Mạt Thế Thời Đại - Tầm Tiên Ký

Chương 43: Xung đột

Chương 43: Xung đột


Hỏa Ô phản ứng sớm nhất, mở miệng liền lớn giọng hỏi:

"Các ngươi là bộ lạc nào? Sao dám đi tới đây?"

Hỏa Ô thái độ rất cao ngạo, dù sao nơi này đã bị bọn hắn xem như địa điểm trọng yếu, có kẻ lạ dám đi vào, liền muốn uy hiếp một chút.

Lộc Thuấn thấy đối phương vừa gặp đã tỏ vẻ ngang ngược, trong lòng rất giận, nhưng trực giác nhạy bén cho hắn biết người trước mặt rất cường đại, thế là bình tĩnh đáp:

"Chúng ta là dũng sĩ của Xích Quỷ Tộc, tới đây đi săn, các ngươi là ai?"

"Hừ... Liền các ngươi cũng dám xưng dũng sĩ, thật nhỏ yếu! Còn cái gì Xích Quỷ? Chưa từng nghe qua!"

Hỏa Ô từ bên trong sâm lâm đi ra khu vực cận biên, hắn biết nơi này động vật khí huyết chi lực lỏng lẻo cho nên rất khó sinh ra chiến sĩ cường đại, vì thế đối với chuyện bọn Lộc Thuấn tự xưng dũng sĩ, cảm thấy vô cùng khinh thường.

Đội Đi Săn vừa nghe, lập tức giận dữ muốn đi lên động thủ. Bọn họ không nhịn được nhất là kẻ khác vũ nhục tư cách chiến binh của mình, ai trong đội không từng giết qua hung thú, đồ sát qua cả ngàn dã thú kia chứ.

Bọn họ cảm thấy mìn là được Thần Minh công nhận, Đồ Đằng ban phúc, mấy thằng này tính là thứ gì?

Lộc Thuấn một tay ngăn lại đồng đội, hắn cảm thấy không cần thiết phải xung đột với đối phương.

Thần Minh đã dặn dò rất kỹ, mặc kệ làm cái gì đều muốn chú trọng bảo vệ tính mạng, không thể dễ dàng đi chịu chết.

Hắn kỳ thật cũng là rất tức giận, lấy trạng thái bình thường trước kia, hắn sẽ không nói hai lời, lập tức xông lên đánh cùng đối phương, lấy máu địch thủ đi khẳng định tư cách chiến binh của mình.

Cho dù là quyết đấu sống chết, hắn cũng tuyệt đối sẽ không chùn chân nửa bước

Nhưng bây giờ không giống, trải qua Thần Minh dạy dỗ, hắn hiểu được dũng sĩ chân chính là phải dùng tính mạng đi bảo vệ tộc nhân, chết vì những lí do như thách đấu chính là ngu ngốc.

Thần Minh nói đó không phải là hèn nhát, mà là khôn ngoan, mà khôn ngoan thì lợi hại hơn nhiều dũng khí.

"Lộc Thuấn, ngươi làm gì a? Đừng cản ta, ta muốn đánh bọn chúng!", một tên tộc nhân rất bực bội, hét lên, hắn không hiểu được vì sao Lộc Thuấn ngăn cản không cho bọn hắn xông tới.

"Im miệng, ngươi quên Thần Minh đại nhân dặn dò sao? Vào rừng, gặp nguy hiểm cần phải trở về bộ lạc", Lộc Thuấn trừng mắt quát lớn.

"Hừ… chỗ nào tới nguy hiểm chứ! Ngươi không muốn đánh thì đứng tránh qua một bên, để bọn ta cho chúng một trận!"

Thấy Tộc nhân kia không phục cãi lại, Thuấn trừng mắt quát:

"Câm miệng! Ta dẫn đội, việc do ta quyết định!"

Nói xong, lại quay sang nhìn đám người lạ mặt một cái mới phất thương hạ lệnh:

"Đi!"

"Hừm! Đứng im!"

Hỏa Ô thấy bọn Lộc Thuấn muốn rời khỏi liền lập tức hô to.

Hắn tới đây là tìm Hỏa Kê, mà vừa rồi vô tình nhìn thấy có gà rừng trong giỏ đeo sau lưng một người bên phía đối phương. Tuy không phải con mồi mình muốn tìm nhưng vẫn cần làm rõ tình huống một chút, xem bọn họ có từng thấy hoặc săn qua Hỏa Kê.

Nhóm đi săn thấy đối phương giống như muốn giữ bọn hắn ở lại, thế là cả đội lập tức giơ lên trường mâu, làm tốt tư thế chiến đấu.

Bên phía Hỏa Ô, mấy người đứng sau cũng không khách khí, rút ra trên người trường mâu cùng cốt nhận, bước lên một bước, sẵn sàng va chạm.

Chỉ có Hỏa Ô là vẫn một bộ dạng xem thường, đứng ở nơi đó không nhúc nhích tí nào, sắc mặt lạnh lùng nói:

"Ta chưa cho phép, các ngươi không được đi!"

Nói xong lời này, khí thế trên người bỗng nhiên ùn ùn kéo lên, đám Lộc Thuấn lập tức liền cảm nhận được khí tức nguy hiểm.

"Đồ Đằng Chiến Sĩ! Hắn ta là Đồ Đằng Chiến Sĩ"

Đội Đi Săn đều thấy qua Lộc Trục, Lộc Thuấn triển hiện lực lượng, cho nên vừa nhìn liền nhận ra, mà từ áp lực tên trước mặt này phát ra, có vẻ như còn mạnh hơn so với Đồ Đằng Chiến Sĩ bên mình.

