Chương 240: Bảo Nhi thân thế.
Vốn hắn nghĩ nàng sinh ra trong một gia tộc lớn ở hạ giới, nhưng bây giờ gặp Tiểu Linh Nhi ở Thánh Giới cộng với lời nói đầy ẩn ý của lão già khiến hắn giật nảy mình xuất hiện một suy nghĩ táo bạo: Bảo Nhi được sinh ra ở Thánh Giới.
Trông thấy Vũ Tôn thần sắc ngưng đọng, lão giả Trương Lão kia ánh mắt lóe lên hi vọng. Xem ra lời nói của hắn đả động được vị tiểu công tử kia rồi.
- Công tử, ở đây không tiện nói chuyện, mời vào khách điếm của ta.
Trương Lão cung kính khom người với Vũ Tôn nói.
Vũ Tôn tặc lưỡi đi theo Trương Lão. Đi theo một chút cũng không sao, dù gì lão già này thực lực thua xa hắn thì không thể nào có ý đồ xấu với hắn được. Nếu phát hiện lão ta có gì khả nghi thì hắn không ngại cho lão một bài học. Hơn nữa, hắn càng tò mò thân phận của Bảo Nhi nhiều hơn.
Đợi Vũ Tôn bước chân vào khách điếm của mình, Trương lão vội vã đóng kín cửa lại sau đó vội quỳ mọp xuống dưới chân Vũ Tôn.
- Công tử, xin công tử cứu lấy Tiểu Linh Nhi.
Tiểu Linh Nhi phía xa vội lao tới ôm chầm lấy hắn, mắt ửng đỏ.
- Cha, người đừng làm thế. Cùng lắm … cùng lắm … Tiểu Linh Nhi gả cho hắn là được mà. Cha, người mau đứng dậy đi.
- Linh Nhi, con mau trở vào phòng. Đây không phải chuyện của con. Nếu con không nghe lập tức cha sẽ tự sát trước mặt con.
Trương lão không đứng dậy, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn Tiểu Linh Nhi.
Tiểu Linh Nhi khóc nấc lên, nghẹn ngào lấy tay lau nước mắt sau đó run run bước về phòng mình. Nàng biết nàng không thể làm gì khác.
Vũ Tôn ngây người. Hắn không nghĩ tới tình cảnh như thế này. Hắn đợi Tiểu Linh Nhi đi khuất, tay phải khẽ phất nhẹ. Một luồng kình lực nâng Trương lão đứng dậy.
- Nàng đã đi rồi, lão có chuyện gì thì nói đi. Nếu như dám đùa cợt ta, vậy đừng trách ta vô tình.
Vũ Tôn nhìn Trương lão nói.
- Công tử, mời ngồi. Lão già này tuyệt không có nửa lời dám nói dối ngài.
Trương lão cung kính đưa tay tới một chiếc bàn nói với Vũ Tôn. Vũ Tôn bước tới ngồi xuống, khuôn mặt có chút mất kiên nhẫn.
Trương lão cũng tới, ngồi đối diện hắn.
- Lão già không biết vị cô nương Bảo Nhi mà công tử nhắc tới là ai, nhưng tin chắc nàng cùng Tiểu Linh Nhi có cùng xuất thân.
Trương lão mở miệng, hai mắt nhìn thằng Vũ Tôn.
Thấy Vũ Tôn yên lặng, lão nói tiếp.
- Lão già này vốn không phải sinh ra và sống tại Thăng Long thành này. Ta tư chất thấp kém, tu luyện cả đời chỉ tới Võ Vương. Vốn dĩ, trước đây lão già sống bằng việc săn bắt một số yêu thú nhỏ yếu lấy nội đan bán cho người cần. Nhưng mọi việc đã khiến cuộc sống của lão đảo lộn cách đây gần mười lăm năm.
Trương lão nhẹ nhàng nói, đôi mắt hắn dường như trở về quãng thời gian cách đây rất lâu.
- Lần cuối cùng lão đi săn giết yêu thú, lão không may đụng phải một con yêu thú Ngũ Tí Địa Hùng sức mạnh kinh khủng. Vốn dĩ khu vực lão hoạt động chỉ xuất hiện yêu thú cấp thấp nhưng không hiểu vì sao hôm đó ở nơi ấy lại có yêu thú Trung cấp xuất hiện. Lão vốn nghĩ sẽ chết chắc, không ngờ có một vị đại nhân thực lực thông thiên vô thanh vô tức xuất hiện chỉ nhẹ phất tay đã giết chết Ngũ Tí Địa Hùng.
Trương lão đôi mắt già nua bỗng nhiên toát lên vẻ kính ngưỡng, từ tận sâu trong nội tâm của lão.
- Ta không thể biết vị đại nhân kia thực lực mạnh mẽ bao nhiêu, chỉ biết sâu không lường nổi. Vậy mà khắp thân thể của ngài ấy khắp nơi là vết thương, máu nhuộm đỏ cả y phục. Nhưng điều khiến lão già này khiếp sợ, là trên tay của vị đại nhân ấy ôm theo một tiểu hài tử.
