Chương 59: Áp đảo
Một đợt tấn công, nằm xuống liền là ba tên Đồ Đằng Chiến Sĩ, bọn họ sinh sinh bị mũi tên xuyên ngực ghim thẳng xuống đất, giáp da trên người cũng cản không được lực đạo khủng khiếp mà Chiến xa Ballista phát động.
Mà Hỏa Ô đây, một cánh tay hoàn toàn bị bắn đứt, chỉ còn lại một chút da giữ lấy phần cẳng tay lủng lẳng phía dưới, máu chảy ròng ròng, tình cảnh vô cùng thê thảm.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức Hỏa Ô không kịp cảm nhận cánh tay mình đã bị cắt đứt, hắn ngây ngốc nhìn phần cơ thể bị thương, không hiểu nổi là chuyện gì xảy ra, bởi ngay cả hung thú sâm lâm cũng không có khả năng khiến hắn bị thương nhanh chóng như vậy.
Hỏa Vũ vì đứng sau Hỏa Ô, xem như tránh đi được một kiếp, sắc mặt lúc này chính là lúc xanh lúc đỏ, trong lòng rất khiếp sợ một màn vừa rồi.
Nhưng là, hắn cũng sớm tỉnh táo lại được hơn người khác, nhìn thấy Thủ Lĩnh như người mất hồn đứng bất động, vội lao lên chắn trước người Hỏa Ô nói lớn:
"Hỏa Ô Thủ Lĩnh, kẻ địch quá hung tàn. Mau rút lui a!"
Hỏa Ô bị tiếng quát của Hỏa Vũ làm tỉnh, nhưng bây giờ hắn sao có thể rút lui, cơn giận cùng nỗi đau thân thể đã làm hắn trở nên mất lý trí.
Chỉ thấy Hỏa Ô gầm lên một tiếng dữ tợn, ấn ký Hỏa Điểu trước ngực trong nháy mắt phát ra ánh sáng chói lọi, như là bùng cháy lên.
Khí thế trên người hắn chốc lát mạnh mẽ hơn trước mấy phần, đây chính là trạng thái cuồng hóa mạnh nhất của hắn.
Hỏa Vũ cùng tên Đồ Đằng Chiến Sĩ còn lại, thấy Thủ Lĩnh muốn liều chết không chịu lui, thế là đành cắn răng kích hoạt ấn ký, mang lực lượng cực hạn của bản thân ra phát động.
Bọn họ đều nhận thức đối phương nguy hiểm, ngày hôm nay chắc chắn sẽ là một hồi tử chiến, sống chết đã không phải bản thân có thể định đoạt.
Mà ở phía trên, Lý Trường Không nhìn thấy một màn, không muốn cho kẻ địch cơ hội hồi thần, lại phát động một lượt xạ nỏ.
Mười đầu mũi tên xông ra, âm thanh xé gió nghe đến rợn người, Hỏa Vũ cùng tên đồng đội mặc dù cố gắng né tránh nhưng lần này là trốn không thoát, một người bị mũi tên xuyên đùi găm xuống đất, một người bị mũi tên xuyên thủng ngực, mạng liền ô hô.
"Thủ Lĩnh! Mau chạy!"
Còn chưa giáp mặt, cả đội chớp mắt bị giết gần hết, Hỏa Vũ lập tức gào lên, hắn hiện tại là mất đi dũng khí đối mặt địch nhân cường đại.
Nhưng Hỏa Ô lúc này đâu có tỉnh táo được nữa, hắn bằng vào trạng thái cao nhất, vô hạn tiếp cận đến Nhị Bộ, điên cuồng nhảy lên vách núi.
Lực chân mạnh đến mức lưu lại từng cái hố sâu trên nền đá cứng, khiến người nhìn mà khiếp sợ.
"Ném!"
Chiếm lĩnh độ cao, Lý Trường Không chẳng ngại cho vị thủ lĩnh của Hỏa Bộ Lạc ăn "Thiên Thạch"
Bọn Lộc Trục đã đợi nãy giờ, nghe đến Thần Minh hạ lệnh, lập tức ôm từng khối đá lớn giơ lên rồi ầm ầm ném xuống.
Hỏa Ô mặc dù né tránh rất tốt, nhưng địa hình bất lợi hạn chế tốc độ của hắn, trong thoáng chốc bị mấy khối đá nện trúng người. Lực đạo khổng lồ để hắn hộc ra máu tươi, rơi lại xuống mặt đất.
Nhưng Hỏa Ô lúc này đâu còn biết đến đau đớn, hắn không chút sợ hãi lại phi tốc lao lên.
Như cũ, chờ đón hắn chính là vô số đá tảng cùng thân thể hắn va chạm.
Hỏa Ô dù mạnh, cũng không phải thực sự mình đồng da sắt. Cho dù hắn phát động ra lực lượng cực hạn, thiêu đốt ấn ký Đồ Đằng cũng leo không tới độ cao mà kẻ địch đang đứng.
Bị đòn nhiều lần, theo huyết khí tiêu hao lượng lớn, Hỏa Ô đã bắt đầu cảm thấy đau, tinh thần vì thế tỉnh táo lại một chút.
Hắn biết mình gặp bất lợi, cũng không có tiếp tục xông lên, ánh mắt hận thù nhìn lấy đám người Xích Quỷ.
