Chương 245: Băng hỏa tranh đấu.

Vũ Tôn

Chương 245: Băng hỏa tranh đấu.

Quả nhiên đúng như Băng Nhi dự tính, kiếm khí xẹt qua, toàn bộ Bạch Thao ảo ảnh tan biến. Nhưng mà bất ngờ là cả năm người đều toàn bộ bị hủy diệt, kể cả đáng ra còn lại Bạch Thao thật cũng không có.

- Chuyện này là sao?

Băng Nhi cảm thấy cực kì nghi hoặc. Rõ ràng phải còn lại bản thân Bạch Thao mới đúng chứ.

- Không xong.

Đột nhiên cảm giác nguy hiểm lóe lên. Một luồng kình khí bất ngờ xuất hiện ngay sau lưng nàng. Băng Nhi vội nhảy về phía trước một bước, bội kiếm vung lên muốn chém mạnh về phía sau.Tuy nhiên mọi chuyện không như nàng mong muốn, Bạch Thao bằng một cách nào đó vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng nàng lúc nào một chưởng ấn xuống. Mặc dù Băng Nhi đã nhận ra, thân hình đã lao tới trước một bước nhưng vẫn chậm.

Một tiếng " Bụp" vang lên. Thủ chưởng của Bạch Thao mạnh mẽ giáng lên lưng của Băng Nhi. Băng Nhi thân hình ngay lập tức bị đánh rớt xuống võ đài.

- Thắng, thắng rồi.

- Chúng ta thắng rồi.

- Bạch Thao sư tỉ chiến thắng người của Hải Thần tông.

- Không phải ta đang nằm mơ chứ. Chúng ta thắng thật sao.

Bên dưới võ đài, không ít đệ tử kinh ngạc đến ngây người thốt lên. Vốn dĩ bọn chúng đã quen với việc thất bại, cho nên không nghĩ tới có thể giành chiến thằng được hai tôn môn kia. Thế nhưng lần này rõ ràng đã thắng, hơn nữa còn thắng rất nhẹ nhàng.

- Bạch Thao của Đông Long cung chiến thắng.

Trên võ đài, trưởng lão trọng tài của Đông Long cung khuôn mặt có chút kích động không hợp tuổi của hắn hô lớn. Bọn hắn đã chịu không ít nhục nhã, lần này xem như trút giận đi.

Băng Nhi phía dưới võ đài đứng dậy, ánh mắt nhìn Bạch Thao không cam lòng. Rõ ràng nàng cũng chưa xuất toàn bộ khả năng đã thua khiến nàng hết sức khó chịu. Nhưng đây không phải sinh tử đấu, rơi đài là thua cho nên nén uất ức bước về phía Hải Thần tông.

Nàng rõ ràng ánh mắt của mấy vị sư huynh đệ của mình nhìn nàng có chút thất vọng như muốn nói: ngay cả đám phế vật Đông Long cung cũng không thắng được. Trước giờ ở Hải Thần tông tuy nàng không phải là thiên chi kiêu nữ nhưng cũng có không ít người ngưỡng mộ, hiện tại thất bại trước đệ tử Đông Long cung rất khó chấp nhận. Băng Nhi khẽ cắn răng thầm quyết định nhất định lần sau sẽ đem Bạch Thao đánh bay khỏi võ đài để cho mọi người biết nàng thua chỉ là do sơ ý.

- Ha ha, đa tạ Hải Thần tông đã nhường.

Đông Phương Ngọc tràn đầy vui vẻ cười ngoác miệng quay sang phía Hàn Ngọc Giao chắp tay. Đệ tử của Đông Long cung thay hắn tát vào mặt của Hàn Ngọc Giao dù chỉ một trận nhưng khá nhẹ nhõm như vậy khiến hắn vô cùng hả hê.

- Hừ, sáu trận mới thắng được một. Đông Phương cung chủ có vui mừng quá không?

Hàn Ngọc Giao cố nhịn tức giận, quay sang Đông Phương Ngọc châm biếm. Hắn không nghĩ tới đệ tử của mình vậy mà thua đám phế vật Đông Long cung kia. Quả thực mất mặt mà.