Cả nhóm lúc này mới hiểu được vừa rồi vì sao Lộc Thuấn ngăn cản bọn hắn, đối phương thực sự rất nguy hiểm.

"Vì cái gì muốn giữ chúng ta?"

Lộc Thuấn hỏi xong, còn không đợi đối phương trả lời,cả người đã lao về phía Hỏa Ô, tốc độ rất nhanh, một thân huyết khí trong nháy mắt bùng nổ.

"Bùng!"

"Ầm!"

"Bịch... Bịch... Bịch..."

Hỏa Ô vốn là muốn dùng khí thế tới hù doạ đám người, lấy uy danh của Đồ Đằng Chiến Sĩ tới làm kinh hãi bọn chúng.

Nào có ngờ, người kinh hãi lại chính là mình, đối phương vậy mà cũng có Đồ Đằng Chiến Sĩ, còn chủ động tấn công mình trước, để hắn không kịp phòng vị trúng luôn một cước vào ngực, cả người loạng choạng lui về phía sau, đụng ngã cả mấy tên tộc nhân phía sau.

"Chạy!"

Lộc Thuấn một cước đắc thủ, vội vàng hướng Đội Đi Săn hô lớn.

Mặc dù hắn cũng là Đồ Đằng Chiến Sĩ nhưng cảm giác lực lượng không bằng đối phương, hơn nữa phía bên đó còn có mấy người, hắn không rõ chiến lực thế nào.

Nếu trong số bọn chúng, lại có thêm một Đồ Đằng Chiến Sĩ, vậy bên mình liền thảm. Hắn bằng vào phát huy tốc độ, khả dĩ có thể chạy thoát nhưng còn đội đi săn đây?

Tính toán không bằng chủ động đánh ngã đối thủ trước, sau đó chớp thời cơ bỏ chạy.

Lộc Thuấn bản năng chiến đấu rất mạnh làm ra phán đoán đủ nhanh.

Cả nhóm đi săn ngay sau mệnh lệnh của hắn, lập tức toàn lực bỏ chạy, trong chớp mắt liền đã biến mất sau rừng cây.

Cái này không phải bọn họ sợ, mà là đánh nhau với Đồ Đằng Chiến Sĩ là chuyện không nên a! Đó là lực lượng tiếp cận rất gần hung thú, muốn đánh phải chuẩn bị kỹ càng mới được, đây là quy tắc săn mồi a!

Hỏa Ô bị một đòn, lúc này mới đứng vững lại được, hắn ta rất khó hiểu vì sao ở cái nơi hoang vu này vậy mà cũng sinh ra Đồ Đằng Chiến Sĩ, mặc dù từ lực lượng một cước kia, hắn ta cảm thấy đối phương lực lượng là kém mình nhưng rõ ràng là sức mạnh đó chỉ có Đồ Đằng Chiến Sĩ mới có tư cách sở hữu.

Nhìn đám tộc nhân bị mình đụng phải cũng ngã ngồi trên đất, Hỏa Ô có chút mất mặt giận dữ quát:

"Nhanh, bắt lại bọn chúng!"

Vừa nói, hắn liền dẫn đầu chạy trước, mấy tên chiến binh sau lưng cũng vội vàng đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi đuổi theo.

Đám người Lộc Thuấn lợi dụng am hiểu địa hình, chạy rất nhanh nhưng tốc độ đối thủ lại không hề kém, thậm chí còn nhanh hơn bọn hắn một chút, đã liền bám theo rất gần.

Nơi này địa hình dốc, Lộc Thuấn cảm thấy nếu tiếp tục chạy, khả năng sẽ trốn không thoát. Thế là, sau khi chiếm một điểm cao, hắn liền hướng đồng đội hô:

"Mau, lấy cung bắn bọn chúng!"

Thực lực đối phương là mạnh, mà lại đối phương không biết nguyên nhân gì không chịu buông tha mình, vì vậy nếu không động thủ liền không động thủ, đã động thủ phải tìm cách giết chết bọn chúng.

Đội Đi Săn phản xạ rất nhanh, theo lệnh Lộc Thuấn lập tức lắp mũi tên lên, sau đó hướng phía mấy người Hỏa Ô đang dang lao nhanh bắn ra.

"Viu... viu... viu..."

Thanh âm liên tiếp vang lên, Hỏa Ô phát hiện ra đối thủ vậy mà lại còn dám quay lại tấn công thì cười lạnh, hắn nhìn bay tới chỉ là mấy thanh gỗ nhỏ, rất là xem thường, cho là vũ khí yếu ớt như thế có thể có uy lực gì, cho dù là ném ra trường mâu hắn cũng không sợ chút nào.

Nhưng nào biết được, những vũ khí này phóng tới vậy mà giống một đạo lưu quang, tốc độ nhanh hắn đều có chút không kịp phản ứng.

"Phụt" một tiếng, một mũi tên liền đâm vào bắp tay Hỏa Ô, còn có mấy mũi tên khác đâm vào ngực hắn nhưng bị da thú ngăn lại, không xuyên thủng được.

Hỏa Ô lại một phen giật mình, vũ khí này có lực xuyên thấu mạnh mẽ như thế, nếu không phải mình có giáp da, chẳng phải là chịu lấy thương tổn rồi?

Hắn tuy là Đồ Đằng Chiến Sĩ nhưng so với chiến binh bình thường cũng chỉ là thuần túy tăng lên lực lượng, cơ thể vẫn là máu thịt, mức độ cứng rắn so thế nào được với hung thú, cho nên cùng vũ khí đủ mạnh va chạm là vẫn sẽ bị thương.

Vừa rồi, những cái que gỗ này bay tới, nếu không phải có áo giáp ngăn cản, hắn cũng liền bị đâm chảy máu rồi!