Chương 241: Ngải Kha.

Vũ Tôn

Chương 241: Ngải Kha.

Lúc này, ở phủ thành chủ bên trong phòng của Ngải Kha, hắn đang được hai nữ nhân hầu hạ hết sức thoải mái. Hai nàng kia khuôn mặt tuy không phải tuyệt sắc nhưng cũng có thể xem là xinh đẹp. Tu vi mỗi người cũng là Ma Pháp Sư cấp 8. Thỉnh thoảng, từng tiếng rên rỉ đầy mê người nhẹ nhàng vang lên vô cùng kích thích. Đột nhiên có vài tiếng bước chân nặng nề từ bên ngoài tiến tới ngoài cửa. Cả ba người đang trong lúc cao trào bỗng bị phá đám, sắc mặt vô cùng khó coi.

Ngải Kha nổi giận, gầm lên.

- Kẻ nào dám phá hỏng chuyện tốt của ta. Không phải ta đã dặn không ai được phép làm phiền hay sao?

- Công tử, có chuyện không hay rồi.

Từ bên ngoài, tiếng của một tên hạ nhân vang lên run rẩy. Hắn là một trong mấy kẻ lúc nãy bị Vũ Tôn đánh thừa sống thiếu chết.

Nghe được giọng nói của hắn, Ngải Kha khẽ nhíu mày. Thằng này chẳng phải được lệnh trông coi nhà nghỉ Mường Thanh không rời nửa bước hay sao? Linh cảm cho hắn biết Tiểu Linh Nhi cùng Trương lão chắc hẳn có chuyện xảy ra.

- Hầu Vũ, có chuyện gì nói mau.

- Bẩm công tử, có kẻ ngang nhiên không xem công tử ra gì, dám tới nhà nghỉ Mường Thanh muốn cứu người. Chúng thuộc hạ đã tận lực nhưng tu vi hắn rất cao, cho nên mấy huynh đệ thuộc hạ không phải đối thủ, bị hắn đánh cho thừa sống thiếu chết. Nếu công tử không xuất hiện, e rằng tiểu cô nương kia sẽ bị hắn mang đi.

- Cái gì. Nữ nhân ta nhắm trúng cũng có kẻ dám nhúng chàm. Khốn kiếp, ta phải băm hắn thành ngàn mảnh.

Từ trong phòng Ngải Kha một tiếng ầm vang lên. Chiếc giường mới cách đây không lâu còn chứng kiến hắn cùng hai nữ nhân kia khoái lạc đã bị hắn một cước đạp xuống nát bấy, để lại hai nữ tử run rẩy không mảnh vải che thân sợ hãi.

- Đi, cùng ta tới xem hắn là kẻ nào mà gan chó dám làm xằng bậy ở Thăng Long thành này. Hầu Tử, gọi Tứ vệ tới đây.

Cửa phòng mở ra, Ngải Kha trên người đã mặc lên một bộ y phục, sát khí đằng đằng.

- Dạ công tử.

Tên tay sai như được đại xá, vội vàng lao vút đi.

………………………………………

- Công tử, không biết công tử là …?

Trương lão buột miệng hỏi Vũ Tôn. Trong lòng hắn cực kì tin tưởng Vũ Tôn chắc chắn là thiên tài của một thế lực rất mạnh nào đó. Tuổi tác của hắn chỉ chừng mười lăm, nhưng tu vi lại ít nhất là Đế Quân. Tại Thánh giới, chỉ có yêu nghiệt trong các thế lực siêu cấp mới sinh ra được người như vậy.

Xem ra, Tiểu Linh Nhi sẽ được cứu rồi.

Vũ Tôn khẽ lắc đầu. Hắn cũng hiểu được những gì Trương lão đang hi vọng. Nhưng mà đến hắn còn đang tiến thoái lưỡng nan, nếu như được như Trương lão tưởng tượng thì tốt quá.

- Trương lão, ta biết lão nghĩ ta thuộc một thế lực lớn nào đó nhưng nếu ta nói rằng ta mới phi thăng từ Tiềm Long đại lục tới Thánh giới được ba ngày, lão có tin không?

Vũ Tôn nghiêm nghị nhìn Trương lão hỏi lại.

