Chương 238: Thăng Long Thành.
Vũ Tôn gật gù nhớ lại lời của Long gia lão tổ.
- Mau nói chi tiết về Thánh giới cho ta.
Hắn cúi xuống nhìn tên đại ca thúc giục. Biết được sẽ không phải sớm gặp Thánh Tôn đã là một tin tức khá tốt rồi.
- Tin tức về Thánh giới? Đại nhân muốn nghe những gì? Gần đây ta có nghe nói tới một số chuyện …
Tên đại ca lắp bắp, tò mò hỏi.
- Hỏi nhiều. Ngươi cứ nói tất cả những gì cơ bản nhất về Thánh giới cho ta.
Vũ Tôn có chút mất kiên nhẫn gắt lên.
- Vâng vâng. Thánh giới theo như tiểu nhân được biết gồm có bốn đại lục. Đó là Tây Á đại lục, Lam Minh đại lục, Thiên Vương đại lục và Ô Phong đại lục. Nơi chúng ta đang có mặt là Tây Á đại lục. Mỗi đại lục rộng lớn bao nhiêu thì tiểu nhân không biết, chỉ biết người ta nói cho dù Thánh cấp cường giả cũng không thể đi hết được tứ đại lục.
Hắn sau khi nói ra một tràng tin tức lo sợ nhìn Vũ Tôn. Thực sự hắn không thể hiểu nổi rút cục tên kia muốn nghe cái gì cho nên chỉ sợ lời của mình khiến hắn không hài lòng.
- Tiếp đi, còn nhìn cái gì.
Vũ Tôn thúc giục. Hắn muốn biết tất cả mọi tin tức về Thánh giới, càng nhiều càng tốt.
- Vâng vâng. Tây Á đại lục có Tam đại môn phái cùng với nhất gia, gồm có Thần Âm, Thái Cực, Phong Lôi và Long gia xưng bá. Trong đó Long gia là mạnh mẽ nhất, át trên cả tam đại phái còn lại. Nghe đồn bởi vì Long gia lão tổ cách đây một vạn năm ngàn năm từng là tuyệt thế kì tài, từ một người vô danh dưới hạ giới phi thăng từng bước tu luyện tới Thánh Tôn cảnh đỉnh cao, không ai địch nổi. Chỉ cần ngày nào Long gia lão tổ còn sống, ngày đó Long gia là không thể xâm phạm.
Thấy Vũ Tôn im lặng, tên đại ca có thêm dũng khí tiếp tục.
- Ở ba đại lục còn lại thì tiểu nhân không rõ, nhưng chắc chắn đại lục nào cũng có Thánh Tôn cảnh đứng đầu.
- Khoan…
Vũ Tôn đưa tay ra ngắt lời hắn.
- Đại … đại nhân có … có gì …
- Thánh Tôn cảnh có phải là đỉnh cao của Thánh giới?
Tên đại ca ngây người. Chuyện cơ bản này ai ai trên Thánh giới cũng biết, ngươi tại sao lại hỏi ta?
- Đúng thế a. Thánh Tôn là mạnh nhất, là chúa tể của Thánh giới. Nghe nói tới Thánh Tôn có thể thọ ngang thiên địa.
Hắn vô thức đáp lời Vũ Tôn.
- Vậy ngươi có biết có bao nhiêu Thánh Tôn trên Thánh giới hay không?
- Chuyện này …
Hắn vò đầu gãi tai. Quả thực điều này hắn không biết. Đế Vương cảnh cũng chỉ như kiến hôi, những chuyện như vậy hắn làm sao biết được. Hắn cũng chỉ nghe nói mỗi đại lục có một Thánh Tôn, còn rút cục có bao nhiêu thì hắn không rõ. Ai biết được có một đám thì sao.
Vũ Tôn thấy hắn khó xử cũng hiểu được. Đối với một tên Đế Vương cảnh không thể trông chờ quá nhiều.
- Bỏ đi. Còn gì nói tiép đi.
Hắn phất tay lạnh nhạt nói.
