Chương 60: Đồ Đằng Ấn Ký
Lộc Trục bản tính hiếu thắng, cho nên phát hiện lực lượng va chạm giảm đi nhiều so với ban đầu, hắn liền vận khởi toàn bộ lực lượng, dồn dập đánh tới Hoả Ô, ý đồ tự tay diệt đi kẻ này, chiếm lấy công đầu.
Nhưng là, Hỏa Ô cho dù suy yếu thì vẫn đường đường chính chính là cảnh giới hậu đoạn, mà so về mặt kinh nghiệm sinh tử, số lần hắn đối mặt với hung thú còn nhiều hơn tất cả người của Xích Quỷ bộ lạc cộng lại.
Cho nên, khi Lộc Trục bỏ qua thận trọng, dồn lực tấn công, rất nhanh liền bày ra kẽ hở phòng thủ, Hỏa Ô chỉ chờ có thế, hạ thấp trọng tâm, cốt nhận vẽ lấy một vòng, quét ngang mà ra.
"Xẹt... xẹt... xẹt"
Lộc Trục phản ứng không kịp bị cốt nhận chém trúng, cánh tay lĩnh lấy một vết thương sâu đến tận xương, máu huyết phun ra ào ạt, phải vội vàng dùng khí huyết tới ngăn chặn. Còn may lân giáp trên người phát huy tác dụng to lớn, mới cứu lấy hắn một mạng, không bị chia đôi thân thể.
"Thủ lĩnh!"
Đám tộc nhân thấy tình huống bất lợi, lo lắng hô to, Lý Trường Không đứng ngoài cũng là giật mình, liền quát lớn:
"Túc Hà, mau đi giúp bọn họ!"
"Vâng, Thần Minh!"
Túc Hà bấy lâu đảm bảo công tác phòng vệ bộ tộc, không có chiến đấu trực tiếp, trong lòng cũng là ngứa ngáy. Nghe đến Thần Minh cho phép, lập tức nhảy ra, xông về phía Hỏa Ô.
Hỏa Ô vừa đánh lui Lộc Trục, lúc này lại thấy đối phương tiếp tục xông ra thêm một Đồ Đằng Chiến Sĩ, trong lòng chính là trầm xuống.
Tới lúc này, hắn đã biết hôm nay bản thân là trốn không thoát một mạng, nhưng tôn nghiêm chiến binh lại không cho phép hắn quy hàng.
Ôm lấy tư thế liều chết, cốt nhận lại tiếp tục vung lên, ào ào đánh ra!
Nhưng có Túc Hà gia nhập, tính chất cuộc chiến liền khác. Mặc kệ Hỏa Ô cường hãn bao nhiêu, bền bỉ thế nào, ba người Lộc Trục luân phiên công kích, cứ mỗi giây qua đi đều để lại trên người Thủ lĩnh Hỏa Bộ Lạc một vết thương sâu hoắm.
Chiến đấu chừng thêm một phút, theo một kích của Túc Hà đâm vào sau lưng, Hỏa Ô hộc lên một tiếng, miệng phún máu tươi, đồng thời tay chống cốt nhận xuống đất gục xuống.
Đánh đến lúc này, hắn đã sức cùng lực kiệt, huyết khí tiêu hao không còn.
Đưa mắt nhìn về phía mấy người tộc nhân đang nằm phía xa, ánh mắt Hoả Ô có chút không cam lòng.
Nhưng là mặc cho hắn không cam lòng, lúc này, ba mũi thương từ ba hướng khác nhau đã đồng loạt đâm tới.
"Phụt... Phụt... Phụt"
Âm thanh xuyên thấu cơ thể vang lên, máu tươi phun ra ác liệt.
Hỏa Ô tay ôm lấy mũi thương vừa xuyên qua trước ngực, hơi thở chớp mắt trở nên gấp gáp.
