Mạt Thế Thời Đại - Tầm Tiên Ký

Chương 51: Bắt cá

Chương 51: Bắt cá


Bắt đến hai con hung thú, bộ lạc sau đó không có phát sinh gì lớn, bình tĩnh phát triển đi lên.

Đội Đi Săn ngày ngày đều ra ngoài, nhưng như cũ là không có cơ hội săn đến Hổ Ngạc, nên đành chuyên tâm săn dã thú cùng gà rừng, chim rừng.

Theo trình độ tiễn thuật của chiến sĩ tăng lên, gà rừng săn đến càng nhiều, bộ tộc được cải thiện bữa ăn phong phú.

Lý Trường Không gần đây chịu khó ra ngoài tìm kiếm hương liệu, hắn thế mà phát hiện ớt, sả, hành, tỏi, bạc hà, cây tiêu, cây chanh cùng với cây quế trong rừng.

Có thể nói, cánh rừng này thực vật tương đối phong phú, chỉ cần chịu khó là có thể tìm thấy hầu hết các loại hương liệu thảo mộc thường dùng nấu nướng ở đây.

Vì muốn đa dạng ẩm thực, thế là ngoại trừ cây quế, những thực vật khác hắn liền để tộc nhân lấy giống đem về sơn cốc gieo trồng.

Mảnh vườn bộ lạc bây giờ đã được mở rộng đến 200 mét vuông, quy hoạch thành từng khu, có đa dạng giống loài sinh sống tạo thành một mảng xanh mướt, để sơn cốc không còn vẻ đơn điệu trước kia.

Có hương liệu đầy đủ, Lý Trường Không cũng liền nghĩ đến đồ ăn mới. Hắn không dự định tiếp tục dùng thịt thú chế biến, bởi người ăn quá nhiều thịt sẽ không tốt cho cơ thể.

Tất nhiên đây là kiến thức thường thức hiện đại, còn tại thế giới này, thịt có huyết khí, ăn nhiều thật sự có hại hay không hắn không chắc lắm, chỉ là cần một lí do để đổi mới mà thôi.

Đã không dùng thịt, Lý Trường Không liền nhớ đến cá. Mùa này, nước sông chảy xiết, Hổ Ngạc không thấy xuất hiện săn mồi, bờ sông cũng tương đối an ổn.

Lý Trường Không từng quan sát vài ngày, thấy dã thú bình thản uống nước, cũng chưa từng gặp phải hung thú tấn công. Thế là, hắn quyết định đi săn cá nước ngọt.

Dụng cụ khá đơn giản, dùng cành cây cùng dây leo kết thành lợp, lại cho ruột dã thú vào trong, sau đó buộc dây đem thả xuống sông neo lại một đầu.

Cá ngửi thấy mùi thức ăn trong lợp, sẽ tìm cách chui vào trong, có điều bọn nó vào thì có lối, ra lại không đường, bị mắc lại liền trở thành con mồi cho bộ lạc.

Do nguyên liệu không phải thứ gì cứng rắn, Lý Trường Không chỉ chế tạo lợp cá có kích thước vừa phải, phòng ngừa con mồi quá to chui vào sẽ phá nát dụng cụ trốn ra.

Mà tay nghề của đám phụ nữ trong tộc càng lúc càng thuần thục, ngắn ngủi nửa ngày thời gian, bọn họ đã giúp Lý Trường Không đan ra hai mươi cái lợp.

Lý Trường Không ra khu chế biến, lựa một ít lòng thối, đem cho vào một cái chậu gốm rồi bảo bọn Lộc Thuấn cùng mình đi ra ngoài.

Đội Đi Săn là phân nhóm đi săn, bởi vì lực lượng tăng lên cho nên dễ dàng bắt đến đầy đủ con mồi, không cần cả đội cùng nhau xuất kích như trước.

Mà như thế cũng thuận tiện để bọn họ có thời gian luyện tập tiễn thuật cùng chế tác mũi tên, nhìn chung sinh hoạt trôi qua chính là tương đối thoải mái.

Hôm nay đến lượt Lộc Trục cầm đội nên Lộc Thuấn mới rảnh rỗi bị Lý Trường Không trưng dụng.

Hắn nghe Thần Minh nói muốn đi bắt cá, liền tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Cá là ở dưới sông, trơn trượt rất khó bắt, hơn nữa trong sông còn có hung thú, mặc dù bây giờ còn không thấy chúng nó hiện thân nhưng vẫn như cũ là tồn tại nguy hiểm.

Nhưng là Thần Minh đã muốn đi, vậy hắn không thể không nghe, vội vàng gọi theo Tiểu Viên, mau chóng bước theo.

Tiểu Viên giờ sống cùng Lộc Thuấn, ngày ngày theo Lộc Thuấn đi săn cùng luyện tập nên đã khá quen thuộc với người trong bộ lạc.

Mà nó cũng đặc biệt thông minh, còn biết phát hiện con mồi giúp Lộc Thuấn giảm bớt rất nhiều thời gian truy tung dã thú.

Lộc Thuấn rất yêu thích nó, hơn nữa còn nghe theo lời Thần Minh đặt cho nó cái tên Chu Yểm.