Trương lão nghe thấy hai chữ " phi thăng ", nụ cười hi vọng trên miệng lão chợt méo xệch trông vô cùng tội nghiệp. Lão thừa hiểu hai chữ "phi thăng" có ý nghĩa như thế nào. Lão cũng từng bôn ba khắp nơi, gặp qua không ít phi thăng giả và đều không có ai không phải thiên tài. Nếu để họ có thời gian tất sẽ thành cường giả một phương. Nhưng bây giờ, lão cùng Tiểu Linh Nhi có thời gian sao.

Vũ Tôn không có vẻ như lừa dối hắn, hơn nữa Vũ Tôn cũng không cần phải lừa dối hắn làm gì. Mặc dù lão không thể tin nổi một tu sĩ hạ giới thấp kém mới chỉ mười lăm tuổi đã phi thăng Thánh giới nhưng nếu lời Vũ Tôn là thật thì giờ cũng không phải lúc nghĩ tới chuyện đó. Vốn tưởng đã túm được cọng rơm cứu mạng ai ngờ chính người ta thân còn lo không nổi thì cứu mình làm sao được?

- Công tử, lão già này xem như tận số. Ngài mau rời khỏi nơi đây kẻo Ngải Kha đem theo người tới thì coi như xong. Lão già xin lỗi đã kéo theo ngài vào vũng nước đục này. Nếu như sau này công tử tu thành đại đạo, hãy vì hai cha con chúng ta báo thù.

Lúc này không còn thời gian để suy nghĩ thêm nữa, Trương lão đột nhiên cực độ bình tĩnh. Có thể khi phải đối mặt với tử thần khiến trí não đã già nua của lão tỉnh táo hơn bao giờ hết. Đằng nào cũng chết, vậy thì đành nhờ người ta báo thù xem như cũng rửa được hận.

Vũ Tôn nhìn hắn, khẽ lắc đầu.

- Không kịp. Bọn chúng tới rồi.

Thần thức của Vũ Tôn lúc này đã cảm nhận được một cỗ sát khí đang nhanh chóng tới nơi này. Mà cho dù bọn chúng chưa tới hắn cũng không có nơi nào để đi, bởi vì bên trong Thăng Long thành này mọi thứ đều nằm trong tay của cha con Ngải Tất, Ngải Kha.

- Thằng nào gan chó uống máu hùm dám đả thương người của ta mau lăn ra đây.

Từ bên ngoài nhà nghỉ, giọng của Ngải Kha tràn đầy phẫn nộ vang lên. Vốn dĩ hắn lo lắng khi tới nơi đám người Tiểu Linh Nhi đã bỏ trốn thì sẽ mất một phen khổ công tìm kiếm nhưng không ngờ bọn chúng còn có gan ở lại. Như vậy là tốt nhất. Thời hạn một năm đã chỉ còn ít ngày, nhưng hắn cũng không chịu được nữa. Trong lòng đã hạ quyết tâm hôm nay phải chiếm đoạt cho được thiếu nữ kia.

- Xong, xong rồi, Ngải Kha đã tới …

Trương lão chán nản ngồi phịch xuống đất. Đã Ngải Kha đích thân tới đây thì chắc chắn hôm nay hắn sẽ phải chết. Chẳng qua, Tiểu Linh Nhi cũng sẽ bị hủy hoại khiến hắn không thể chịu đựng nổi.

Nhưng không nghĩ tới, Vũ Tôn chợt nhếch miệng cười vui vẻ. Vốn dĩ đang nghĩ không biết phải làm thế nào, đột nhiên có cánh cửa lớn mở ra thì hắn ngại gì từ chối. Từ khi đám người Ngải Kha tới, thần thức hắn đã đảo qua một lượt. Bọn chúng có tất cả chín người, bốn Võ Vương, trong đó hai hậu kì, một trung kì và một sơ kì cộng với bốn tên khi nãy bị hắn đánh đập, thêm một tên Võ Đế Hậu kì chính là kẻ mới mở miệng kia.

Tiểu Linh Nhi lúc này vẻ mặt tái mét, sợ hãi từ trong phòng chạy tới ôm lấy Trương lão. Trông nàng hiện tại còn xinh đẹp hơn cả lúc trước.

- Trương lão, cơ hội của chúng ta đến rồi. Hai người hãy đi theo ta là được, có chuyện gì cũng không cần xen vào.

Vũ Tôn đứng dậy, khuôn mặt hờ hững nói. Sau đó vung tay bước ra cửa. Trương lão kinh ngạc nhìn hắn. Mặc dù không biết có chuyện gì, nhưng hắn trong lòng cũng chỉ hi vọng Vũ Tôn nói thật. Nhẹ đứng lên, kéo Tiểu Linh Nhi theo sau mình đi theo Vũ Tôn.