Nói tới đây, Trương lão chăm chú nhìn Vũ Tôn xem thái độ của hắn nhưng chỉ thấy Vũ Tôn cau mày khó chịu mặc dù hắn trong lòng có chút suy đoán.
- Nói tiếp vào vấn đề chính đi. Ta không cần biết những chuyện không quan trọng.
- Hẳn công tử cũng đoán được, hài nhi đó chính là Tiểu Linh Nhi.
Trương lão khẽ thở dài, nhẹ nhàng kể tiếp.
- Vị đại nhân đó sau khi cứu ta, liền giao cho ta hài nhi trên tay bảo ta thay hắn chăm sóc xem như trả ơn cứu mạng. Lão già này không tiện mà cũng không dám hỏi lí do, tại vì hắn và ta là người hai thế giới, hơn nữa hắn còn mới cứu mạng ta, dù hắn bảo ta làm trâu ngựa cũng không dám trái lời. Sau khi ta thề với thiên địa sẽ chăm sóc đứa trẻ thật tốt, ngài ấy đưa cho ta một chiếc nhẫn trữ vật dặn ta khi nào đứa trẻ tu luyện tới Đế Quân mới được giao cho nó rồi nhìn đứa bé đầy lưu luyến, khẽ vuốt má rồi nói:
"Tiểu Linh Nhi, cha và mẹ con không thể chăm sóc tốt cho con. Con đừng giận chúng ta. Chúng ta chỉ hi vọng con có thể bình an sống tiếp mà thôi. Nếu như có duyên, con và Bảo Nhi gặp lại thì cũng đừng nghĩ tới chuyện trả thù cho bọn ta. Cả hai đứa hãy như những người bình thường mà tồn tại. Tu chân giới vô cùng khốc liệt, huynh đệ tình thâm cũng không thể tin tưởng được."
- Nói xong ngài ấy phất tay. Lập tức thân thể lão như bị một cơn cuồng phong cuốn bay xa tít tắp. Khi ta dừng lại được đã tới gần Thăng Long thành. Mọi chuyện cứ như một giấc mơ. Nhìn đứa trẻ trong tay, cùng với lời dặn dò của vị ấy lão liền bỏ hết vốn liếng tích lũy suốt trăm năm tới đây mua lại Mường Thanh khách điếm này đúng lúc chủ cũ của nó muốn bán. Cuộc sống cứ như vậy lặng lẽ trôi qua cũng mười lăm năm rồi.
Trương lão ngưng lời, đôi mắt như trở lại với hiện thực. Lão chỉ thấy Vũ Tôn cực kì kinh ngạc, chăm chú nhìn hắn nhưng dường như lòng hắn thì đang suy nghĩ gì đó.
Trầm ngâm giây lát, Vũ Tôn cũng mở miệng.
- Cho nên lão mới nói với ta rằng Tiểu Linh Nhi và Bảo Nhi có cùng xuất thân?
- Đúng thế thưa công tử. Hai người giống nhau, tên lại cũng giống như vị đại nhân kia gọi thì lão dám chắc chắn cô nương Bảo Nhi kia và đứa trẻ mà người đó gọi chính là một người. Vốn dĩ khi công tử nhìn Tiểu Linh Nhi gọi lên Bảo Nhi lão cực kì khiếp sợ. Dù chuyện đã qua mười lăm năm rồi, nhưng nó luôn luôn tồn tại trong đầu lão già này như mới xảy ra hôm qua. Vì thế, cho dù chết lão già cũng phải cầu xin công tử cứu Tiểu Linh Nhi cho bằng được.
Vũ Tôn nội tâm thở dài. Nhìn thái độ của Trương lão hắn chắc chắn những gì lão nói là đúng sự thật. Nếu như vậy quả thực không thể nào mà tưởng tượng nổi. Phụ mẫu của Bảo Nhi không ngờ lại là người Thánh giới. Hơn nữa, nàng lại có một người chị em giống nhau như hai giọt nước. Nhưng rút cục đã có chuyện gì mà nàng lại từ Thánh giới rơi xuống Hạ giới. Chẳng lẽ là vì câu nói của phụ thân nàng: " Tu chân giới vô cùng khốc liệt, huynh đệ tình thâm cũng không thể tin tưởng được." Nếu vậy thì phụ mẫu của nàng tu vi cực kì đáng sợ mới có thể đem nàng từ Thánh giới bỏ xuống Hạ giới được.
- Trương lão, lão nói đi, rút cục Tiểu Linh Nhi xảy ra chuyện gì?
Vũ Tôn lắc đầu thoát khỏi dòng suy nghĩ. Chuyện này hắn không nên quan tâm, để thuận theo tự nhiên đi. Chẳng qua nếu như Tiểu Linh Nhi là chị em với Bảo Nhi thì không thể khoanh tay làm ngơ được rồi.
