Chương 64: Văn minh nông nghiệp

Mạt Thế Thời Đại - Tầm Tiên Ký

Chương 64: Văn minh nông nghiệp

Chương 64: Văn minh nông nghiệp


Chứng kiến sự thần kỳ, Lý Trường Không thậm chí bắt đầu nghĩ, thời đại này nếu là có thể phát triển làm nông, đoán chừng sản lượng sẽ vô cùng ghê gớm, bộ lạc có đông hơn nữa tất cả mọi người đều sẽ không bị chết đói.

Dù sao thực vật sinh trưởng thực tế là quá mau lẹ, nếu là đổi thành lúa nước, chỉ bằng tốc độ dạng này, đoán chừng đều có thể thu hai vụ đi.

Đáng tiếc, thời đại này dã thú cùng hung thú cũng sẽ không buông tha cho con người có đủ không gian để trồng trọt, cho nên nhân loại mới phải co cụm vào một góc, không cách nào đi ra khám phá phát triển văn minh.

Lý Trường Không nghĩ đến những điểm này, cũng bắt đầu nghiêm túc lên.

Hiện tại, bộ lạc dân cư còn ít ỏi, có thể dựa vào săn bắn hái lượm đủ cung cấp lương thực, nhưng nếu hắn muốn mở rộng quy mô, sớm muộn không tránh được phải bước vào quá trình nuôi trồng chính quy.

Dựa vào tự nhiên thu thập đồ ăn không phải sự bảo đảm sinh tồn ổn định, thực tế một phiến rừng sinh vật dù phong phú nhưng cũng là có giới hạn, sẽ nuôi không được quá nhiều nhân khẩu.

Cho nên chỉ có mở ra thời đại nông nghiệp, mới là cơ bản để kiến thiết bộ lạc lâu dài.

Mà Lý Trường Không thời gian trước, kỳ thật cũng cân nhắc qua tìm một số giống cây lương thực đến trồng trọt, thế nhưng là bởi vì hoàn cảnh khai phá quá mức không chắc chắn cho nên hắn căn bản tìm không thấy nơi thích hợp đi làm.

Thử nghĩ, bộ lạc vất vả khai hoang, chăm bón kết quả là lại bị một đám dã thú cho chà đạp, cái kia thật là khóc đều khóc không xong.

Nhưng là khi Lý Trường Không nhìn thấy thực vật trong mùa mưa điên cuồng ra sao, trong lòng lại không nhịn được sinh ra ý nghĩ triển khai hoạt động trồng trọt.

Hiện tại trong bộ lạc 500 người, lấy năng lực đang có nuôi sống vẫn tương đối nhẹ nhõm.

Thế nhưng là về sau đâu, khi bộ lạc khuếch trương lên mấy nghìn người, thậm chí cả vạn người, lấy sức ăn của thổ dân, phiến khu vực này tuyệt đối nuôi không nổi nhân khẩu khổng lồ như thế.

Mà lại nơi này còn có Hàn Kỳ, đồ ăn thưa thớt, lúc đó phải xử lý thế nào? Số lượng dự trữ phải là bao nhiêu cho đủ a!

Lý Trường Không nếu chỉ bằng lòng với quy mô bộ lạc hiện tại, hắn có lẽ sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng đã bắt đầu đi thu nạp bộ lạc khác, vậy thì phải tính toán dài lâu.

Hắn cũng không muốn đến lúc đó người đều đến, mình nhưng lại nuôi không sống.

Bởi vậy Lý Trường Không mới đem lực chú ý đặt ở việc phát triển nông nghiệp.

Một khi cây nông nghiệp có thể trồng trọt quy mô, dã thú có thể chăn nuôi, phương thức thu hoạch đồ ăn liền trở nên đa dạng hóa, Lý Trường Không liền có thể nuôi sống càng nhiều người.

Có càng nhiều nhân khẩu, lực lượng lao động liền dồi dào, tốc độ kiến thiết bộ lạc có thể nhanh chóng tăng cao.

Theo đó, phát hiện ra sinh vật có chu kỳ sinh trưởng ngắn, để Lý Trường Không chẳng thể không động tâm.

Nhưng muốn là một chuyện, hắn lại gặp phải vấn đề luẩn quẩn, đó là muốn nuôi nhiều người thì phải chăn nuôi, trồng trọt mà muốn làm những việc này lại cần nhiều người a.

Chỉ là bất kể nói thế nào, mùa mưa hay là cho Lý Trường Không một cái hi vọng to lớn.

Mà liền tại lúc hắn ở trong sơn cốc lang thang tản bộ nghiêm túc suy nghĩ những vấn đề này thì Lộc Trục đã dẫn một đám người nghênh ngang đi vào bộ lạc đầu tiên tiến hành quá trình "Bán hàng đa cấp"

Bộ lạc này gọi là Miên Bộ Lạc, cư trú tại trong sơn động cách mặt đất khoảng chừng bảy mét.

Bộ Lạc này là dựa vào tán cây cùng với độ dốc của sườn núi mà trốn tránh được hung thú, tồn tại được đến hiện tại.