Hắn ngửa mặt lên muốn nhìn ánh sáng bầu trời lần cuối, nhưng trước mắt cứ tối dần đi, mãi cho đến khi chỉ còn là bóng đêm sâu thẳm.
Hiện trường, từng cơn gió heo hút thổi qua, cuốn theo vài chiếc lá vàng, không khí có chút thê lương, lạnh lẽo.
Lý Trường Không đi tới, nhìn thấy mắt Hỏa Ô vẫn mở, còn tưởng rằng hắn chưa chết, khẽ giật mình lùi lại.
Nhưng quan sát một lúc, phát hiện đối phương đã không còn hơi thở, hắn mới an tâm lại gần, chậm rãi đưa một tay vuốt mắt Hỏa Ô xuống.
Hoả Ô là kẻ thù của bộ lạc, nhưng tinh thần bất khuất để hắn xứng đáng được tôn trọng như một chiến binh.
Đứng tại chỗ một hồi, Lý Trường Không mới phất tay hạ lệnh:
"Chém đầu, mang về dâng lên trước mộ Lộc Viên!"
"Vâng! Thần Minh!"
Lộc Trục chờ đợi đã lâu, lúc này liền rút ra đoản kiếm, đi tới trước thi thể của Hỏa Ô.
"Xoẹt!"
Một tia sáng lóe lên, đầu của Hỏa Ô nhanh chóng rơi xuống. Lộc Trục nhặt lên đầu của vị thủ lĩnh Hỏa Bộ Lạc, giơ cao, phía dưới đám dũng sĩ Xích Quỷ lập tức ầm ầm hò hét khẳng định chiến tích của Binh trưởng Xích Quỷ.
Bọn họ là chiến binh, chiến thắng được kẻ thù, chính là vinh quang, là sứ mệnh.
Lộc Thuấn biểu hiện ra không có quá nhiều phấn khích, ngược lại hắn khá bình tĩnh tiến lại gần Lý Trường Không hỏi:
"Thần Minh, còn mấy tên bị thương thì sao?"
Lý Trường Không chẳng phải kẻ hiếu sát, ngẫm nghĩ một chút liền đáp:
"Trước cứ bắt mang về bộ lạc! Sau này còn có thể dùng tới"
"Vâng!"
Lộc Thuấn vâng một tiếng, nhưng Lý Trường Không lại thấy hắn giống như còn muốn nói cái gì, thế là liền hỏi:
"Sao? Ngươi có ý kiến gì?"
Lộc Thuấn đúng là có đề nghị của mình, ánh mắt trở nên nguy hiểm:
"Thần Minh, chiến sĩ của kẻ địch đều đã bị phế bỏ, chúng ta có thể đem dũng sĩ tấn công bộ lạc kẻ địch, trừng phạt bọn chúng, nô dịch bọn chúng?"
Lý Trường Không vừa nghe, lập tức chăm chú mà nhìn Lộc Thuấn.
So với Lộc Trục, thằng này mới chân chính là xứng ngôi Thủ Lĩnh.
Tuy rằng sức mạnh thua kém một chút, nhưng đầu óc cùng dã tâm không phải là đám người dã nhân bình thường nên có a.
Lộc Thuấn biểu hiện để Lý Trường Không tự hỏi, tên này vốn là trước kia tính cách đã là như thế hay từ khi hắn tới mới bắt đầu thay đổi đây?
Ngẫm lại, trí tuệ cùng khả năng suy nghĩ linh hoạt, giống như không phải chỉ thời gian ngắn là có thể tăng tiến, vậy thì nguyên nhân thực chất từ đâu?
Cái này thật đúng là khó hiểu!
Lúc này, thấy Lộc Thuấn đầy vẻ chờ mong nhìn mình, Lý Trường Không vỗ nhẹ vai hắn:
"Chờ về tìm hiểu tình hình đối phương một chút, sẽ lại quyết định!"
"Vâng, Thần Minh!"
