánh cái rắm à, có cho hắn một núi bảo vật cũng không dám đụng tới tên quái thai này nữa. Hắn chỉ muốn trở về Hải Thần tông càng sớm càng tốt.

- Trọng tài, hắn đã nhận thua.

Vũ Tôn thấy trọng tài trưởng lão còn ngây ra ho khan một tiếng nhắc nhở. Vị trưởng lão kia chợt giật mình tỉnh lại từ trong khiếp sợ tuyên bố kết quả.

- Tỉ thí kết thúc, Hàn Phong của Đông Long cung thắng.

Không một tiếng reo hò sung sướng nào vang lên như lúc Bạch Thao thắng hai tràng. Mặc dù bên thắng là Đông Long cung nhưng dường như không ai tin vào mắt mình, chỉ có tiếng dụi mắt từ khắp nơi vọng lại. Vũ Tôn cảm thấy có chút mất tự nhiên. Chẳng lẽ đám người kia không hi vọng hắn thắng lợi sao?