- Đúng vậy, tỉ thí còn dài mà Đông Phương cung chủ. Chẳng qua nữ đệ tử kia chỉ nhường một chút khiến những trận sau thêm thú vị mà thôi, tới khi tỉ thí hoàn tất cung chủ cười vẫn chưa muộn mà. Chẳng lẽ chỉ thắng một trận đã khiến Đông Phương cung chủ vui vẻ như thế?

Triệu Bình Chi tuy trong lòng thầm mắng đệ tử của Hải Thần tông là phế vật nhưng dù sao hắn cũng cùng Hàn Ngọc Giao dắt tay nhau tới đây, Hàn Ngọc Giao mất mặt hắn cũng có chút không nhịn được nên quay sang nói đỡ cho Triệu Bình Chi.

Đông Phương Ngọc nhún vai không nói gì. Trong lòng cũng biết mình hơi lố. Đấu sáu trận mới thắng một rõ ràng không có gì là tự hào. Đột nhiên nghĩ tới nếu như thiếu niên kia ở đây thay bọn hắn ra mặt thì để xem hai tên khốn kiếp kia còn gì để nói không.

Nhẹ quét qua đám đệ tử Đông Long cung phía dưới một vòng, Đông Phương Ngọc khóe miệng co quắp. Miệng của hắn cũng thiêng như cứt chó, mới nghĩ thầm đã thấy Vũ Tôn đang đứng lẫn trong đám đệ tử khẽ gật đầu với hắn.

Đông Phương Ngọc không dám thất lễ cũng am thầm gật nhẹ đầu đáp lại sau đó vội quay đi hướng khác. Tuy Vũ Tôn ở đây nhưng hắn không biết người ta có tình nguyện giúp mình xả hận hay chăng, chỉ thầm mong thiếu niên kia đột nhiên nổi hứng đứng ra thì phen này Hải Thần tông cùng Cự Kình môn chỉ biết lấy mặt quét rác mà mang về.

- Ha ha, vị sư muội này quả thật khiến chúng ta bất ngờ. Nhìn như sư muội chưa dùng toàn lực, không biết Thạch Chương này có thể lãnh giáo cao chiêu hay chăng?

Đúng lúc này, một đệ tử của Cự Kình môn có tu vi Trúc cơ trung kì bước ra nhìn Bạch Thao nói. Hải Thần tông tuy cùng Cự Kình môn đồng hành nhưng hai phái không phải là hòa thuận hoàn toàn, thấy Hải Thần tông thua bọn đệ tử Cự Kình môn như hắn vui vẻ không ít. Nếu đem Bạch Thao đánh bại chẳng phải hắn nghiễm nhiên đem Cự Kình môn đạp trên đầu của Hải Thần tông sao. Chắc chắn chưởng môn sẽ hết sức cao hứng.

- Vô sỉ, Bạch Thao sư tỉ mới vừa chiến đấu xong còn chưa kịp nghỉ ngơi ngươi đường đường một đại nam nhân đã thừa cơ khiêu chiến. Ngươi nhìn lại xem mình mặc quần hay mặc váy?

Phía dưới võ đài, một nữ đệ tử tu vi Tiên thiên hậu kì không nhịn được hướng Thạch Chương quát lên. Lập tức không ít người không nhịn được cười như điên. Đặc biệt là câu: " ngươi mặc quần hay mặc váy? " rõ ràng hết sức lọt tai a.

- Ha ha, Cự Kình môn chẳng lẽ chỉ biết bắt nạt nữ tử?

- Ha ha, đúng a. Người ta mới chiến đấu dù sao cũng là nữ tử vậy mà nam nhi lại nhảy vào khiêu chiến. Ta thấy váy hắn giấu rất sâu a.

- Bạch Thao sư tỉ còn chưa có thời gian nghỉ ngơi đã khiêu chiến, quả thực ném hết mặt mũi đi mà.



Không ít lời chửi mắng, châm biếm vang lên khiến Thạch Chương tức giận muốn phun máu. Rõ ràng ai cũng thấy Bạch Thao đấu với Băng Nhi không hề dốc toàn lực mà dựa vào kĩ xảo chiến thắng cho nên nàng tiêu hao bao nhiêu đây? Chẳng lẽ hắn là nam nhân lại không được quyền khiêu chiến nữ nhân?