Đám người Lộc Trục không chút che dấu mà vào, người của Miên Bộ Lạc đã sớm phát hiện ra, thậm chí đánh động cả đội đi săn đang mai phục con mồi gần đó chạy về, tập hợp ngay trước lối mòn đi lên sơn động.

Tộc nhân Miên Bộ Lạc ở trên nhìn xuống thấy đứng một đám chiến binh trang phục lập lòe liền không bình tĩnh.

Đội Đi Săn của bọn họ thì nắm chặt trường mâu hướng về phía đám người lạ mặt, tùy thời ngăn chặn kẻ địch xâm lấn bộ lạc.

Lộ Kiền là thủ lĩnh nơi này, hắn vóc dáng không phải rất cao, nhưng là một dã nhân tương đối cường tráng. Tưởng là có bộ tộc lạ đến xâm phạm, lúc này trừng mắt nhìn bọn Lộc Trục hô lên:

"Các ngươi là bộ lạc nào? Tới tìm chúng ta là muốn cái gì?"

Lộc Trục nhìn thoáng qua bọn Lộ Kiền, sau đó bỏ xuống mũ giáp nói:

"Lộ Kiền Thủ lĩnh, Ta là Thủ lĩnh Xích Quỷ, ngươi không nhìn ra ta?"

"Xích Quỷ?"

Lộ Kiền vừa nghe, chính là nhíu mày. Thời gian trước, có mấy dũng sĩ cường đại tới tìm người, cũng là nhắc cái tên này.

Lộc Thuấn thấy phản ứng của Lộ Kiền, đoán là đối phương không biết, liền tiến lên giải thích:

"Lộ Kiền Thủ lĩnh, Xích Quỷ bộ lạc là Âu Bộ Lạc và Miên Bộ Lạc được Thần Minh ưng thuận cho bắt tay kết hợp mà thành. Chúng ta vốn là Âu Bộ Lạc, ngươi không nhân ra Lộc Trục Thủ lĩnh?"

"Âu Bộ Lạc?"

Lộ Kiền vừa nghe, lại là trừng mắt lên. Âu Bộ Lạc hắn là biết a, trước kia còn mấy lần gặp mặt trao đổi đồ vật, nhưng mà thế nào một thời gian không gặp, bọn họ liền biến khác a?

Lộ Kiền không nhận ra Lộc Trục, kỳ thật cũng là khó trách.

Đám chiến binh Xích Quỷ hiện tại đều để râu tóc ngắn, hàng ngày tắm rửa gọn gàng sạch sẽ đâu còn bộ dáng hoang dã lôi thôi trước kia.

Hơn nữa, theo bọn họ đột phá lực lượng, nhất là Lộc Trục bước vào cảnh giới Đồ Đằng Chiến Sĩ, trên người như có như không xuất hiện một loại khí thế vô hình mà chiến sĩ bình thường không có được, để hắn như là phượng đứng giữa bầy gà, cho người ta cảm giác xa lạ khác biệt.

Lộ Kiền chăm chú nhìn Lộc Trục, sau đó lại nhìn sang Lộc Thuấn cùng Đội Chiến Binh Xích Quỷ.

Mất một lúc, hắn mới tìm được được chút đặc điểm nhận dạng quen thuộc, khó tin chỉ hai người Lộc Trục mà nói:

"Ngươi là Lộc Trục Thủ Lĩnh, còn ngươi là Lộc Thuấn?"

"Đúng... đúng a!"

Lộc Trục cuối cùng bị nhận ra, hắn vui mừng cười ha ha, đấm ngực ầm ầm khẳng định.

Mẹ nó a, thật xa xôi đi tới được đây, đối phương cuối cùng cũng chịu nhận mình, thật là vất vả.

Lộc Trục phản ứng hơi quá khích, khí thế Đồ Đằng Chiến Sĩ vô tình bạo phát mà ra, để cả đám chiến binh Miên Bộ Lạc bị dọa sợ lùi lại phía sau.

"Lộc Trục Thủ lĩnh, ngươi... ngươi... giống như mạnh hơn trước?"

Lộc Trục còn không vận lên khí huyết cho nên bọn Lộ Kiền chưa nhận ra cảnh giới của hắn.

Nghe đến đối phương hỏi, hắn đầy mặt tự hào lớn giọng:

"Ha ha... Nhờ Thần Minh ban ân, ta bây giờ đã là Đồ Đằng Chiến Sĩ, rất mạnh đây!"

"Thần Minh?", Lộ Kiền nãy giờ đã nghe đối phương nhắc đến mấy lần hai chữ này, có chút nghi hoặc.

Ở phía đối diện, Lộc Trục thấy phản ứng của Lộ Kiền giống như hoài nghi, liền buồn bực hét:

"Thế nào, ngươi không tin?"

Nói xong, liền lập tức vận lên huyết khí:

"Bùng... Bùng... Bùng..."

Khí thế Đồ Đằng Chiến Sĩ khai mở, xung quanh đất cát lao xao, lá bay đá chạy.

"Thật, thật là Đồ Đằng Chiến Sĩ?"

Toàn bộ Miên Bộ Lạc chứng kiến một cảnh này, chính là người người kinh hãi.

Âu Bộ Lạc vậy mà đã có Đồ Đằng Chiến Sĩ? Bọn họ đúng là được Thần Minh ban cho hay sao?