Lý Trường Không ở trên quan chiến, hắn biết đá tảng chỉ có thể tổn thương Hoả Ô, tuyệt đối sẽ không đủ giết chết Đồ Đằng Chiến Sĩ.
Hơn nữa, lấy kinh nghiệm trước kia, hắn biết tên này sau khi cuồng hóa, đánh không được, liền có khả năng lại sẽ chạy, cho nên thấy đối phương đã thương tổn nghiêm trọng, lập tức phát động quần công.
Nào là xạ nỗ, mũi tên, trường mâu, lao phóng... tất cả những thứ có thể công kích đều để tộc nhân toàn lực phóng xuống.
Hỏa Ô dù nhanh, cũng tránh không hết, chỉ tập trung né được tên nỏ của Ballista, về phần đùi cùng bắp tay lít nha lít nhít mũi tên nhỏ, thậm chí ở bắp chân còn xuyên lấy một thanh trường thương, cái này chính là một kích do Lộc Thuấn ném trúng.
Cả một bộ lạc đánh một người, khỏi phải nói là Hỏa Ô có bao nhiêu thê thảm.
Hỏa Vũ ở ngoài chỉ biết cắn chặt răng mà nhìn không thể làm gì bởi chính hắn mới rồi còn bị trúng thêm một mũi tên xuyên vai đóng đinh trên đất đâu.
Hỏa Ô bị trọng thương nhưng như cũ không chết, hắn cắn răng bẻ gãy toàn bộ vũ khí của kẻ địch trên thân, sau đó bất ngờ quay người bỏ chạy.
Đối phương quả nhiên xài lại bài cũ, nhưng lần này Lý Trường Không là quyết tiêu diệt kẻ này, cho nên lập tức quát lên với bọn Lộc Trục:
"Còn không mau truy bắt!"
"Ngô... Ngô... Ngô...!"
Đội chiến binh nghe Thần Minh phát động, thế là cả một đám ngao ngao xách lên vũ khí, ào ào phi xuống đất, nhóm thì đi bắt giữ kẻ địch bị thương, nhóm thì hùng hổ đuổi theo Hoả Ô, tình cảnh xáo động không khác gì lúc đi săn một đầu dã thú.
Hỏa Ô hôm nay thương thế nặng hơn so với trước kia rất nhiều, chưa kể hắn còn bị trường thương xuyên thấu bắp chân, di chuyển vô cùng khó khăn.
Mất máu khiến hắn càng lúc càng suy yếu, tốc độ không duy trì được lâu, rất nhanh liền bị đám Lộc Trục đuổi kịp.
Hỏa Ô bị hai người Lộc Thuấn, Lộc Trục vây lại nhưng không hổ là Thủ lĩnh một bộ lạc lớn, hắn chẳng hề nao núng rút ra cốt nhận cùng kẻ địch đối chiến.
Chỉ là vũ khí vừa va chạm, hắn liền cảm giác không đúng, hai người này so với lần trước giống như thực lực tăng lên, để hắn không dễ dàng áp chế.
Hỏa Ô đúng là không biết, hai người Lộc Trục đều đã bước vào Trung Đoạn, bây giờ đối với Hậu Đoạn đã không phải là không có sức chống trả.
Hai người kết hợp, là có thể giữ chân Hỏa Ô, đem lực lượng của hắn tiêu hao.
Về phần đám chiến binh khác, cũng đã đuổi tới, nhưng chỉ vây ở bên ngoài, tay lăm lăm trường mâu. Cuộc chiến của Đồ Đằng Chiến Sĩ bọn họ là tham gia không được, cho nên chỉ có thể chờ có cơ hội sẽ lại cho Hỏa Ô một kích.
Lý Trường Không dưới sự hộ tống của Túc Hà và Lộc Đỉnh lúc này cũng đã tới gần, hắn nhìn Hỏa Ô bị thương thành như vậy vẫn bền bỉ chiến đấu, trong lòng than thở Đồ Đằng Chiến Sĩ bền bỉ, người bình thường như thế đã chết phải đến mấy lần.
Nhưng là Hỏa Ô cũng đã sắp là dầu cạn đèn tắt, lúc kích phát ấn ký kia đã phát huy ra lực lượng tối cường của hắn, giờ không còn có biện pháp gì để thay đổi chiến cuộc.
Nói là vậy nhưng Lộc Thuấn triền đấu với Hỏa Ô kỳ thực cũng không phải dễ dàng, hắn luôn cảm thấy một luồng khí nóng nực mỗi khi cốt nhận của đối phương xẹt qua, có cảm giác chỉ cần bị cốt nhận đụng phải, da thịt sẽ bị đốt cháy.
Cho nên, hắn cũng không ỷ vào đối phương bị thương mà vội vàng hiếu thắng.
Bất quá, Lộc Trục thì có phần hơi nóng nảy, lần trước để Hỏa Ô chạy thoát, hắn đã không can tâm, hiện tại có cơ hội bắt lại đối phương, nào sẽ dễ dàng buông tha.
Kẻ địch là một Đồ Đằng Chiến Sĩ a!
Đánh bại một Đồ Đằng Chiến Sĩ sẽ thật là có bao nhiêu vinh quang kia chứ?