Chương 246: Dạy ngươi tu kiếm.

Vũ Tôn

Chương 246: Dạy ngươi tu kiếm.

Băng hỏa kịch liệt tranh đấu trong giây lát bất phân thắng bại. Vòng lốc xoáy ngày càng mở rộng. Không khí căng thẳng đến nỗi không ai dám thở mạnh, hồi hộp chờ đợi kết quả cuối cùng. Vũ Tôn phía dưới khẽ nhếch miệng, trong lòng đã có đáp án.

Vốn dĩ tu vi của Thạch Chương cao hơn Bạch Thao một chút, cộng với việc Băng là khắc chế của Hỏa, nhưng tia hỏa diễm này của Bạch Thao lại không phải tầm thường hỏa. Muốn khắc chế được nó, Băng hàn tầm thường cơ bản rõ ràng là không thể trừ khi là thực lực cách biệt tuyệt đối.

Quả nhiên, chừng mười hơi thở sau hỏa diễm bên trong băng hàn đột nhiên bộc phát dữ dội, đem băng hàn chi khí toàn bộ cắn nuốt sạch sẽ sau đó ầm ầm lao đến người của Thạch Chương.

- Không, không thể …

Thạch Chương kinh hãi gầm lên. Hắn không tin vào kết quả này.

Cơ thể Bạch Thao vô lực, nàng ngồi phịch xuống nền võ đài thở dốc. Nàng thừa hiểu Thạch Chương cũng đã không khá hơn nàng là bao, muốn phản kháng Lạc hỏa trầm luân là chuyện không thể.

Thạch Chương đôi mắt đỏ ngầu, cố gắng vận chuyển nguyên lực nhưng chỉ khiến hắn phun ra một búng máu, ngã xuống võ đài. Bàn tay hắn run run cào vào nền đá, yếu ớt như một đứa bé mới sinh.

Lạc hỏa trầm luân đã ngay trên đỉnh đầu hắn, dường như trong chớp mắt nữa sẽ đem hắn đốt thành hỏa nhân. Sau khi cắn nuốt băng hàn, uy lực của hỏa diễm màu đỏ đã mạnh lên rất nhiều.

- Vù… vù…

Vị trọng tài trưởng lão phất tay, hỏa diễm như bị ném vào một dòng sông vô thanh vô tức tiêu biến.

Một người đã vô lực đứng dậy, một người thì còn ngồi được. Hơn nữa, nếu không có trọng tài ra tay kết quả thế nào ai cũng biết được.

- Kết quả tỉ thí, Bạch Thao của Đông Long cung chiến thắng.

Vị trọng tài trưởng lão ngửa mặt lên trời hô lớn. Trong lòng hắn chưa bao giờ thấy vui vẻ như hôm nay, hai tràng chiến thắng liên tiếp trước hai tông phái Cự Kình môn cùng Hải Thần tông, hơn nữa lại là cùng một người gây ra khiến hắn quay sang nhìn Bạch Thao ánh mắt tràn đầy yêu thích.

Đệ tử này ngày sau nếu cố gắng, tất thành đại khí.

- Hoan hô, chúng ta thắng rồi.

- Ha ha, ta biết Bạch Thao tỉ nhất định sẽ đánh bại tên đàn bà đó mà.

- Không thể tin được, hai tràng thắng liên tục rồi. Lần này Hải Thần tông cùng Cự Kình môn quả nhiên tự tát vào mặt mà.

- Mau mau, mau đem váy đến đây tặng cho tên đầu to kia kẻo hắn sợ chúng ta nuốt lời.

- Bạch Thao sư tỉ từ nay về sau chính là nữ thần của ta. AAAAAAAA, ta nhất định sẽ theo đuổi nàng.

- Câm miệng, chỉ bằng ngươi cũng đòi theo đuổi Bạch Thao tỉ. Ta mới là người đó.

- Là ta, các ngươi cút hết cho ta.

Đám đệ tử phía dưới ầm ầm nổ tung, hô hoán vui mừng không ngớt. Trong lòng bọn hắn sung sướng như chính mình trên võ đài vậy. Bạch Thao nhìn mọi người, đôi môi nhỏ cũng không nhịn được nở nụ cười rạng rỡ.

- Ha ha, vừa rồi là Hải Thần tông, bây giờ là Cự Kình môn. Thay mặt Đông Long cung cảm tạ hai vị môn chủ rồi.