- Các ngươi im miệng. Rõ ràng các ngươi đều trông thấy sư muội này tiêu hao không nhiều thì ta khiêu chiến có gì sai? Chẳng lẽ Đông Long cung sợ thua không dám xuất chiến cho nên phải làm như vậy hòng né tránh. Sư muội yên tâm, chỉ cần ngươi nói một câu chịu thua, ta sẽ không gây khó khăn cho ngươi nữa.

Thạch Chương nhịn không được quát lớn sau đó hướng Bạch Thao ánh mắt khiêu khích. Hắn rõ ràng không phải người có thể nhẫn nhịn sỉ nhục.

- "Sư tỉ", à nhầm sư huynh yên tâm, ta tuy mới chiến đấu nhưng vẫn còn sức đánh với ngươi một trận. Ngươi muốn lãnh giáo bản lãnh của đệ tử Đông Long cung ta vậy thì tới đây. Yên tâm đi, thứ gì chứ váy thì nữ tử chúng ta có không ít, sau khi tỉ thí xong ta sẽ tặng sư huynh một bộ bảo đảm rất vừa với ngươi.

Bạch Thao không phải dạng vừa, lập tức đem lời nói phũ phàng tặng cho Thạch Chương không thương tiếc. Thực ra đây cũng là nàng dùng kế kích nộ Thạch Chương nhằm khiến hắn mất đi tỉnh táo mà thôi. Dù nàng có cơ duyên thực lực tăng mạnh nhưng không phải vì thế mà coi trời bằng vung. Thạch Chương từng tới Đông Long cung một lần, thực lực của hắn cũng rất mạnh không thể xem thường.

- Ha ha, sư tỉ không cần đem váy mình vấy bẩn. Sư đệ nguyện bỏ tiền mua tặng hắn một bộ váy hợp mốt nhất.

- Bạch Thao sư muội, nếu ngươi thắng hắn ta sẽ đem toàn bộ váy tặng hắn, cả nội y cũng tặng.

- Đông Long cung không có gì, chỉ có rất nhiều váy. Ngươi yên tâm, nữ tử Đông Long cung sẽ mặc sức cho ngươi chọn váy tùy thích sau này mặc dần.

- " Sư tỉ ". Đúng rồi, nếu Bạch Thao sư muội không nhắc ta chút nữa quên mất hắn là " Sư tỉ" rồi. Ha ha.



Phía dưới võ đài lần nữa đám đệ tử buông lời giễu cợt Thạch Chương. Bọn hắn mỗi người nói một câu, đặc biệt nhấn mạnh từ váy cùng với sư tỉ khiến Thạch Chương khuôn mặt đỏ bừng muốn bốc hỏa.

- Các ngươi câm miệng. Chỉ là đám phế vật không có gan lên đây chiến với ta thì cút. Trọng tài, bắt đầu đi.

Thạch Chương chịu không nổi nữa quay sang trọng tài nói. Hắn muốn đem toàn bộ mọi người xé rách miệng mới hả giận.

Trọng tài trưởng lão quay sang Bạch Thao, thấy nàng gật đầu liền tuyên bố bắt đầu trận đấu. Thạch Chương kia thực lực tuy mạnh nhưng tâm tính rõ ràng còn non lắm, bị kích tướng như vậy sẽ lộ ra không ít sơ hở, Bạch Thao nếu nắm bắt tốt không phải là không thể thắng được.

Ngay khi trọng tài tuyên bố bắt đầu, Thạch Chương lập tức phát động tấn công. Tay phải nắm lại thành quyền, nguyên lực quán chú. Một tầng băng nhạt xuất hiện tỏa ra hàn ý lạnh lẽo xung quanh hai bàn tay của hắn. Rõ ràng hắn là một võ giả tu luyện băng hệ công pháp.

- Băng phách quyền.

