Chương 239: Gặp lại Bảo Nhi???
- Vào đi.
Vũ Tôn không chút tức giận. Thực lực không bằng, địa vị không có cho nên hắn xem như không biết gì.
Hắn bước vào cổng, đứng đợi lão già tiến vào. Một lát sau một toán năm người cũng bước tới cạnh hắn. Bọn họ đều là những kẻ bị lão già lôi kéo tới nhà trọ của mình. Kẻ có tu vi cao nhất là Võ Hoàng trung kì thấp nhất là Võ Thánh sơ kì.
- Trương lão, ngươi không chán cảnh ngày nào cũng đi lừa phỉnh người khác sao? Ngươi tốn công tốn sức làm gì, đằng nào người ta cũng không ở nhà trọ của ngươi. Ngải Kha công tử thì có gì không tốt? Nguyên thạch, địa vị đềulà người khác mơ ước không kịp. Ngươi gả con gái ngươi cho hắn đã là phúc đức ba đời, thắp huơng cảm ơn tổ tiên còn chưa kịp vậy mà còn từ chối tự đẩy bản thân đến bước này làm gì?
- Đa tạ Phương đại nhân đã quan tâm, nhưng mà mọi chuyện đều có Thiên ý. Ta không thể gả Tiểu Linh Nhi cho Ngải Kha công tử được.
Lão già cúi đầu nhìn tên đội trưởng cung kính cảm ơn.
- Thôi, ngươi vào đi.
Tên đội trưởng lắc đầu, phất tay.
- Vâng.
Lão già vội vàng nép qua một bên tiến vào thành.
Vũ Tôn nghe được giọng tên đội trưởng đối thoại với vị lão già kia khá trọn vẹn. Tuy lời nói không lớn lắm nhưng thực lực của hắn vẫn có thể nghe thấy. Trong lòng hắn quyết định nếu có chuyện gì cũng sẽ ngay lập tức rời khỏi nhà trọ của lão già kia ngay.
Lão già đi tới phía bọn hắn, hi vọng tràn trong ánh mắt nói:
- Mời các vị đi theo ta.
Sau đó lão hướng về một phía khác dẫn đường. Sáu người không ai nói với ai một lời rảo bước theo chân lão.
Bên trong Thăng Long Thành khá sầm uất. Người đi lại đông nghịt, thương nhân buôn bán khắp nơi. Đa phần mọi người đều là tu sĩ, tu vi đủ các loại từ Hậu thiên tới Võ Hoàng. Đế Quân trở lên khá ít.
Thỉnh thoảng bọn chúng còn đụng tới một đám lính canh đi tuần bảo đảm trật tự. Tu vi của họ thấp nhất là Đế Quân, còn lại hầu hết là Đế Vương.
Nếu như có thể hạ xuống Tiềm Long đại lục hay Ngọc Lan đại lục, chỉ cần một người cũng có thể đạp lên tất cả những người khác.
Có một điều Vũ Tôn cùng những người khác cảm thấy kì lạ. Nguời đi đường khi nhìn thấy lão già kia đều vội vã tránh sang một bên, tay chỉ trỏ như người mắc bệnh ôn dịch không thể chữa khỏi vậy. Còn lão già thì chỉ cúi đầu, cặm cụi đi như không hề biết gì.
Chuyện này không bình thường.
Cả sáu người trong lòng liền xuất hiện chung một ý nghĩ.
Chừng nửa giờ, một nhà nghỉ nhỏ có tên là Mường Thanh xuất hiện trước mắt Vũ Tôn. Chỉ nhìn từ bên ngoài vào thì có vẻ khá tồi tàn. Nhưng hắn mới chân ướt chân ráo tới Thánh giới, chỗ nghỉ cũng chỉ là tạm thời mà thôi.
Lão già vội vàng đưa tay ra:
- Mời các vị. Đây chính là nhà nghỉ của ta.
Vũ Tôn cùng năm ngươì kia không nói gì, giơ chân chuẩn bị tiến vào. Đột nhiên một tiếng quát vang lên:
- Khoan đã.
Nghe thấy giọng nói kia, Lão già dẫn bọn người Vũ Tôn khựng bước chân lại, khẽ run lên.
- Trương lão, ngươi không thấy nhàm chán sao? Đã biết tốn công vô ích sao vẫn cố mà làm? Mấy tên kia, mau cút đi chỗ khác, nhà nghỉ Mường Thanh này không phải chỗ các ngươi đặt chân được.