Ở bên ngoài, không ít người âm thầm quan sát mọi chuyện. Đa phần mọi người đều có chút thương hại người bên trong nhà nghỉ Mường Thanh kia, đồng thời chán ghét, căm phẫn khi nhìn tới Ngải Kha nhưng hắn không hề biết được, cứ nghĩ mình đại phát thần uy trở thành tiêu điểm trong mắt người khác. Nhân dịp này phải phát uy thêm một lần để ai biết đắc tội hắn sẽ phải trả giá cực lớn.

- Kéttttttttttttt.

Cánh cửa chính mở ra. Đập vào mắt đám người Ngải Kha là một thiếu niên tuấn tú mặc một bộ đồ trắng, khí chất phiêu dật xuất trần khiến Ngải Kha cảm thấy hết sức đố kị. Trông hắn chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi mà thôi. Thiếu niên kia trên miệng nhàn nhạt mang theo mỉm cười, không chút sợ hãi bước tới trước mặt bọn hắn. Theo sau hắn, chính là hai cha con Trương lão cùng Tiểu Linh Nhi.

Vũ Tôn lúc này cũng mới nhìn thấy khuôn mặt của Ngải Kha. Một kẻ da gần bọc xương, hai mặt hốc hác, âm lãnh. Ước chừng hắn khoảng hai lăm tuổi. Âm thầm tra xét một phen nhưng không thể phát hiện ra cốt linh của hắn. Xem ra trên người hắn có bảo vật ngăn cản thần niệm dò xét. Chỉ có thể nhìn thấy được tu vi khi hắn bộc phát khi nãy.

- Ngươi thật to gan chó, dám đánh bị thương hộ vệ của ta hơn nữa còn có ý đồ với nữ nhân mà ta để ý. Tốt, tốt lắm. Người đâu, bắt hắn lại cho ta.

Ngải Kha ánh mắt dâm tà liếc qua Tiểu Linh Nhi khiến nàng sợ hãi không thôi sau đó không cần hỏi gì, ngay lập tức phất tay ra lệnh cho bốn tên hộ vệ phía sau hắn. Bốn kẻ bọn chúng nhìn nhau liếc Ngải Kha khinh bỉ, trong lòng chửi thầm. Một tên trong đó nhíu mày nhẹ lắc đầu, âm thầm truyền âm cho Ngải Kha.

- Công tử, tên thiếu niên kia " Không Tầm Thường ".

Đúng là chỉ có thằng đần mới không hỏi đầu đuôi gì như thiếu gia của hắn. Tên hộ vệ nghĩ thầm. Một thiếu niên mười lăm tuổi, khí chất vương giả, tu vi Đế Quân thế kia rõ ràng không thể là người bình thường được mà tuyệt đối có xuất thân bối cảnh rất lớn, thậm chí so với Ngải Kha còn lớn hơn. Bởi vì trên cơ thể Vũ Tôn không có bảo vật ngăn cách thần thức cho nên cốt linh của hắn hoàn toàn không hề che giấu được ai. Chưa đắc tội hắn thì thôi, nếu đắc tội rồi thì bọn chúng chỉ có chịu sự trả thù khốc liệt của thế lực kia.

- Câm miệng, các ngươi dám cãi lời ta sao? Ta không quan tâm hắn tầm thường hay không tầm thường, nhanh chóng bắt lại nếu không ta sẽ bảo phụ thân ta giết hết các ngươi.

Ngải Kha không hề để tâm lời của bọn hắn, tức giận quát lên.

Bốn người cực kì khó chịu nhưng không thể làm gì. Núp dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu. Hơn nữa Ngải Tất cực kì yêu thương thằng con trai này, cho nên nếu Ngải Kha nói muốn giết bọn hắn tuyệt đối không phải là chuyện không thể. Không hiểu tại sao lại có một thằng thiếu gia ngu ngốc tới như vậy. Lập tức cả bốn người tu vi bộc phát hướng Vũ Tôn lao tới, nhưng thực lực chỉ phát huy ba thành đủ để bắt hắn là được chứ tuyệt không dám nặng tay.

