Chương 62: Mở rộng bộ lạc
Đoàn chiến binh khải hoàn trở về, tộc nhân lại được một phen hò reo phấn chấn, nhất là khi biết còn tiêu diệt đến năm tên, bắt sống một tên Đồ Đằng Chiến Sĩ lại càng là hoan hỉ kích động.
Bộ lạc đã ngày càng mạnh, ngay cả Đồ Đằng Chiến Sĩ tới gây hấn, Dũng Sĩ Xích Quỷ muốn giết liền giết, để tất cả tộc nhân bắt đầu cảm nhận được bộ lạc tự thân đã trở nên cường đại.
Lộc Trục mang đầu Hỏa Ô đặt tới trước mộ Lộc Viên, toàn tộc dưới sự chủ trì của Vu, tiến hành nghi thức tế vọng, an ủi linh hồn dũng sĩ.
Nghi thức là dựa theo Lộc Huyền sắp đặt, có chút rườm rà thế nhưng Lý Trường Không cũng chẳng đi quản, để mặc ông ta tự do phát huy sự sáng tạo.
Dù sao, bây giờ bộ lạc cũng chỉ là vừa mới bắt đầu kiến thiết, sau này đi cùng với sự phát triển đi lên, các sự kiện cần tổ chức sẽ phát sinh càng nhiều, Lộc Huyền phải tự học được cách rút ra được kinh nghiệm, cải tổ nghi thức tinh gọn hơn.
Chém đầu Hỏa Ô, báo được thù cho tộc nhân, uy vọng của Lý Trường Không trong bộ lạc lại tăng thêm một bậc.
Mà mấy tên tù binh trước kia của Hỏa Bộ Lạc, thấy ngay cả thủ lĩnh cũng bị giết, hơn nữa gặp họa theo còn có năm Đồ Đằng Chiến Sĩ vừa chết vừa trọng thương, để cả bọn kinh hồn táng đảm.
Trước đó, bọn họ còn nghĩ lấy sức mạnh Hỏa Bộ Lạc, chỉ cần Thủ Lĩnh trở lại sẽ giết sạch đám người ở đây, thật chẳng ngờ chết hết lại là tộc nhân bộ lạc mình, như thế làm sao không khiến bọn họ sợ hãi cho được.
Lý Trường Không trước kia tra hỏi về tin tức của Hỏa Bộ Lạc, từng tên đều cắn răng không khai, lúc này điểm dựa tâm lý sụp đổ, trước sự bức cung của Lộc Trục, liền có kẻ dao động đem tình hình bộ tộc ra khai báo.
Lý Trường Không theo đó biết được Hỏa Bộ Lạc tới từ sâm lâm, tổng cộng có gần 1.000 người nhưng trong đó có 9 Đồ Đằng Chiến Sĩ.
Nói cách khác, chỉ một lần chiến tranh với Xích Quỷ này, bọn họ liền mất đi bảy thành lực lượng đỉnh tiêm, có thể nói là thương vong thảm trọng.
Bây giờ, nếu Xích Quỷ lấy cớ trả thù mà tấn công đến rất có khả năng chiến thắng, thu phục được bộ lạc này.
Có điều cẩn thận nghĩ lại, Lý Trường Không vẫn là từ bỏ ý nghĩ này.
Sâm Lâm không giống khu vực cận biên, bên trong hung thú chạy khắp nơi, đầy rẫy nguy hiểm, bọn hắn không quen thuộc đi tới đó, rất dễ lọt vào khu vực săn mồi.
Mặt khác, Hỏa Bộ Lạc còn có 3 Đồ Đằng Chiến Sĩ cùng với hơn 200 chiến binh, vừa so số lượng liền áp đảo Xích Quỷ. Mặc dù có thể dựa vào uy lực của Ballista tạo ra chút lợi thế, nhưng xe nỏ cần phải chiếm được địa thế tốt mới phát huy ra đầy đủ uy lực, ai có thể đảm bảo Xích Quỷ sẽ giành ưu thế tuyệt đối trên địa bàn đối phương đây.
