Mạt Thế Thời Đại - Tầm Tiên Ký

Chương 47: Chu Yểm

Chương 47: Chu Yểm


Sơn cốc Xích Quỷ Tộc,

"Ùuuuuuuuuu!"

Lý Trường Không đang hướng dẫn Lộc Ban một số kỹ nghệ nghề mộc, bất chợt từ trạm cảnh giới truyền đến trận trận âm thanh tù và.

Tù và chỉ được sử dụng khi bộ lạc gặp phải nguy hiểm, một khi nghe đến âm thanh này rõ ràng là có chuyện lớn xảy ra.

Túc Hà đang cùng Đội Dự Bị thao luyện ném mâu, vừa nghe đến báo động, tức thì xách lên trường thương, quát tháo Đội Hộ Vệ vào vị trí chiến đấu.

Đội Hộ Vệ trải qua chỉnh đốn, phản ứng rất chuyên nghiệp, vừa nhận đến hiệu lệnh, một đám người đã ở cửa ra vào tập hợp.

Mà Lý Trường Không nghe được tiếng tù và cũng thật nhanh liền xông tới.

Thế nhưng không nghĩ tới chạy vào lại là mười mấy thành viên đội đi săn, trên người chiến giáp xô lệch, lếch tha lếch thếch, Lý Trường Không vừa nhìn, trong lòng liền có chút lộp bộp.

"Thần Minh, bên ngoài tới bộ lạc thù địch có Đồ Đằng Chiến Sĩ. Lộc Viên đã bị bọn chúng giết chết"

"Đồ Đằng Chiến Sĩ? Bọn chúng có bao nhiêu tên?", Lý Trường Không nghe một đội viên báo cáo, chính là giật nảy cả mình.

"Có năm người, nhưng chỉ có một Đồ Đằng Chiến Sĩ"

"Vậy còn Lộc Thuấn đâu?"

Nghe hỏi đến Lộc Thuấn, đội viên kia nghiến răng nghiến lợi hồi báo:

"Lộc Thuấn ngăn lại Đồ Đằng Chiến Sĩ, để chúng ta về báo tin Thần Minh"

Thấy cả đám chiến binh đều chạy về, bỏ lại một mình Lộc Thuấn, Lý Trường Không nổi giận quát:

"Báo tin cần một hai người là được. Cớ gì bỏ lại Lộc Thuấn, trốn hết về đây?"

Đội Đi Săn bị mắng, mặt trở nên đỏ bừng vì xấu hổ. Cho dù bọn họ là bị Lộc Thuấn ép đi nhưng thân là chiến binh lại lâm trận bỏ chạy, nói thế nào cũng khó mà chấp nhận được.

Bọn họ nghĩ đến lúc đó đáng ra phải liều chết xông lên, cho dù mất mạng cũng phải lưu cho đối phương một hai vết thương mới tốt.

Giờ thì người cũng về rồi, Lộc Thuấn còn không thấy, biết giải thích thế nào với Thần Minh.

Lý Trường Không cũng là lo lắng quá mức mới làm ra quở trách, bình tĩnh lại, hắn liền nói với tên đội viên:

"Ngươi trước kể lại sự việc cho ta biết"

Tên đôi viên đem tình huống thuật lại ngắn gọn cho Lý Trường Không, hắn nghe xong, lập tức quay sang Lộc Trục:

"Có kẻ địch đến gây hấn. Ngươi lập tức mang người rời đi, đem Lộc Thuấn trở về"

Đối phương cho dù có Đồ Đằng Chiến Sĩ, cũng chỉ là có năm người, bên mình chiến binh có gần 80 người, hơn nữa còn là ở trên địa bàn của mình, Lý Trường Không hắn không cảm thấy có gì đáng ngại.

Lộc Trục vâng lệnh rời đi, nhưng mới được khoảng mười phút thời gian thì đã thấy hắn quay trở lại.

Đáng nói là đi cùng còn có Lộc Thuấn, bộ dáng ngoài chút nhếch nhác thì giống như không có hao tổn gì.

Lộc Thuấn trên vai vác một cái xác, không cần nói, Lý Trường Không cũng biết đó là Lộc Viên, nhưng đối với hắn mà nói, chỉ cần Lộc Thuấn còn sống, đã là đầy đủ rồi.

Cái này quả thật không thể trách Lý Trường Không máu lạnh, nó vốn là hiện thực.

Thế giới này đầy rẫy nguy hiểm, chiến binh ra ngoài có thể mất mạng bất kỳ lúc nào, bộ tộc trân quý mỗi một người chiến binh nhưng càng trân quý lực lượng chiến đấu chủ lực, đó là tấm khiên tốt nhất bảo hộ lấy bộ lạc.