Một đám nam tử hán mặt mày bặm trợn không biết từ đâu tiến tới chắn ngang đường mọi người. Vũ Tôn khẽ nhíu mày, thần niệm đảo qua. Bọn chúng toàn bộ đề có tu vi Võ Hoàng, hai Võ Hoàng hậu kì, hai Võ Hoàng trung kì.
Ngoài Vũ Tôn ra, không ai ở đây có thể là đối thủ của bọn hắn.
Trương lão ngây ngốc cúi người, không dám nhìn bọn chúng chỉ khẽ nói:
- Mời mấy vị khách quan.
Nói xong lão ta ngoảnh mặt nhìn đám người Vũ Tôn lóe lên hi vọng mơ hồ.
- Trương lão, đây là có chuyện gì? Ngươi không nói rõ thì ta sẽ đi nơi khác.
Một người phía trước Vũ Tôn không vui vẻ nhìn Trương Lão hỏi.
- Việc này …
Trương Lão ngập ngừng, có chút khó có thể mở miệng.
- Không cần phải hỏi, các ngươi mau cút khỏi đây nếu không đừng hối hận.
Tên đại hán chặn đường lúc nãy nhếch môi nhìn sáu người quát.
- Nhanh cút đi nếu không đừng trách chúng ta nặng tay.
Mấy người phía sau hắn cũng ánh mắt bất thiện nhìn đám người Vũ Tôn.
Cả sáu người im lặng, sau đó lần lượt xoay người rời khỏi. Không cần biết có chuyện gì, chỉ cần đối phương thực lực cao hơn mình thì đâu còn cách gì khác. Năm người kia rõ ràng một bọn, sáu người bọn hắn không thân không quen, còn có Vũ Tôn nhìn mới chỉ mười sáu tuổi thì tu vi liệu có thể cao tới mức nào? Ai biết phía sau bọn chúng còn có kẻ nào nữa hay không.
Trương Lão từ từ nhắm đôi mắt lại, có chút thất vọng dâng lên. Mấy tên kia thì cười nhạt, như chuyện đương nhiên phải như vậy.
Cuối cùng chỉ còn một mình Vũ Tôn vẫn chưa đi.
Lắc lắc đầu, hắn không muốn vô cớ bị vướng vào bãi nước đục này cho nên cũng nhìn liếc qua Trương lão một lần, xoay người.
Lúc này Trương Lão như không còn chút khí thế Võ Vương cao thủ, uể oải ngồi xuống đất.
- Cha …
Một tiếng gọi xé lòng từ trong Mường Thanh nhà nghỉ vang lên khiến Vũ Tôn kìm bước chân. Tại sao hắn lại nghe tiếng nói kia quen thuộc đến như vậy?
Cước bộ ngưng lại, ngoảnh mặt trông tới người kia. Một khuôn mặt không thể lẫn đi đâu đập vào mắt của hắn.
Là Bảo Nhi.
Hắn há hốc miệng, không dám tin nhìn vào nữ tử phía xa kia. Khuôn mặt băng lãnh, lạnh lùng, trông như một nữ thần băng giá đó không phải Bảo Nhi thì còn có thể là ai???
Nhưng đây là Thánh giới, tại sao nàng lại ở đây?
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn. Có khi nào trong trận chiến của hắn cùng đám người Tinh Không Hoàng không gian bị hủy hoại, khiến cho nàng vô cớ bị đưa tới nơi này chăng?
Dù thế nào cũng không thể bỏ đi như vậy được. Vũ Tôn ngay lập tức xoay người quay lại.
Một thân ảnh xuất hiện chắn trước người hắn, quát lớn:
- Nhãi ranh, mau cút đi chỗ khác bằng không đừng trách ông mày ác độc.
Là một trong bốn tên kia. Không biết vì sao bọn chúng không muốn cho ai tiến vào nhà nghỉ Mường Thanh.
- Cút.
Vũ Tôn nổi giận, vung ra một cánh tay về phía tên đại hán. Tên đại hán tức giận đến bật cười, nắm quyền nện xuống thẳng vào cánh tay Vũ Tôn. Hắn một quyền này muốn đem cánh tay của Vũ Tôn đánh nát bấy. Một kẻ mười mấy tuổi thì làm được trò quái quỉ gì chứ?
Nhưng sau đó, mọi chuyện hoàn toàn khác xa tưởng tượng của hắn. Cánh tay kia giống như một ngọn thái sơn, nắm quyền của hắn không khác gì một đứa trẻ khi va chạm vào nhau.