Quyền kình xé gió hướng Bạch Thao lao tới. Ngay từ đầu Thạch Chương đã dùng toàn lực muốn kết thúc trận đấu càng sớm càng tốt để khiến đám đệ tử Đông Long cung câm miệng.

Bạch Thao cũng hít sâu một hơi, ánh mắt hết sức nghiêm nghị. Nguyên lực thúc dục tới cực hạn. Một luồng hỏa diễm vàng nhạt vô thanh vô tức bao quanh cơ thể nàng. Nàng rõ ràng sở tu công pháp hỏa thuộc tính, ngược lại với Bạch Chương là băng hệ.

- Hỏa xà loạn vũ.

Bạch Thao phất tay, tám con rắn được hình thành từ hỏa diễm uốn lượn xuất hiện không ngừng quay tròn đan xen nhau bay về phía Bạch Chương.

Toàn bộ khán giả quan chiến nín thở. Băng hệ và hỏa hệ ai sẽ chiến thắng? Băng vốn là thuộc tính biến dị từ thủy, là khắc chế cứng của hỏa hệ nên sẽ có ưu thế hơn một chút.

- Ầmmmm.

Băng cùng hỏa va chạm, một tiếng vang lớn thoát ra. Ngay sau đó trong ánh mắt hồi hộp của mọi người, tám đạo hỏa xà của Bạch Thao bị phá nát. Thân thể Thạch Chương cũng lui về sau một bước nhưng gần như ngay lập tức tiếp tục hướng Bạch Thao lao tới.

Rõ ràng thực lực Bạch Thao thấp hơn Thạch Chương một bậc, cộng thêm khắc chế thuộc tính, tỉ lệ thất bại của Bạch Thao cao hơn hẳn Thạch Chương một bậc.

Biết mình không thể cứng chọi cứng cùng Thạch Chương, Bạch Thao vung tay lên bấm quyết. Một sợi roi bằng hỏa diễm nhanh chóng thành hình bị nàng cầm trên tay. Không ngờ khả năng khống chế hỏa diễm của nàng lợi hại đến vậy dù tu vi chỉ Trúc cơ kì. Ngay cả ba vị chưởng môn ánh mắt cũng có chút kinh ngạc. Phải biết một đệ tử tầm thường muốn làm được điều đó cũng phải Trúc cơ hậu kì trở lên a.

Băng quyền của Thạch Chương đã tới trước mặt, hàn ý đã có thể cảm thấy rõ ràng. Bạch Thao tung người, đem hỏa roi vung xuống nện vào thân thể Thạch Chương. Hỏa roi có ưu thế về kích cỡ, nếu đánh trúng thân thể Thạch Chương tất sẽ khiến hắn bị hủy thế công. Nhưng Thạch Chương không hề nao núng, bàn tay trái của hắn vươn ra đem hỏa roi nắm chặt, trong khi đó băng phách quyền vẫn hướng Bạch Thao tấn công.

Bạch Thao nhíu mày, muốn đem hỏa roi thu lại nhưng cánh tay Thạch Chương lại vững chắc như thành đồng nắm chặt không buông, hơn nữa hàn ý tỏa ra còn khiến hỏa diễm yếu đi không ít.

Bạch Thao lập tức buông tay, hỏa diễm roi không còn được nguyên lực gia trì lập tức tiêu tan. Mười ngón tay nàng lần nữa vung lên, tám đầu hỏa xà ban nãy lại xuất hiện.

- Hừ, còn dám đem vũ kĩ đã sử dụng lần nữa thi triển, muốn chết sao.

Thạch Chương cười gằn. Tay trái hắn cũng nắm lại, muốn đồng thời cùng tay phải phá tan hỏa xà. Khoảng cách hai người đã rất gần, hỏa xà bị phá chắc chắn Bạch Thao sẽ trúng chiêu.

Nhưng không như Thạch Chương suy nghĩ đơn giản như vậy. Hỏa xà lần này như có linh tính, chỉ có ba đầu đụng vào quyền của Thạch Chương còn năm đầu còn lại đột nhiên tách ra tránh qua hai tay của Thạch Chương hướng thẳng đầu hắn tấn công. Thạch Chương hốt hoảng vội thu hai tay, chuyển công thành thủ. Ngay khi tay hắn vừa giơ lên trước mặt, năm đầu hỏa xà đã đụng vào hai cánh tay hắn. Lập tức tay áo của Thạch Chương bị đốt thành tro nhưng cũng không thể làm gì hắn, bị hàn khí tiêu biến.