Đông Phương Ngọc vỗ mạnh tay, không nhịn được đứng phắt dậy hướng sang Triệu Bình Chi cùng Hàn Ngọc Giao "chắp tay". Quả thực nữ đệ tử kia khiến hắn càng nhìn càng thuận mắt, nhất định sau lần tỉ thí này hắn sẽ đích thân thu nàng làm đệ tử mới được.

Hai người Triệu Bình Chi và Hàn Ngọc Giao tức giận không nói gì, chỉ hừ một tiếng. Đặc biệt, sắc mặt Triệu Bình Chi vô cùng khó coi. Trăm nghĩ ngàn nghĩ hắn cũng không nghĩ tới đệ tử của mình sẽ thua. Dường như với bọn chúng, việc thất bại trước Đông Long cung là không hề tồn tại. Duy có Hàn Ngọc Giao đỡ hơn một chút. Vốn hắn lo lắng nếu Cự Kình môn chiến thắng thì tất sẽ khiến Hải Thần tông vô cùng mất mặt, nhưng Thạch Chương kia thua cũng không phải là không tốt. Xem như hai tông môn bọn hắn cùng thua một trận đi.

Mấy tên đệ tử Trúc cơ trung kì của Cự Kình môn và Hải Thần tông cũng thở ra một hơi. May mắn bọn hắn không gặp phải Bạch Thao, nếu không chưa chắc đã chống đỡ nổi ngọn lửa đáng sợ kia. Hơn nữa, bọn hắn cũng không kẻ nào tu luyện băng hệ, có thể còn thảm hơn nhiều.

- Vị sư muội này, hi vọng ngươi có thể sống đến khi tấn thăng Trúc cơ hậu kì, lúc đó ta muốn đánh với ngươi một trận.

Một tên đệ tử khoảng mười tám tuổi, tu vi Trúc cơ hậu kì của Hải Thần tông bước ra nhìn Bạch Thao. Trong lời nói của hắn ẩn ẩn hàm chứa uy hiếp rõ ràng.h Hải Thần tông cùng với Cự Kình môn nhất định sẽ không để đệ tử nào ưu tú của Đông Long cung tồn tại được tới mức có thể uy hiếp tới hai phái bọn hắn.

- Hừ, cảm ơn sư huynh thiện ý. Ta cũng hi vọng sư huynh "còn sống tốt" tới khi ta trở thành Trúc cơ hậu kì. Vốn dĩ còn nghĩ ngươi cũng muốn có váy mặc như hắn, xem ra là ta lo lắng quá rồi.

Bạch Thao nhìn tên đệ tử kia mỉa mai không hề sợ hãi.

- Ngươi … Hừ, nếu Bạch Thao sư muội muốn ta sẵn sàng tiếp cao chiêu. Dù sao ta có mặc váy hay không chưa tới sư muội định đoạt được.

Tên đệ tử của Hải Thần tông có chút tức giận nhưng sau đó áp chế lại. Rõ ràng so với Thạch Chương, tâm tính của hắn trên hẳn một bậc dài.

- Bổn cô nương không nhiều váy đến mức ai cũng cấp cho. Ngươi nếu muốn tự đi mà mua đi.

Bạch Thao sau một lát điều tức đã có thể đứng dậy được, chỉ quăng lại một câu sau đó bước xuống võ đài. Lập tức một vị Trưởng lão của Đông Long cung tới bên cạnh hòa ái nhìn đồng thời đưa cho nàng một viên đan dược. Bạch Thao không chần chừ đem nuốt xuống bụng. Không mất bao lâu, sắc mặt của nàng tốt hơn khá nhiều.

- Ta Doãn Nhạc Sinh thách đấu toàn bộ đệ tử Trúc cơ kì của Đông Long cung. Kẻ nào dám chiến một một với ta bước lên đây.

Tên thiếu niên khi nãy đứng trên võ đài lãnh ý nhìn Bạch Thao rời khỏi, quét ngang đám đệ tử còn lại của Đông Long cung ánh mắt khinh miệng hét lớn.

Hết sức cuồng vọng. Hắn rõ ràng thách đấu tất cả trúc cơ đệ tử của Đông Long cung cùng hắn đấu tay đôi.

- Cuồng vọng, thật quá cuồng vọng. Hắn dám không đem Trúc cơ đệ tử Đông Long cung ta ra gì.

- Các sư huynh sư tỉ hãy thay chúng ta đánh hắn răng rơi đầy đất.

- Hãy như Bạch Thao sư tỉ, đập chết tên cuồng vọng này đi các vị sư huynh.