Tay phải của tên đại hán vang lên một tiếng " Rắc … " của xương cốt bị phá vỡ nhưng vẫn không thể đem Vũ Tôn ngăn cản. Cánh tay kia tiếp tục hướng thẳng lên mặt hắn nện xuống.
- Chátttttttt…..
Tên đại hán như diều đứt dây, hét thảm một tiếng bay về phía sau đập vào mấy bức tường mới ngừng lại, từ miệng, mũi không ngừng trào ra máu, bắt tỉnh nhân sự.
Batên còn lại hít sâu một hơi khí lạnh. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Một kẻ mười sáu tuổi làm sao có thể mạnh mẽ tới vậy. Nhất định là tứ đệ quá chủ quan nên mới như vậy. Trong đầu kẻ nào cũng thầm nghĩ như vậy.
- Thằng chết tiệt dám đụng vào tứ đệ. Mọi người lột da hắn cho ta.
Nam tử cầm đầu ban nãy nổi giận hằm hằm nhìn Vũ Tôn không chớp mắt, khí tức Võ Hoàng bộc phát mạnh mẽ hướng Vũ Tôn tấn công.
Hắn giống như bị lửa giận công tâm, không hề suy nghĩ tại sao Vũ Tôn lại dễ dàng đem lão tứ trong nhóm của hắn đánh bay như chó chết.
Hai tên còn lại thấy Lão đại tiến lên cũng hùng hổ hợp sức xông tới. Quyền cước, binh khí lập tức xuất hiện. Tu vi Võ Hoàng của bọn chúng bộc phát mạnh mẽ.
Vũ Tôn cười mỉa mai, Võ Hoàng khí tức cũng tương tự như bọn chúng bủng nổ mà ra. Đối với đám người này hắn không cần bạo lộ toàn bộ tu vi làm gì cũng dư dả đối phó rồi. Một chưởng ấn khổng lồ mạnh mẽ từ trên bầu trời giáng xuống.
- Các ngươi cố cầm chân hắn, ta sẽ chạy về bảo Ngải Kha công tử.
Bỗng nhiên tên dẫn đầu quay người, như bị chó đuổi dùng hết tốc độ bỏ chạy để lại mấy tiếng dặn dò huynh đệ mình.
Biến cố bất ngờ khiến không có ai kịp trở tay. Tuy cùng là Võ Hoàng cảnh giới nhưng thiên tài và kẻ tầm thường cũng khác nhau như trời với đất. Chưởng ấn của Vũ Tôn ầm ầm nện thẳng xuống trước sự khiếp sợ của bọn hắn.
- Ầm …
Một tiếng vang lớn xuất hiện. Trên mặt đường xuất hiện hình ảnh một cự chưởng khổng lồ. Hai người kia nằm rạp phía dưới mặt đất, bên trong hai ngón tay khác nhau.
Không ít người bên ngoài xem trò vui vội vàng trốn đi như sợ vạ lây. Bọn họ nhìn Vũ Tôn như nhìn người sắp chết. Ở Thăng Long thành này, đụng tới Ngải Kha tuyệt không có kết cục tốt.
Không buồn quan tâm bọn họ, Vũ Tôn rảo bước về phía "Bảo Nhi".
"Bảo Nhi" và Trương Lão lúc này cũng đang trong kinh ngạc tột độ, ngây người nhìn hắn.
- Nhi, tại sao ngươi lại ở đây?
Vũ Tôn tới trước mặt nàng, ngồi xuống hỏi.
" Bảo Nhi " cũng nhìn hắn, khuôn mặt có chút e thẹn cúi đầu trốn sau lưng Trương Lão.
- Nhi, ngươi hôm nay bị sao thế? Cũng có lúc xấu hổ sao?
Vũ Tôn buồn cười trước thái độ của nàng.
- Bảo Nhi, ai là Bảo Nhi?
Giọng nói quen thuộc vang lên nhưng lại khiến Vũ Tôn ngây người.
Có nghĩ ra hàng vạn câu trả lời, hắn cũng không hề nghĩ Bảo Nhi sẽ hỏi lại hắn như thế.
- Ngươi đùa gì thế, không phải ngươi thì là ai?
Vũ Tôn đưa tay định véo tai nàng. Bảo Nhi sợ hãi vội vã nhảy sang một bên, nép vào lòng Trương Lão sợ hãi nhìn hắn.