- Khốn kiếp, chút nữa thì xong rồi.

Thạch Chương trong lòng thầm mắng. Trước mắt hắn, thân hình của Bạch Thao đột nhiên từ một hóa thành năm. Cả năm người đồng loạt giơ tay lên, năm hỏa cầu lớn như năm quả bóng vô thanh vô tức hình thành, nhiệt khí bức người.

Năm Bạch Thao vung tay, hỏa cầu từ năm phía đều tập trung hướng Thạch Chương tấn công. Có kinh nghiệm từ trận đấu trước của Bạch Thao và Băng Nhi, Thạch Chương ngay lập tức đưa hai bàn tay sang hai bên. Lập tức một luồng băng trắng bao bọc che kín toàn bộ cơ thể hắn.

- Ầm …

Hỏa cầu đụng vào tường băng. Một tiếng "rắc" khẽ vang lên ngay sau lưng Thạch Chương nhưng cũng chỉ đủ để khiến bức tường băng của hắn xuất hiện một vết nứt lớn mà thôi. Thân ảnh Bạch Thao cũng từ phía sau Thạch Chương lui lại.

- Đã sớm đoán được ngươi sẽ dùng chiêu này.

Thạch Chương nhe răng cười, sau đó phất tay. Tường băng bảo vệ hắn tiêu tán ngay lập tức. Một cơn gió quỉ dị màu trắng không biết từ đâu thổi quanh người hắn. Cả thân thể Thạch Chương lập tức biến thành băng nhân nhưng lạ kì là hắn vẫn có thể hoạt động được.

- Rắc … rắc … rắc …

Thạch Chương lắc lắc người, lập tức lớp băng vỡ ra thành hàng trăm mảnh văng tung tóe nhưng không có một mảnh nào rơi xuống đất mà toàn bộ lơ lửng trên không trước mặt hắn.

- Xem ngươi chạy đi đâu. Băng tiễn, diệt.

Thì ra lúc nãy Thạch Chương để băng phong kín người hắn để quán chú nguyên lực vào từng mảnh băng. Hiện tại, tuy bị phá vỡ nhưng mỗi mảnh băng đều ẩn chứa một phần nguyên lực của hắn. So với linh khí thì không bằng tuy nhiên số lượng lại nhiều không kể siết.

Hàng trăm mảnh băng từ bốn phương tám hướng ầm ầm theo chỉ tay của Thạch Chương bao vây Bạch Thao. Hàn ý trên võ đài tỏa ra lạnh lẽo át cả hỏa diễm của nàng.

- Chíu … chíu … chíu …

Những tiếng rít bén nhọn không ngừng vang lên. Mấy trăm mảnh băng như những mũi tên đồng loạt lao thẳng vào cơ thể Bạch Thao. Bạch Thao khuôn mặt có chút căng thẳng, tay nàng huy động liên tục tạo thành một đồ án hỏa diễm lớn bao lấy cơ thể không ngừng xoay tròn như một cơn lốc. Không ít mảnh băng ngay khi vừa tiếp xúc đã tan chảy thành hơi nước nhưng chúng quá nhiều. Bạch Thao chỉ vẻn vẹn bảo hộ được vài hơi thở.

- Xoạt…

Một mảnh băng xoẹt qua hỏa diễm đồ án xé rách một đường nhỏ trên y phục của Bạch Thao để lại một lớp băng nhẹ. Mảnh thứ hai, thứ ba, thứ tư … xuyên qua khiến chỉ trong chớp mắt Bạch Thao y phục rách tung tóe lộ ra những đường nét dụ hoặc ánh mắt người khác. Cơ thể nàng chỉ còn một ít bộ vị là y phục còn nguyên vẹn, còn lại hầu như đã bị rách tơi tả. Khắp người Bạch Thao máu rỉ ra ngay lập tức bị băng hàn đóng cứng ngay lập tức. Cho đến mảnh băng tiễn cuối cùng lướt qua, một tia máu từ trên cơ thể nàng bắn ra.