- Vâng vâng… Tây Á đại lục nghe nói được tạo thành cách đây …
…
Một canh giờ sau, Vũ Tôn sau khi biết được gần như trọn vẹn những gì tên kia có thể biết đã lững thững rời khỏi vị trí. Dưới mặt đất, một thân thể nhợt nhạt, trắng bệch đang run rẩy đau đớn bất tỉnh. Vũ Tôn tuy không giết hắn nhưng đem tu vi của hắn toàn bộ phế bỏ, không khác gì một phế nhân.
Đối với tu sĩ, phế bỏ tu vi còn kinh khủng hơn cả giết chết.
Nhưng mà so với những việc hắn đã làm, bắt hắn sống như vậy xem như cái giá mà hắn phải trả mà thôi.
Theo tin tức mà Vũ Tôn tìm hiểu được, Tây Á đại lục nằm ngay sát Lam Minh đại lục. Cả hai đều là đại lục vượt trên hai đại lục kia. Vũ Tôn tin tưởng Thánh Tôn thần thông quảng đại cỡ nào cũng không thể một sớm một chiều phát hiện được hắn. Chỉ cần vài năm hắn tuyệt đối tin tưởng có thể đem Thánh Tôn dẫm đạp dưới chân trả thù cho Xích Huyết Hoàng cùng Quang Minh chí tôn.
Ở Mạc Bắc thảo nguyên này gần nhất có một tòa thành, gọi là Thăng Long thành. Đây là một tòa thành thị khá lớn, có cả cao thủ Thánh Vương cảnh giới tọa trấn.
Nếu xét tu vi thì Thánh Vương ngang với Võ Vương của hạ giới.
Vũ Tôn thì Đế Vương, tức là ngang với Hậu Thiên cảnh mà thôi. Cả hai chênh lệch quá xa vời.
Tại Thánh giới ngoài Vũ kĩ và ma pháp là hai thứ được tu sĩ lựa chọn nhiều nhất thì ở một số nơi còn có cả Tà thuật. Tà Thuật đã tách rời không hề có chút gì giống như Vũ kĩ lẫn Ma pháp mà trở thành một hệ thống tu luyện khác biệt. Những điều mà tên đại ca kia biết về Tà thuật quá ít, chỉ chung chung mà thôi.
Dĩ nhiên, Hồn Hoàn thì không hề có sự tồn tại. Mặc dù sư phụ của Xích Huyết Hoàng thông thiên liệt địa nhưng lại không nhận ai ngoài lão, vì thế cả Thánh giới nói tới Hồn Hoàn không một ai hay biết là gì.
Hai hệ Ma Pháp cùng Vũ kĩ là bá chủ, không khác gì Tiềm Long đại lục.
Ở Thánh giới, hệ thống cấp bậc được phân chia khá tương đồng với mấy hạ vị diện khác. Có chăng chỉ khác biệt ở các cấp bậc trên Võ Hoàng mà thôi.
Dưới chót, là Luyện khí cảnh.
Thánh giới tuy linh khí nồng đậm hơn, pháp tắc, tài nguyên sung túc và mạnh mẽ hơn nhiều dưới hạ vị diện nhưng không phải chỉ có mình tu sĩ mà cũng có cả phàm nhân. Làm gì có chuyện ở trên Thánh giới toàn bộ đều có tu vi Đế Quân trở lên. Không phải ai sinh ra cũng có thể tu luyện, cho nên phàm nhân có thể nói chiếm đa số.
Đã có phàm nhân, tất phải có tu luyện giả tu luyện từ đầu. Mà mười cấp bậc phân chia từ Luyện khí cho tới Võ Hoàng đã là chuẩn mực, không chỉ ở các hạ vị diện mà ngay trên Thánh Giới cũng đã được công nhận.
Trên Võ Hoàng mới là sự khác biệt nhất.
Thấp nhất ở đó, là Đế Quân.
Tới tiếp theo là Đế Vương.
Từ Đế Vương, tiếp nữa là Đế Tôn.
Sau khi tới Đế Tôn, đột phá một cấp sẽ đạt tới Nhập Thánh cảnh.
Sau Nhập Thánh là Địa Thánh cảnh.
Trên Địa Thánh là Thiên Thánh.