Chu Yểm thích ăn hoa quả nhưng không phải loại quả nào nó cũng ăn, lúc vào trong rừng, nó thường chạy đi đâu đó hái về một loại quả lạ có màu hồng phấn óng ánh mà Lộc Thuấn không biết tên.

Loại quả này có vẻ tương đối nhiều bởi lần nào cũng thấy Chu Yểm hái tới, cho nên Lộc Thuấn không quá lo lắng về nguồn lương thực của nó, chỉ ngày ngày thả nó ra ngoài là được.

Trở lại với cuộc khai phá đồ ăn mới, Lý Trường Không mang theo đội ngũ khoảng mười mấy tên chiến binh ra tới bờ sông, sau đó liền chọn một vị trí thích hợp tiến hành đặt bẫy.

Công việc khá đơn giản, Đội Đi Săn theo hướng dẫn của Lý Trường Không làm xong, chỉ cần chờ đợi đến chiều quay lại kéo lợp lên là được.

Kỳ thực, bẫy cá đến trẻ con trong tộc cũng thực hiện được, sở dĩ cần huy động tới chiến binh là vì đề phòng có hung thú, chỗ này nhiều khoảng trống, nhỡ đâu gặp nguy hiểm liền có người đứng ra chống đỡ, Lý Trường Không cần bảo vệ tốt mạng nhỏ của mình.

Mấy chục cái lợp cá lớn bằng hai vòng tay người ôm được ném xuống sông, vang lên những âm thanh "Bụp Bụp" vui tai.

Chờ bọn Lộc Thuấn đem một đầu dây buộc cố định vào các phiến đá gần bờ giữ ngư cụ khỏi bị nước cuốn trôi, Lý Trường Không cũng liền quay trở về bộ lạc.

Trên đường, hắn không theo lối mòn mà tranh thủ đi lại trong rừng quan sát, xem có phát hiện loài thảo mộc hữu ích nào khác hay không.

Không nghĩ, vậy thật mà thật có thu hoạch. Tại một khoảng đất cây cối mọc có phần thưa thớt, Lý Trường Không bắt gặp một cây đại thụ, ước chừng cao khoảng hai mươi mấy mét, tán cây rất lớn, từ xa nhìn lại, giống như là một cái dù.

Lý Trường Không mở ra Tuệ Nhãn, liền biết đây chính là cây bồ kết, mà nói đúng hơn là một loại bồ kết tiến hóa gọi là Tạo Giác Trâm.

Cây này thớ gỗ cứng rắn, có thể chế tác đồ mộc, trái cây chứa hoạt chất kháng nấm, kháng khuẩn, có thể đun cùng với nước dùng tẩy uế, bảo vệ thân thể.

Dưới gốc cây có khá nhiều quả khô rụng xuống, Lý Trường Không nhặt lên một quả, bẻ ra đưa lên ngửi.

Một mùi thơm nồng dễ chịu quen thuộc theo đường mũi lan lên đại não, so với bồ kết thông thường mùi vị phải nồng đậm hơn khá nhiều, xem chừng lượng tinh dầu bên trong rất cao.

Thứ này đem nướng rồi đun lên với nước, dùng cho gội đầu sẽ rất thoải mái. Theo đó, Lý Trường Không liền bảo bọn Lộc Thuấn trèo lên thu hái, quả bồ kết khô có thể bảo quản tương đối lâu, đem về tích trữ thuận tiện sử dụng lâu dài.

Trong lúc chờ bọn Lộc Thuấn thu thập, Lý Trường Không đứng dưới chờ đợi có phần nhàm chán, xung quanh không núi đá thì cũng là cây cối um tùm, thế là chẳng quản thêm việc bảo trì uy nghiêm Thần Minh, hắn leo lên cây, muốn tại trên cao nhìn ngắm khung cảnh một chút.

Lý Trường Không leo trèo vẫn tính là được, chẳng mấy chốc lên đến hai phần ba thân cây, ngồi xổm trên đó, hướng nơi xa nhìn tới.

Chỗ này, tầm nhìn tương đối thoáng đãng, phụ cận xung quanh bị hắn thu hết vào đáy mắt, chỉ là ngoại trừ cây cối thì vẫn là cây cối, không có nơi nào đặc biệt.

Đang lúc Lý Trường Không bắt đầu thất vọng thì đột nhiên, một khu vực khiến cho hắn chú ý tới.

Dùng Tuệ Nhãn thu phóng nhìn kỹ, Lý Trường Không vẻ mặt thoáng chốc vui mừng, không khỏi hô lên thành tiếng:

"Mía! Là cây mía!"

Vị trí kia chính là một mảnh xanh biếc đồng đều, cùng cây cối xung quanh có chút khác biệt, cho dù là không cần dùng đến Tuệ Nhãn, Lý Trường Không liếc mắt một cái là có thể biết đó là một bãi mía rộng lớn, hình dạng thân cây và lá cây không lẫn với bất kỳ loại thực vật nào được.

Rừng mía cách nơi này không tính xa, lấy tốc độ của Đội Đi Săn, chỉ khoảng mười phút là có thể đến.

Cảm thấy quả bồ kết trước mắt thu thập không cần nhiều, thế là Lý Trường Không liền kêu bọn Lộc Thuấn cùng nhau trèo xuống, tiếp đó nhanh chóng thẳng hướng rừng mía mà đi.