Lộc Thuấn một mặt hưng phấn, Thần Minh không đồng ý đề nghị của hắn nhưng cũng chẳng nói từ "Không" a.
Như thế vẫn có khả năng đây!
Lý Trường Không đáp xong lời Lộc Thuấn, lại đưa mắt nhìn về thi thể không đầu của Hỏa Ô.
Kết cục này đối phương hẳn là chưa nghĩ tới, bản thân là một Đồ Đằng Chiến Sĩ cường đại lại có thể chết trong tay một đám người ở vùng cận biên.
Mà biểu hiện của Hoả Ô vừa rồi cũng có điểm gây chú ý, Lý Trường Không nhìn thấy Hỏa Ô lúc chiến đấu dường như có thứ gì rất sáng lóe lên ở ngực, sau đó tên này đột nhiên mạnh lên rất nhiều.
Tò mò, Lý Trường Không rút ra dao găm khẽ nhấc vạt giáp da đối phương lên thử tìm tòi.
Rất nhanh, Lý Trường Không nhận ra điểm khác biệt, ngay tại vị trí trái tim của Hỏa Ô hắn thấy được một ấn ký trông như ngọc thạch đang tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Thứ này đỏ tươi như máu, chất liệu như kim loại mà không phải kim loại, gỗ cũng không phải gỗ, cùng lông đuôi Lạc Điểu giống nhau đến mấy phần.
Đoán thứ này chính là vật giúp Hỏa Ô bùng phát ra lực lượng mạnh mẽ khác thường, Lý Trường Không liền mở ra Tuệ Nhãn:
"Tên gọi: Đồ Đằng Ấn Ký Hỏa Bộ Lạc"
"Chủng loại: Thần vật Hỏa Điểu Tộc"
"Chức năng: Thần Lực Truyền Thừa"
"Cấp độ: Sơ phẩm"
"Đặc tính: Hình thành khi Đồ Đằng Bộ Lạc thức tỉnh giai đoạn đầu tiên, kích phát ấn ký có tác dụng đề thăng hai thành lực lượng cực hạn Đồ Đằng Chiến Sĩ trong nửa canh giờ, sau thời gian này, chiến sĩ suy yếu thành chiến sĩ thông thường trong vòng nửa tháng. Có thể tiêu hao gia tăng cảnh giới của Vu (Đã nhận Thần lực truyền thừa), phương thức sử dụng:..."
"…"
"Cái gì? Có thể gia tăng cảnh giới của Vu?"
Lý Trường Không tiếp nhận xong tin tức, chính là nhịn không được nhảy lên.
Trải qua thời gian tìm hiểu, Lý Trường Không phát hiện ra một chuyện, Vu tại trong bộ lạc là nhân vật rất có uy quyền nhưng xét về chiến lực thì lại không quá đáng kể.
Nguyên nhân thì khá rõ, thứ nhất Vu luôn ở trong tộc, luôn được bảo vệ kỹ càng, cho nên không cần nhiều tới lực lượng tự thân.
Thứ hai, Vu giống như Đồ Đằng Chiến Sĩ có thể thông qua ăn uống hấp thu khí huyết chi lực trong con mồi nhưng lại không thể sử dụng Tinh hạch Hung thú tới đề thăng cảnh giới.
Tại Xích Quỷ, về thực chất Lý Trường Không mới là Vu của bộ lạc, đám Lộc Huyền, Túc Thông chỉ đóng vai trò phụ trợ. Nhưng hắn làm qua mấy lần tấn thăng Đồ Đằng Chiến Sĩ cũng như điều khiển Đồ Đằng tăng phúc cho tộc nhân, bản thân hắn gần như không chút hưởng lợi từ quá trình này.
Trước đây, Lý Trường Không còn không rõ lý do vì sao, hiện tại thu đến thông tin để hắn liền hiểu ra, Vu là cần tới một loại lực lượng khác mới có thể đột phá cảnh giới.