- Ta là Tiểu Linh Nhi, không phải Bảo Nhi. Ngươi nhầm người rồi.
Vũ Tôn sầm mặt xuống. Khuôn mặt ấy, giọng nói ấy hắn quá quen thuộc, bây giờ bảo hắn nhầm làm sao được.
Nhưng rõ ràng trông nàng không hề giống như dối trá. Như vậy chuyện này là thế nào?
Thần niệm đảo qua cơ thể nàng hắn kinh ngạc phát hiện "Bảo Nhi" vậy mà tu vi đã đạt tới Ma pháp sư bát phẩm. Hơn nữa ma pháp nguyên tố cực kì nồng đậm, rõ ràng đã tu luyện ma pháp rất lâu rồi.
Chuyện này là sao? Rõ ràng Bảo Nhi tu luyện Hồn Hoàn cơ mà? Làm sao chỉ vài tháng đã từ hồn sĩ ba mươi hai cấp biến thành Bát phẩm ma pháp sư tu luyện lâu năm???
Không lẽ có người giống nhau đến như vậy?
Cực kì chăm chú nhìn "Bảo Nhi", Vũ Tôn nhíu mày. Hai người vô cùng giống nhau, giống tới mức không hề phát hiện điểm gì khác biệt. Nhưng nếu quan sát kĩ thì khí chất của "Bảo Nhi" này không lạnh lùng như Bảo Nhi kia.
So với Bảo Nhi thật, Bảo Nhi này nhút nhát hơn rất nhiều.
Hai người không phải là một. Tuyệt đối chính xác, nhưng có một điều gì đó khiến hắn cảm thấy hai người tương đồng tới đáng sợ.
- Xin lỗi, ta nhầm người.
Hai chân đứng dậy, Vũ Tôn nhìn Trương Lão cùng Bảo Nhi kia áy náy nói sau đó xoay người đi.
- Khoan đã, công tử.
Trương Lão đột nhiên bật dậy, đuổi theo Vũ Tôn. Bảo Nhi kia cũng muốn lao theo.
- Có chuyện gì?
Vũ Tôn không vui đứng lại, băng lãnh nhìn Trương Lão. Đối với lão già này hắn có chút bài xích bởi vì lão lừa hắn tới đây, vướng vào bãi nước đục kia.
- Ta có chuyện muốn nói với công tử.
Trương Lão sợ hãi, run rẩy mở miệng. Bên cạnh hắn, Tiểu Linh Nhi vội vã chạy tới, quật cường đứng cạnh tức giận nhìn Vũ Tôn.
- Có chuyện gì nói nhanh đi nếu không đừng trách ta nổi giận.
Vũ Tôn gằn giọng, gắt lên. Tuy không muốn phí thời gian nhưng cứ nhìn cô gái giống Bảo Nhi kia hắn lại kìm sự khó chịu lại.
- Vâng, vâng … Linh Nhi, con trở vào trong đi.
Trương Lão quay sang nhìn Linh Nhi nói.
- Nhưng, cha …
- Không nói nhiều, mau trở vào đi nếu không đừng trách ta giận con. Ta có chuyện muốn nói với vị công tử này.
- Vâng cha …
Tiểu Linh Nhi hai mắt rưng rưng xoay người bước vào trong nhà nghỉ.
Vũ Tôn nhìn nàng cảm thấy buồn cười. Không biết Bảo Nhi hay đám bọn Cún thấy cảnh này thì sẽ thế nào đây.
Đợi cho nàng khuất hẳn, Trương Lão hít sâu một hơi hỏi Vũ Tôn:
- Công tử biết tung tích của Tiểu Linh Nhi?
- Lão có ý gì?
Vũ Tôn nhíu mày, không hiểu ý.
- Chuyện này có lẽ không nên nói ở đây, mời công tử đi theo ta. Chuyện liên quan đến thân phận của Tiểu Linh Nhi.
- Tiểu Linh Nhi nhà lão thì có liên quan gì tới ta?
- Nếu ta nói Tiểu Linh Nhi không phải con đẻ của ta, không biết công tử nghĩ thế nào? Bảo Nhi kia ta không biết là ai, nhưng hai người giống nhau tới mức đó liệu công tử có nghĩ tới chuyện gì hay không?
Trương Lão nhìn thẳng vào mắt Vũ Tôn. Đây là lần đầu tiên lão dám làm điều đó với cường giả mạnh hơn mình.