Lộc Thuấn đã là Đồ Đằng Chiến Sĩ, hơn nữa thiên phú các mặt còn mạnh, ở một khía cạnh nào đó Lý Trường Không còn đánh giá hắn cao hơn Lộc Trục, cho nên mất đi một chiến binh bình thường như Lộc Viên, Lý Trường Không có mất mát nhưng so với mất đi Lộc Thuấn, mới thật sự khiến hắn đau lòng.

Lộc Thuấn mạnh, nhanh, kỹ thuật truy tung cao minh hơn nữa đầu óc còn dùng rất tốt, tìm được một chiến sĩ hoàn hảo như thế trong đám dã nhân chính là không phải dễ dàng.

Cho nên, chỉ cần Lộc Thuấn an toàn trở về, Lý Trường Không trong lòng liền là an ổn xuống.

Lộc Thuấn vừa vào đến sơn cốc, thấy Lý Trường Không liền đi tới.

Hắn đặt thi thể Lộc Viên xuống đất, sau đó nửa quỳ, nửa ngồi nói:

"Thần Minh, ta không thể bảo vệ tốt tộc nhân! Xin Đại nhân trừng phạt!"

Xác Lộc Viên lạnh lẽo nằm trên đất, vợ con hắn nhìn thấy lập tức lao lên ôm chặt vào lòng.

Dã nhân đối mặt với sống chết đã quen, cho nên không có màn khóc lóc ầm ĩ, nhưng từ ánh mắt bọn họ đều thấy được sự mất mát thương tâm.

Lý Trường Không nhìn Lộc Viên một cái, thấy vết thương rợn người trên ngực nạn nhân, khẽ thở dài nói với Lộc Thuấn:

"Ngươi lãnh đội để ra sai lầm, tội là không thể tránh. Ta phạt ngươi lấy dao găm làm vật tạ tội, đưa cho con trai Lộc Viên, để hắn kế thừa vật này. Ngươi có phục hay không?"

"Phục! Ta phục!"

Vũ khí sắc bén tính là một phần tính mạng của chiến binh, bình thường sẽ được hết sức giữ gìn. Nhưng Lộc Thuấn không nói hai lời, rút ra dao găm bên hông, hắn đối với vật này cũng là khó bỏ, chỉ là có tội phải chịu trừng phạt, quy tắc này hắn tuyệt đối tuân thủ.

Lý Trường Không nhận lấy dao găm, đưa cho con trai khoảng mười ba, mười bốn tuổi của Lộc Viên đồng thời nói với nó:

"Con trai của Dũng Sĩ! Sự kiên cường và mạnh mẽ của cha ngươi cũng như thanh đao cứng rắn này, có thể xé rách cơ thể của bất kỳ loài dã thú nào. Hãy nhận lấy, sử dụng nó và trở thành một chiến binh hùng mạnh, tiếp nối sứ mệnh của cha ngươi, tới bảo vệ bộ lạc này!"

Thiếu niên tuy còn non nớt những cũng đã hiểu chuyện, nó dùng cả hai tay nhận lấy dao găm, sau đó đấm ngực, ánh mắt lăng lệ, buông xuống lời thề:

"Thần Minh đại nhân, ta nhất định sẽ giống cha ta, là một dũng sĩ cường đại tới bảo vệ bộ tộc"

Lý Trường Không nhìn thiếu niên một lúc, sau đó khẽ vỗ vai hắn:

"Tốt! Thần Minh tin tưởng ngươi!"

Lý Trường Không nói xong, gọi đến Túc Thông bảo ông ta lo lắng chuyện hậu sự cho Lộc Viên theo nghi lễ bộ tộc.

Tiếp đó, lại quay sang Lộc Thuấn hỏi một chút về chiến lực của kẻ địch.

Lộc Thuấn đang định trả lời thì túi da phía sau rung động kịch liệt, đồng thời liên tục có tiếng chít chít oa oa vang ra.

Lộc Thuấn sợ Tiểu Viên quấy rầy Thần Minh thế là liền lôi nó ra, muốn đem về lều của mình nhốt lại.

Lý Trường Không nhìn thấy Tiểu Viên thì có chút hiếu kỳ, liền hỏi Lộc Thuấn làm sao mà có.

Lộc Thuấn không chút dấu diếm, đem toàn bộ sự việc gặp phải nói ra, đồng thời dâng lên hai viên tinh hạch.

Nghe đến Lộc Thuấn vậy mà gặp đến cơ duyên li kỳ như vậy, Lý Trường Không đầu tiên là sửng sốt, sau đó là kinh hỉ, rất muốn cười to.