Thứ nữa, Hỏa Bộ Lạc là có Đồ Đằng thức tỉnh, đồng nghĩa Vu nơi đó cũng có được truyền thừa Thần Thông. Lý Trường Không chẳng rõ đối phương lợi hại nông sâu, lỡ như mang binh tới đó, bất thình lình bị Vu kia phát động Thần Thông, hô sấm gọi chớp đánh chết cả đám thì xong đời.
Cho nên, vẫn là thành thành thật thật ở lại bộ lạc, mau chóng gia tăng thực lực mọi mặt mới là chuyện nên làm. Hoả Bộ Lạc kia một lần chết nhiều như thế, hẳn bị kinh sợ, sẽ không dám tuỳ ý lại tới đây gây chuyện đi.
Tính toán như thế, Lý Trường Không định chế tạo vũ khí, chỉ là hắn nghĩ không ra thứ gì thích hợp. Hơn nữa di chứng từ việc sử dụng Tuệ Thức kéo dài hơn hắn nghĩ, đến giờ vẫn để hắn cảm thấy có chút chóng mặt, nhứ đầu.
Thế là đành đem mục tiêu đặt lên số lượng chiến sĩ, hắn tới Nhà Nghị Sự mở hội nghị, gọi lên Lộc Huyền hỏi:
"Vu, trước ngươi nói qua xung quanh bộ lạc chúng ta còn có bộ lạc khác đúng không?"
Lộc Huyền nghe xong, gật đầu xác nhận:
"Đúng vậy, Thần Minh. Liền ta biết là có 4 cái"
"Uhm… Thực lực bọn họ thế nào?"
"Thần Minh đại nhân, bọn họ phần lớn so với chúng ta trước đây hơi yếu một chút, số lượng tộc nhân cũng không nhiều, khoảng hơn 200 người. Hiện tại, không biết bọn họ còn ở đó hay không"
Lý Trường Không có chút bất ngờ, thì ra Âu Bộ Lạc trước kia cũng tính là "anh lớn" nơi này, xem ra hắn làm Thần Minh bộ lạc cũng là có chút thân phận, không phải thật sự là bết bát quá mức như vậy.
Nghe đến tình hình đối phương, hắn hài lòng gật đầu, nói với Lộc Thuấn đang ngồi phía dưới:
"Lộc Trục, ngày mai ngươi mang người đi thăm mấy bộ lạc xung quanh, khi đi nhớ mang theo nhiều lương thực một chút"
"Thần Minh, mang nhiều lương thực là muốn làm gì đây?", Lộc Trục khó hiểu hỏi lại.
Lý Trường Không cười một tiếng đáp:
"Cũng không có gì, chính là đem cho bọn họ, để bọn họ sinh hoạt tốt một chút. Đúng, ngươi ngày mai đều để dũng sĩ mặc lên lân giáp, cung thương chỉnh tề cho ta, biết chưa?"
Lộc Trục nghe xong lại là càng mơ mơ hồ hồ, mặt mày nhăn nhó, chỉ có Lộc Thuấn ngồi gần là giống như hiểu được lí do, hướng viên Thủ Lĩnh nói nhỏ:
"Thủ lĩnh, Thần Minh cũng là từng viện trợ qua Mân Bộ Lạc a"
Lộc Trục tuy có trì độn nhưng cũng không tính ngu ngốc, một lời nhắc nhở này đề tỉnh hắn, lập tức trợn mắt lên nhìn Lộc Thuấn:
"Không lẽ Thần Minh là muốn thu phục bọn họ?"
Lộc Thuấn có chút không chắc chắn đáp:
"Cũng có thể đi! Thần Minh làm việc, sao có thể đoán a?"
Thổ dân là không biết thì thầm to nhỏ chuyện xấu, cho nên giọng Lộc Thuấn tuy không lớn nhưng đều lọt vào tai đám người tham dự Hội nghị.