Võ Vương chi uy khiến Trương lão cùng Tiểu Linh Nhi run rẩy ôm chặt nhau, thiếu điều quỳ xuống nhưng Vũ Tôn vẫn hồn nhiên đứng yên không hề có ý định né tránh. Trong ánh mắt của mọi người, phải chăng hắn đã cam chịu bị bắt lại. Như vậy không giống phong thái của công tử xuất thân cao quý chút nào a.

Ngay cả bốn hộ vệ của Ngải Kha trong lòng cũng nghĩ như thế. Võ Vương cùng Võ Quân chênh lệch như trời đất, cho dù là thiên tài cũng không thể dửng dưng như thế. Không lẽ hắn không phải người của thế lực lớn nào đó? Hoặc tu vi hắn cao hơn rất nhiều nên khinh thường không thèm để ý tới bọn họ sao?

Đáp án thứ hai rõ ràng là không thể nào. Mười sáu tuổi tu vi Võ Quân đã là cực kì kinh khủng, là Thiên tài ngàn vạn người chưa có một chứ đừng nói là cao hơn. Ít ra, cho tới lúc này cũng chưa nghe tới có ai đương thời mười sáu tuổi đạt tới Võ Quân cả.

Võ đạo tu vi càng cao càng khó khăn chồng chất để thăng tiến. Võ Quân tuy không tính là gì, nhưng cũng không phải tùy tiện là có thể đạt tới đấy. Người bình thường muốn tới cảnh giới này cũng phải mất cả vài trăm năm. Như thiên tài, yêu nghiệt ít nhất cũng bốn – năm mươi năm. Không hiểu được rút cục thế lực cỡ nào mới bồi dưỡng ra một kẻ mười sáu tuổi đã là Võ Quân.

Bọn họ không có thời gian suy nghĩ nhiều nên không hề nghĩ tới một việc. Đó là tại sao một tên Võ Quân lại không hề bị uy áp của bốn tên Võ Vương ảnh hưởng. Kể cả có là thiên tài ngày ngày tiếp xúc với Võ Vương cũng phải chịu bó buộc không ít. Chỉ có một số ít người ánh mắt tinh đời âm thầm quan sát mới nghĩ tới, trên miệng nhẹ mỉm cười mỉa mai. Lần này Ngải Kha cùng Ngải Tất đá trúng thiết bản rồi. Mười sáu tuổi tu vi thấp nhất cũng phải là Đế Vương cảnh, tuyệt không thể trêu chọc nổi a.

Ấy vậy mà điều không ai tin được lại chính là sự thật. Quả thực, công kích của cả bốn người Vũ Tôn không hề để vào mắt. Cho dù bọn họ thi triển toàn lực cũng không khiến hắn sợ hãi, đừng nói là chỉ có ba thành.

Cho tới khi bốn người đã tới cách hắn một mét, Vũ Tôn lúc này hai bàn tay mới nắm lại thành quyền. Khí tức Võ Vương trung kì ầm ầm bộc phát. Hai tay hắn nện ra bốn quyền với một tốc độ khủng khiếp. Chỉ là bốn quyền hời hợt không có chút nguyên khí nào nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy trầm trọng như núi.

- Không xong, hắn giả ngan ăn thịt chó.

Bốn tên hộ vệ nội tâm khiếp sợ kêu lên. Bọn hắn là người đứng mũi chịu sào lúc này càng cảm nhận được bốn quyền của Vũ Tôn khủng bố tới mức nào. Bọn họ thế công đã thi triển, thực lực chỉ phát ra ba thành hơn nữa khoảng cách đã cực gần với Vũ Tôn rồi. Trong lòng ầm vang cảm giác nguy hiểm, lập tức thu tay chuyển công thành thủ. Ai cũng tin rằng nếu cứng chọi cứng tuyệt đối sẽ bị phế bỏ một cánh tay.

- Ầm … ầm … ầm … ầm.

Bốn tiếng nổ vang lên, lập tức bốn tên hộ vệ của Ngải Kha như bốn bao cát bị đánh bay về bốn hướng khác nhau, nằm rạp trên mặt đất. Có thể nhìn thấy mỗi cánh tay của bốn người nứt toác, máu tuôn ra như suối và gần như bị hủy hoại. Mỗi người đều kinh hoảng nhìn Vũ Tôn như quái vật. Không ai rõ hơn chúng bốn quyền kia Vũ Tôn không muốn lấy mạng bọn hắn cho nên hắn không hề quán chú chút nguyên khí nào mà đã khiến cánh tay bọn chúng gần như đứt đoạn.