Tới Thiên Thánh sẽ sản sinh lột xác, đột phá sẽ đạt tới Đại Thánh cảnh.
Trên Đại Thánh tới Thánh Vương.
Trên Thánh Vương là Thánh Hoàng.
Và đỉnh cao theo như người ta biết thì đứng đầu là Thánh Tôn.
Đạt tới Thánh Tôn đã sơ bộ nắm giữ toàn bộ mười vạn pháp tắc, dẫn động Thiên Địa uy thế mượn Thiên địa làm bản thân được rồi. Gần như là Thánh Tôn không gì không thể làm được.
Nhưng Vũ Tôn thừa biết, Thánh Tôn không phải là đỉnh cao. Chính miệng vị Thuận Vũ kia, Long gia lão tổ cũng như Quang Minh chí tôn nói rằng vẫn có thể đột phá tiếp tới Chí Tôn cảnh. Thậm chí Chí Tôn cảnh có thể phá Thánh thành Thần.
Nhưng những người đạt tới Chí Tôn cảnh há có thể ham muốn chút quyền lực nhỏ nhoi. Bọn họ chỉ muốn tu luyện tới Thần cấp, trường tồn vĩnh hằng mà thôi. Vì vậy Thánh Tôn cảnh mới có thể hô mưa gọi gió.
Bên phía Ma pháp sư cũng mười cấp phân chia, nhưng chữ Pháp sẽ đứng trước chữ Đế và Thánh. Tức là Đế Quân sẽ đổi thành Pháp Quân, Nhập Thánh sẽ là Pháp Thánh, Thánh Tôn là Pháp Tôn.
Về Hồn Hoàn, Vũ Tôn muốn tiếp tục tu luyện thì bắt buộc phải tự sáng tạo ra công pháp cho mình. Xích Huyết Hoàng chỉ có công pháp tu luyện tới một trăm cấp, về sau thì hoàn toàn không có gì.
Khẽ lắc đầu chán nản Vũ Tôn khoanh chân ngồi xuống. Chuyện đó từ từ rồi tính đi. Đến cả bản tôn hắn cũng chưa hề tu luyện công pháp gì thì quan tâm làm gì tới những thứ khác. Đã tới Thánh giới, hắn muốn làm đầu tiên là tìm kiếm một công pháp phù hợp cho mình sử dụng.
Đế Hoàng quyết không phải là công pháp tu luyện. Tuy nó quá mức kinh khủng nhưng cũng chỉ là thứ giúp Vũ Tôn phụ trợ mà thôi.
Việc quan trọng bây giờ là tiếp tục ngồi củng cố tu vi, đem thân thể hòa hợp với Thánh giới đã. Hắn tốc độ tấn thăng tu vi quá nhanh, mặc dù hoàn toàn không để lại di chứng hay hậu họa gì nhưng mà Vũ Tôn luôn cảm thấy không thể an tâm. Thông thường người khác tấn thăng nhanh như hắn đều có di chứng rất nặng. Hắn không dám lơ là, âm thầm cảm nhận thân thể một phen sau đó mới yên tâm trút ra một hơi.
Nếu người khác biết được chắc sẽ nổi điên lên mà lao vào đập cho Vũ Tôn một trận. Đùa gì chứ, đường đường Hỗn Độn thể mà phải lo lắng mấy chuyện này thì chẳng khác gì tự sỉ nhục chính mình. Hỗn Độn là mẹ của vạn vật, mọi thứ đều nằm trong bản nguyên của nó cả.
Vũ Tôn khoan khoái đem Thiên địa pháp tắc Thánh giới dung nhập thân thể trong lúc củng cố tu vi. Thần hồn lực tiêu hao rất khủng khiếp, chỉ có thể giúp hắn bám trụ được đúng một ngày sau đó cạn kiệt sạch sẽ. Vậy mà hắn cũng chỉ đem được hơn ba trăm đầu pháp tắc thiên địa dung nhập mà thôi, chứ chưa nói tới không hề có chút cảm ngộ gì cả.
Hắn không biết rằng, như người khác muốn làm được như vậy cần ít nhất nửa năm.