Chỉ là tị hiềm không khí lúc này không hợp, thế là vội vàng mở ra Tuệ Nhãn nhìn xem hai viên tinh hạch:

"Tên gọi: Tinh hạch Phì Di Xà"

"Chủng loại: Tạo hóa vật"

"Chức năng: Năng lượng kết tinh"

"Cấp độ: Hạ phẩm"

"Đặc tính: Tồn trữ cung cấp năng lượng cho vật chủ. Có thể sử dụng đột phá đẳng cấp Đồ Đằng Chiến Sĩ từ Chuyển Luân Nhất Bộ thành Chuyển Luân Nhị Bộ, phương thức sử dụng:..."



"Tên gọi: Tinh hạch Cử Phụ"

"Chủng loại: Tạo hóa vật"

"Chức năng: Năng lượng kết tinh"

"Cấp độ: Hạ phẩm"

"Đặc tính: Tồn trữ cung cấp năng lượng cho vật chủ. Có thể sử dụng đột phá đẳng cấp Đồ Đằng Chiến Sĩ từ Chuyển Luân Nhất Bộ thành Chuyển Luân Nhị Bộ, phương thức sử dụng:..."

Lý Trường Không càng tiếp nhận thêm thông tin, ánh mắt càng sáng. Điều khiến hắn tỏ ra cực kỳ hưng phấn chính là hai viên tinh hạch màu cam này vậy mà có thể dùng đến đề cao cảnh giới Đồ Đằng Chiến Sĩ.

Yêu cầu duy nhất là chiến binh phải đạt đến cảnh giới Chuyển Luân Nhất Bộ - Hậu đoạn mới có thể phục dụng.

Đáng tiếc, hiện tại bọn Lộc Trục, Lộc Thuấn hay Túc Hà đều mới là Chuyển Luân Nhất Bộ - Sơ đoạn, nếu không Lý Trường Không thật muốn đi thử một chút.

Xem chừng, hai viên tinh hạch này trước mắt chỉ có thể giữ lại, chờ bồi dưỡng bọn họ đến cảnh giới yêu cầu lại mới có thể mang ra sử dụng.

Về phần làm thế nào bồi dưỡng, Lý Trường Không cũng đã có phỏng đoán, nếu thịt của Hổ Ngạc có thể làm tăng lực lượng của Đồ Đằng Chiến Sĩ, vậy thì tinh hạch của nó tác dụng sẽ càng lớn. Có lẽ tiếp tục hấp thu thêm tinh hạch của Hổ Ngạc, thật có thể thúc đẩy đẳng cấp của đám Lộc Trục. Cái này vẫn phải chờ bắt được thêm Hổ Ngạc, thí nghiệm mới có thể kiểm chứng.

Lần này thu đến hai viên tinh hạch hạ phẩm, hắn cũng liền phát hiện ra một đặc điểm nhận dạng, giống như tinh hạch sơ phẩm sẽ có màu đỏ, mà tinh hạch hạ phẩm sẽ là màu cam, về sau cũng dễ phân biệt không cần dùng tới Tuệ Nhãn.

Lại nói, Tiểu Viên kia xem qua cũng không phổ thông, Lý Trường Không vì tò mò cũng liền nhìn nó một chút:

"Tên gọi: Chu Yểm"

"Chủng loại: Con non biến Dị của Cử Phụ Viên Thú"

"Chức năng: Thú Tiến Hóa"

"Cảnh giới: Chưa xác định (Con non)"

"Đặc tính: Thông Linh, Bạo Nộ, Tiềm Lực Tiến Hóa Vô Hạn. Ăn thịt có thể bổ sung tinh lực tiêu hao, lông có thể kị tất cả các loại âm khí cùng hàn khí. Cách thức chế tác:..."

Lý Trường Không chưa xem thì thôi, vừa xem chính là giật mình.

Sinh vật này gọi là Chu Yểm, là một biến dị so với đồng loại của nó. Các thông tin chung đều là bình thường nhưng Tiềm Lực Tiến Hóa Vô Hạn lại để Lý Trường Không chú ý.

Hắn không hiểu rõ về hung thú ở thế giới này, nhưng nếu được Tuệ Nhãn đánh giá bằng mấy chữ kia, Chu Yểm tuyệt đối không phải là hung thú tầm thường.

Cho nên, cơ duyên mà Lộc Thuấn ra ngoài một chuyến này thu được, sẽ không chỉ là tinh hạch cùng thi thể hai hung thú kia.

Lộc Thuấn này đúng là phúc tinh của bộ lạc!

Nghĩ là như thế, càng nhìn Lý Trường Không càng thấy dã nhân thuận mắt, khóe miệng cong cong lên nụ cười yêu mến hài lòng.

Lộc Thuấn đang đứng đó, bỗng nhiên có cảm giác gai gai trong người, nhưng nhìn quanh cũng không hiểu là cảm giác đó đến từ đâu, còn cho rằng vừa rồi chỉ là thổi ngang qua một cơn gió lạnh.