Hai người còn lại trên võ đài của Đông Long cung sắc mặt cũng rất khó coi. Người khác có thể không biết chứ bọn hắn hiểu rất rõ Doãn Nhạc Sinh là ai. Hắn là đệ tử thiên tài của Hải Thần tông, được đích thân tông chủ thu làm đệ tử chân truyền, bồi dưỡng không ngừng. Nghe đồn hắn tu vi ngang nhau chưa từng thua một ai, thậm chí lúc là Trúc cơ sơ kì đã đánh bại cả một kẻ Trúc cơ trung kì lâu năm. Duy nhất có Mộ Thương Vân của Cự Kình môn mới đánh ngang tay được hắn.

Hai người họ không ai tự tin có thể thắng được Doãn Nhạc Sinh.

Vốn dĩ nếu như Bạch Thao chưa từng thắng quá hai trận thì thôi đi, nhưng Bạch Thao lấy tu vi ngang nhau chiến thắng hai đệ tử của hai tông môn kia vô tình đem áp lực đè lên bọn hắn. Vô số ánh mắt mang theo hi vọng bọn hắn có thể tái diễn kì tích như nàng, nhưng nếu bọn hắn khiến mọi người thất vọng thì …

- Ta đánh với ngươi.

Một trong hai đệ tử Đông Long cung bước ra. Trận chiến này không thể tránh khỏi, dù thắng hay thua hắn cũng sẽ cố hết sức đem Doãn Nhạc Sinh tiêu hao tới mức tối đa để người còn lại có lợi thế trận sau.

- Tốt. Ngươi là Phí Sinh phải không. Nghe nói ngươi là đệ tử thiên tài của Đông Long cung. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cho dù ngươi là thiên tài nhưng so với ta chênh lệch là lạch trời.

Doãn Nhạc Sinh ngạo nghễ nhìn Phí Sinh nói.

- Phí Sinh sư huynh, đánh hắn răng rơi đầy đất đi.

- Dám lớn lối xem thường Phí Sinh sư huynh. Cho hắn biết ai mới là thiên tài đi sư huynh.



Phía dưới võ đài, đám đệ tử Đông Long cung càng hô lớn thì Phí Sinh càng cảm thấy nặng nề. Doãn Nhạc Sinh Trúc cơ hậu kì đỉnh cao, còn hắn mới tiến vào Trúc cơ hậu kì không lâu, liệu có thể thắng được sao?

Trọng tài trưởng lão nhìn Doãn Nhạc Sinh sau đó nhìn tới Phí Sinh thầm lắc đầu. Rõ ràng chưa đánh đã thua khí thế rồi thì gần như Phí Sinh không có bất kì cơ hội nào.

Ngay sau khi hắn tuyên bố bắt đầu trận đấu, Phí Sinh lập tức chủ động tấn công. Hắn tu luyện một môn kiếm pháp Địa cấp của Đông Long cung tên là Thanh Phong cửu thức, lấy tấn công liên tục đến lúc địch thủ hoặc chính hắn ngã ngục mới ngưng. Vũ khí của hắn là một thanh kiếm, là linh khí trung phẩm.

- Thanh Phong trảm.

Kiếm pháp xuất ra, cơ thể Phí Sinh như một làn gió nhẹ lướt tới trước mặt Doãn Nhạc Sinh. Từ trên lưỡi kiếm hiện ra chút quang mang xanh lục khá bắt mắt. Thân pháp Phí Sinh biến ảo liên tục, khi trái, khi phải, khi thì chính giữa, mỗi lần xuất hiện ở một phương vị khác đều để lại một vài đạo tàn ảnh khiến người khác khó mà bắt được phương vị chính xác của hắn. Hắn biết khó có thể chiến thắng nên không dám bảo lưu chút thực lực nào.

- Hừ, chút trò mèo. Để ta cho ngươi biết thế nào mới là cách sử dụng kiếm. Lưu vân trảm.

Doãn Nhạc Sinh đưa tay, rút thanh kiếm cũng là Linh khí, nhưng là trung phẩm linh khí bên hông hắn chém về bên phải cơ thể. Keng một tiếng vang lên, kiếm của hắn đụng vào kiếm của Phí Sinh. Một luồng sức mạnh to lớn từ kiếm của Doãn Nhạc Sinh bộc phát, đem Phí Sinh bức lui về phía sau năm bước. Doãn Nhạc Sinh vậy mà không hề lùi dù nửa bước chân.

Ngay chiêu đầu tiên, chênh lệch đã hiện rõ. Thậm chí Phí Sinh còn biết Doãn Nhạc Sinh chưa dùng toàn lực.