Thấy thái độ của Vũ Tôn đối với mình có chút hòa hoãn, Trương lão thừa hiểu vị công tử này chắc chắn sẽ không mặc kệ Tiểu Linh Nhi rồi. Hi vọng trong lòng hắn liền dâng lên cực độ. Khuôn mặt lão tràn đầy kích động.
- Lão nuôi Tiểu Linh Nhi mười lăm năm, dù không phải người sinh ra Tiểu Linh Nhi nhưng nó cũng là nửa cái mạng của lão. Lão cũng chỉ muốn Tiểu Linh Nhi được như lời phụ thân của nó, là trải qua một cuộc sống bình an mà thôi. Ai ngờ, tên quái thai Ngải Kha, con trai của Ngải Tất thành chủ một lần vô tình trông thấy Tiểu Linh Nhi liền nổi sắc tâm muốn chiếm được nó. Lão già vì bảo vệ Tiểu Linh Nhi suýt bị hắn đánh chết. Cuối cùng Tiểu Linh Nhi phải dọa tự sát hắn mới tạm thời buông tha cho hai chúng ta. Nhưng mà hắn nói chỉ cho chúng ta 1 năm kì hạn, sau một năm nếu Tiểu Linh Nhi vẫn không theo hắn thì hắn sẽ giết lão rồi cưỡng bức Tiểu Linh Nhi, kể cả nàng có chết hắn cũng chiếm cho bằng được. Ngay sau đó, Ngải Tất liền sai người ngày đêm canh giữ nơi đây, không cho Tiểu Linh Nhi rời khỏi nửa bước. Vì vậy lão già này chỉ có cách ngày ngày ra ngoài thành hi vọng có người có thể giúp được Tiểu Linh Nhi mà thôi. Cho tới hôm nay, chỉ còn một tháng nữa là tròn thời hạn một năm của Ngải Kha rồi.
Nói tới đây, Trương lão khuôn mặt cực kì bi phẫn, nộ hỏa bừng bừng.
- Khốn kiếp, có lí nào như vậy. Cha hắn là thành chủ chẳng lẽ mặc kệ con trai mình không coi Thiên Địa ra gì sao? Như vậy người khác làm sao phục cho được?
Vũ Tôn nghe tới đây nổi giận quát lên. Hắn vốn còn là thiếu niên nhuệ khí bừng bừng, hiển nhiên nghe không lọt được chuyện này.
- Nếu Ngài Tất thành chủ là người chính trực thì không nói làm gì. Hắn lại là người cực kì bao che khuyết điểm. Hơn nữa, đối với người mạnh hơn thì cung kính, gặp kẻ yếu hơn là chèn ép. Hắn duy nhất chỉ có một đứa con trai Ngải Kha cho nên được nuông chiều hết mực. Tại Thanh Long thành này, Ngải Kha chính là trời, nói gì cũng không có ai dám sai lời. Hắn là một tên sắc quỷ, cưỡng đoạt không ít thiếu nữ rồi. Nếu như Tiểu Linh Nhi rơi vào tay hắn thì tương lai của nàng còn lại gì? Lão già này còn mặt mũi nào trả lời ân nhân đây? Trước đây cũng có người chống lại lời hắn, nhưng cuối cùng kết cục là bị giết chết không toàn thây mà phía sau lưng Ngải Kha có bóng dáng cha của hắn. Cho nên, dần dần đã không ai dám trái ý hắn nữa.
Trương lão lắc đầu thở dài đáp.
- Ngải Tất có tu vi như thế nào?
Vũ Tôn nén giận nhìn Trương lão hỏi.
- Ngải Tất thành chủ tu vi Địa Thánh đỉnh phong, nghe đâu tùy thời có thể tiến vào Thiên Thánh. Ở Thăng Long thành này, hắn cũng xem như là có tu vi mạnh nhất.
- Đúng là cha là chó thì con cũng là súc sinh. Địa Thánh đỉnh cao sao? Quả thực khó đây.
Biết được tu vi của Ngải Tất, Vũ Tôn nhíu mày. Tu vi của hắn mới chỉ là Đế Vương, cách Địa Thánh còn xa lắm. Cho dù hắn có thể vượt cấp chiến đấu cũng không thể bỏ cách tới ba đại cảnh giới cho được. Nếu như hắn đem hết mọi con bài tẩy ra tuy cũng không hẳn là không thể đối phó được Ngải Tất, nhưng cực kì nguy hiểm. Ngoài Ngải Tất còn có không ít tay sai của hắn, tu vi không thiếu Thánh cảnh. Hơn nữa đây là Thánh giới, dù là Tây Á Đại Lục chứ không phải Lam Minh Đại Lục nhưng ai biết được "Thánh Tôn" kia có chiêu trò gì hay không.
Vũ Tôn hoàn toàn có thể buông tay mặc kệ Tiểu Linh Nhi, nhưng tâm hắn không cho phép hắn làm vậy. Nếu như sau này gặp Bảo Nhi thì hắn biết ăn nói với nàng thế nào?
Rút cục, phải làm sao bây giờ???