Từ trong trữ vật giới chỉ móc ra mấy viên đan dược hồi phục thần hồn lực Vũ Tôn ném hết vào miệng. Trước đây chúng còn có tác dụng rất lớn nhưng khi hắn tăng lên Đế Vương cảnh thì không khác gì muối bỏ bể, chỉ khôi phục được một chút xíu mà thôi.
Liên tục ngồi tu luyện suốt ba ngày hắn mới trở lại trạng thái toàn thịnh. Xem như không quá lâu. Vũ Tôn bỏ luôn ý định đem pháp tắc toàn bộ hấp thu. Cho dù hắn không tiêu hao toàn bộ thần hồn lực thì cũng phải mất cả vài năm may ra mới làm được điều đó. Bằng thời gian đó đâu ai biết được chuyện gì đã xảy ra.
Đứng dậy vươn vai, hắn hướng phía Nam toàn lực phi hành, hướng Thăng Long thành tiến đến. Nếu đúng như lời của tên kia thì có thể dùng nơi đó nghỉ chân vài ngày dò xét tình hình trước khi làm việc gì đó tiếp theo.
Hai ngày sau, một tòa thành khổng lồ xuất hiện trước mặt Vũ Tôn. Trước cổng thành, một đoàn người dài dằng dặc đang xếp hàng chờ tới lượt vào thành. Binh sĩ canh gác cũng phải làm việc rất vất vả để ổn định trật tự và điều phối người.
Vũ Tôn chán nản tới vị trí cuối cùng đứng vào. Theo đà này phải ba bốn canh giờ nữa hắn mới có hi vọng tiến vào.
Trong đám người kia, không ít người tu vi thấp hơn hắn nhưng cũng không thiếu người khí tức đạt tới Đế Vương cảnh. Thậm chí có người Vũ Tôn còn không thể xác định được tu vi, có nghĩa là đã đạt tới Thánh cấp. Thánh cấp vậy mà vẫn còn phải xếp hàng vào thành, vị thành chủ kia quả nhiên rất uy phong.
Về phần lính canh cổng, toàn bộ đều có tu vi trên Võ Hoàng. Thậm chí còn có cả Võ Vương. Võ Vương trông giữ cổng thành, đủ để hiểu Thằng Long thành không phải là một tòa thành nhỏ.
Mạnh mẽ là vậy nhưng Thăng Long thành cũng không phải là gì so với những nơi khác, đủ để hiểu Tây Á đại lục này vô cùng đáng sợ. Nhưng điều đó càng khiến Vũ Tôn cảm thấy thích thú vì có tính thách thức cao.
- Vị huynh đệ, ngươi là người mới tới Thăng Long thành a.
Đột nhiên Vũ Tôn giật mình ngoảnh lại phía sau. Ở đó có một lão già chừng sáu mươi đang mỉm cười hòa ái nhìn hắn. Vũ Tôn quá mải mê suy nghĩ, cho nên không rõ người ta tới từ lúc nào.
- Ha ha, chào gia gia. Làm sao gia gia biết ta mới tới đây lần đầu?
Hắn cũng mỉm cười nhìn ông lão, tò mò hỏi. Thần niệm của hắn tràn ra, phát hiện ông lão chỉ có tu vi Võ Vương trung kì. Tu vi đó ở hạ giới còn hô mưa gọi gió chứ ở Thánh giới không khác gì phàm nhân.
- Lão già là người làm ăn trong Thăng Long thành này, cho nên ta thường xuyên đi khắp nơi. Nhìn thấy y phục của cậu ta nhận ra ngay không phải người quen thuộc nơi đây.
Lão già nhẹ nhàng giải thích.
- Thì ra là vậy.
Vũ Tôn gật đầu.
- Không biết tiểu huynh đệ từ nơi nào tới đây? Ta trông cậu còn khá trẻ, chắc có phải trốn nhà đi tìm người yêu đúng không?
Vị lão giả kia cười ha ha nhìn Vũ Tôn thâm thúy.
Vũ Tôn cười khan. Chắc hẳn ngaỳ trước ông già nãy cũng từng làm như vậy nên bây giờ mới suy bụng ta ra bụng người đây mà.