Túc Thông, Túc Hà cùng mấy người Mân Bộ Lạc cũng nghe đến nhưng không có cảm giác gì khó chịu, tất cả là một vẻ mặt tự nhiên. Trải qua cuộc sống tốt đẹp như hiện tại, bọn họ không cho rằng quy phục Thần Minh trước đây có gì là sai, thậm chí đó mới là may mắn lớn nhất của bọn họ.
Lộc Huyền thì phản ứng có hơi lớn một chút, lập tức đứng lên quay sang hỏi Lý Trường Không:
"Thần Minh thật có ý này?"
Lý Trường Không chẳng ngại Lộc Thuấn nói ra mục đích của mình, ngược lại đều là người trong tộc, chuyện này cũng nên đem ra thảo luận rõ ràng, thế là ngay chính đáp:
"Ta đến phiến rừng này là vì thương xót nhân tộc phải chịu hoàn cảnh ác liệt, sinh tồn gian nan. Cho nên ta muốn để những bộ lạc nhỏ yếu khác cũng có thể tiếp nhận ta che chở, có thể giống các ngươi trải qua ngày tháng no đủ, các ngươi hiểu không?"
Lý Trường Không bày ra vẻ mặt chân thành, rất giống thánh nhân biết thương xót chúng sinh. Đám người phía dưới lập tức trong mắt đều ánh lên vẻ sùng kính nhìn hắn, duy chỉ có Lộc Thuấn là luôn cảm thấy có cái gì không đúng lắm nhưng không nói rõ ra được.
Lý Trường Không nhìn thấy tràng cảnh này, chính mình cũng có chút xấu hổ. Có điều, vì đạt được mục đích, thủ đoạn này đem ra dùng cũng là thuận tiện, theo đó lại hướng tộc nhân nói ra:
"Ta để Lộc Trục mang theo dũng sĩ trang bị đầy đủ, vừa là vì sợ các ngươi đi đường gặp nguy hiểm còn có thể ứng phó, vừa là muốn để những bộ lạc kia nhìn thấy thực lực chúng ta cường đại, để bọn hắn tin tưởng khi tiếp nhận ta che chở có thể đạt được sinh hoạt hạnh phúc"
Lộc Trục nhận được lời xác nhận của Thần Minh, thế là hăng hái đứng lên cam đoan:
"Vâng, Thần Minh! Ta nhất định cho những bộ lạc kia cảm nhận được Thần Minh nhân từ, để bọn hắn quy thuận. Nếu bọn họ không nghe, ta liền đem bọn hắn đánh phục"
"Mẹ nó, dã nhân này thật ưa bạo lực a!", Lý Trường Không vừa nghe xong trán lại liền đen, nghiêm túc chấn chỉnh:
"Cho dù bọn họ không theo, ngươi cũng không được làm gì bọn họ. Ta phải dùng lòng nhân từ cảm hóa bọn họ, hiểu không?"
Nói xong, lại giống như không yên tâm phong cách vị Binh trưởng Xích quỷ hành sự, hắn quay sang nói với Lộc Thuấn:
"Ngày mai ngươi đi cùng hỗ trợ Lộc Trục!"
Lộc Thuấn đảo mắt nhìn Lộc Trục một cái, liền đứng lên đấm ngực:
"Vâng, Thần Minh!"
Những người khác nghe Lý Trường Không căn dặn, đều thần sắc trang nghiêm thành kính, Thần Minh đại nhân quả nhiên là nhân từ vô cùng a.
Chuyện bàn giao xong, Lý Trường Không cũng chẳng còn vấn đề gì cần nói, thế là vung tay:
"Tốt! Hôm nay việc bàn chính là như thế! Các ngươi trở về lo công việc"
"Vâng! Thần Minh!"
Cả đội theo lời, lập tức đứng lên, chẳng mấy chốc trong Nhà Nghị Sự, chỉ còn lại một mình phù điêu Lạc Điểu đang đứng đó hùng dũng giương cánh như muốn bay lên.