Dưới đài, ánh mắt đệ tử của Đông Long cung ngây ra. Toàn bộ đều câm như hến, không ai dám hé miệng. Chỉ có kẻ mù mới không nhìn thấy chênh lệch giữa hai người bọn hắn mà thôi. Trong lòng bọn chúng ảo nảo không ngớt. Chẳng lẽ mới vinh quang được hai trận đã vội kết thúc sao?

Ngay sau khi xuất ra chiêu đầu tiên, Doãn Nhạc Sinh lần đầu di chuyển. Hai chân hắn bước từng bước về phía Phí Sinh, chậm rãi như tản bộ nhưng mỗi bước hạ xuống, khí thế hắn lại tăng thêm một bậc. Mới chỉ ba bước bước ra, Phí Sinh trán đã túa ra mồ hôi. Hắn không tự chủ được lui về phía sau hòng giảm bớt áp lực.

- Một Kiếm tu ngay cả dũng khí chiến đấu cũng không có vậy không xứng đáng cầm kiếm.

Doãn Nhạc Sinh nhìn Phí Sinh khinh thường, hắn lúc này giống như một thanh kiếm hơn là một con người. Từng luồng kiếm khí từ cơ thể hắn tuôn ra, đem một vùng không gian trên võ đài bao phủ. Phí Sinh chỉ cảm thấy lạnh lẽo như bị hàng chục thanh kiếm bao vây.

Biết rõ không thể cứ như vậy thất bại, Phí Sinh cắn răng liều mạng. Hắn không ngừng vung ra kiếm khí chém về Doãn Nhạc Sinh hòng phá đi kiếm thế của hắn.

- Vô ích.

Doãn Nhạc Sinh khẽ lắc đầu, bước ra bước thứ tư. Một luồng kiếm ý sắc bén như một thanh lợi kiếm được rút khỏi vỏ làm cho người ta không rét mà run. Tay phải cầm kiếm của hắn vung xuống, kiếm mang thẳng tắp quét qua đem toàn bộ kiếm khí của Phí Sinh toàn bộ đánh tan.

Dĩ nhiên Phí Sinh không hi vọng kiếm khí của hắn có thể bức bách được Doãn Nhạc Sinh, chỉ là để Phí Sinh hắn có chút thời gian để thở mà thôi. Thân ảnh hắn lần nữa nhảy lên, từng chiêu của bộ Thanh Phong trảm lần lượt được hắn thi triển nhưng khiến hắn tuyệt vọng là Doãn Nhạc Sinh vậy mà không hề nhận lấy thương tổn, đều toàn bộ hóa giải được.

- Đùa như vậy đủ rồi, kết thúc đi thôi. Lưu tinh truy nguyệt.

Doãn Nhạc Sinh dường như không muốn kéo dài trận đấu thêm nữa, cổ tay cầm kiếm khẽ lắc. Nguyên lực từ cơ thể hắn tràn vào chuôi kiếm, lập tức quang mang trên thanh kiếm của hắn lấp lánh như một vì sao đêm. Bàn tay mở ra, Doãn Nhạc Sinh nện vào đầu của chuôi kiếm.

Một luồng sáng nhu hòa lóe lên, thanh kiếm của hắn xé gió hướng Phí Sinh lao đến. Khong gian nó lướt qua đều để lại một dải ánh sáng huyền ảo như lưu tinh. Phí Sinh thầm than không ổn, hắn đã tiêu hao nguyên lực không ít. Hắn liên tục thay đổi phương vị cơ thể nhưng đạo lưu tinh kia như ròi trong xương, không biết tại sao luôn nhắm đúng vị trí hắn lao đến.

Cắn răng, thầm hạ quyết tâm đến đâu thì đến. Phí Sinh đem hết nguyên lực tràn vào kiếm của mình, liều mạng đâm thẳng về phía trước.

- Cạch …


Mũi của hai thanh kiếm chạm nhau, Phí Sinh cầm kiếm trên tay vậy mà không ngừng bị bức lui bởi một thanh kiếm không có ai nắm giữ. Yết hầu của hắn đau đớn, một ngụm máu phun ra sau đó thanh kiếm của hắn vang lên một tiếng " Rắc …". Chỉ chớp mắt, lưỡi kiếm của Phí Sinh đã bị gãy làm ba đoạn. Cơ thể hắn cũng như diều đứt dây văng ra khỏi võ đài bất tỉnh.

Chỉ ba chiêu, Phí Sinh bị Doãn Nhạc Sinh đánh bại triệt để.