- Lão trượng quả nhiên liệu sự như thần.
Ông già thấy Vũ Tôn đồng ý liền gật đầu lia liạ, vẻ mặt hết sức đắc ý.
- Ta trước kia cũng như tiểu huynh đệ, không biết bao nhiêu lần trốn nhà đi khắp nơi. Phu nhân của ta cũng là một lần ngẫu nhiên ta gặp trên đường rồi mới quen biết. Cho nên, tiểu huynh đệ cứ mạnh dạn lên, thấy thích cô nào hãy bày tỏ ngay kẻo hối hận.
- Đa tạ lão trượng, ta sẽ ghi nhớ.
Vũ Tôn vẻ mặt ngây ngô gật đầu lia lịa.
- Tiểu huynh đệ, không biết ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
- Ta năm nay mười sáu tuổi.
- Mười sáu, hơn Tiểu Linh Nhi nhà chúng ta một tuổi. Ngươi mới tới Thăng Long Thành, nếu không chê thì lão già này mời ngươi tới nhà ta ở tạm được chứ?
Ông lão kia gật gù, nghĩ tới ai đó rồi mỉm cười nhìn Vũ Tôn tỏ vẻ thích thú buông lời mời mọc.
- Ách, ta thấy không được tiện cho lắm.
Vũ Tôn lắc đầu nguây nguẩy. Không thân quen gì làm sao hắn lại có thể tới nhà người ta được.
- Không sao, không có gì là không được. Nhà của ta rất rộng, tiểu huynh đệ sẽ cảm thấy rất thoải mái.
- Lão trượng, quả thực không tiện mà. Ta với lão không thân quen gì, lão mời ta như vậy làm sao ta dám tới?
Vũ Tôn có chút khó chịu trước sự nhiệt tình quá mức của ông lão kia, khẽ cau mày đáp.
Ông lão ngây người ra, vỗ vỗ trán.
- Ách. Đúng vậy nhỉ. Là ta thất thố quá. Ta quên mất chưa nói cho công tử ta là chủ của một nhà trọ nhỏ. Chắc công tử không biết Thăng Long thành này tuy lớn nhưng muốn thuê phòng trọ cũng không dễ. Hơn nữa, những nhà trọ khác rất đắt đỏ. Nếu tiểu huynh đệ không chê làm khách của ta thì ta sẽ tính chi phí thấp nhất cho ngươi.
Vũ Tôn nhìn ông lão như muốn xem lão ta nói thật hay dối. Ánh mắt của ông lão không mảy may chớp dù chỉ một cái, thậm chí có chút cầu xin lóe lên.
- Được, vậy làm phiền lão trượng.
Vũ Tôn hiện lên thân ảnh của Xích Huyết Hoàng lúc tuyệt vọng, không nỡ từ chối gật đầu.
- Không phiền, không phiền.
…
Hai người nói chuyện phiếm khiến thời gian trôi qua khá nhanh. Lão già đem hết những chuyện bên trong Thăng Long thành nói cho Vũ Tôn một lượt. Quả nhiên đúng như hắn dự tính, bên trong Thăng Long Thành có một vị Thành chủ tu vi Địa Thánh tọa trấn.
Vừa chân ướt chân ráo bước lên Thánh giới đã gặp không ít cường giả Thánh cấp, quả thực khiến hắn cảm thán không thôi. Không biết tới khi nào hắn mới bước chân vào Thánh cảnh đây.
Trong lúc hắn chìm trong suy nghĩ thì ông lão kia cũng đi tìm tới những người mới tới Thăng Long thành chèo kéo về nhà trọ của mình. Cũng có vài người đồng ý theo lão khiến lão già vui mừng không ngớt.
- Người tiếp theo.
Giọng của một tên lính gác vang lên cắt đứt suy nghĩ của Vũ Tôn. Trước mặt hắn lúc này chỉ còn ba người.
Đưa mắt nhìn tơí, mỗi người cầm trên tay mười viên Thượng phẩm nguyên thạch giao cho tên lính canh, Vũ Tôn cũng từ trong giới chỉ đem ra mười viên cầm vào tay.
- Tiếp theo.