- Khốn kiếp, bỉ ổi.

- Dâm tặc.

- Đáng chết, thật khốn nạn.

Không ít đệ tử Đông Long cung gầm lên giận dữ. Rõ ràng là Thạch Chương muốn đem Bạch Thao sỉ nhục, là sỉ nhục trắng trợn.

- Ha ha, đệ tử này của ngươi thật thú vị.

Hàn Ngọc Giao quay sang nhìn Triệu Bình Chi. Thạch Chương xích lõa phá hủy y phục của Bạch Thao khiến hắn cảm thấy vui vẻ đôi chút.

- Hừ, đó là trận đấu còn chưa kết thúc, đệ tử của ta còn không ít trò hay, hai vị hãy chú ý quan sát.

Triệu Bình Chi cười nhạt nói.

Đông Phương Ngọc nội tâm hết sức tức giận, bàn tay nắm chặt đem tay vịn trên ghết của hắn bóp nát. Nếu có thể hắn không ngại đem Thạch Chương giết chết.

Hàn Ngọc Giao cùng Triệu Bình Chi thấy vậy không nói gì, chỉ khẽ nhếch miệng cười mỉa mai.

Bạch Thao khuôn mặt đỏ bừng, một phần vì tức giận, một phần vì xấu hổ. Hai bàn tay nàng giao chéo nhau, một luồng hỏa diễm đỏ rực xuất hiện rực rỡ. Trông Bạch Thao lúc này như một hỏa nhân. Nàng đã triệt để nổi giận.

- Hỏa ngục.

Bạch Thao miệng nhỏ hét lên. Lập tức hỏa diễm như cỏ mọc sau mưa lan tràn khắp võ đài, ngay cả vị trí của Thạch Chương cũng không thoát khỏi. Thạch Chương kinh dị, cảm thấy hết sức nguy hiểm. Hắn biết Bạch Thao đã liều mạng. Từ cơ thể Thạch Chương, hàn ý cũng ầm ầm tuôn ra mạnh mẽ chống đối với hỏa diễm của Bạch Thao.

Băng cùng hỏa giao đấu, một bên lạnh lẽo, một bên nóng rực. Ngay cả đám đệ tử gần võ đài cũng phải tránh lui về phía sau.

Hai người liên tục gia trì nguyên lực muốn phân thắng bại. Bởi vì tu vi bọn hắn chỉ là Trúc cơ trung kì, nguyên lực không được sung túc cho nên trạng thái này không thể kéo dài. Chỉ cần ai yếu thế trước tất sẽ phải chịu thua.

Liên tục giằng co nhau hơn mười lăm hơi thở, hỏa diễm của Bạch Thao dần dần bị hàn băng của Thạch Chương đẩy lui. Xem ra thắng bại đã phân.

- Lạc hỏa trầm luân.

Đột nhiên Bạch Thao há miệng phun ra một búng máu vào hỏa diễm của nàng. Lập tức hỏa diễm như có sinh mạng, không ngừng co rút lại với nhau tạo thành một vòng tròn khổng lồ. Từ bên trong hỏa diễm, một ngọn lửa đỏ chót khác hẳn những ngọn lửa khác xuất hiện, đem những ngọn lửa khác toàn bộ thôn phệ sạch sẽ. Chỉ chớp mắt, nó đã lớn bằng ba người bình thường. Giống như cảm nhận được thiên địch, hỏa diễm màu đỏ kia không ngừng hướng Thạch Chương đè ép mà tới. Thạch Chương cảm nhận được nguy hiểm trí mạng, không còn bảo lưu chút gì đưa bàn tay lên trời. Lập tức hàn khí biến thành một vòng xoáy đem ngọn lửa đỏ kia bao trùm, không ngừng xoay tròn. Chỉ giây lát, một cơn lốc xoáy quỉ dị xuất hiện. Bên ngoài là băng hàn chi ý trắng xóa, bên trong lại là hỏa diễm đỏ rực.