Mạt Thế Thời Đại - Tầm Tiên Ký

Chương 72: Sắp xếp

Chương 72: Sắp xếp


"Tên này mẹ nó thật đúng là có tài a!"

Lý Trường Không nghe xong, chính là rất thưởng thức. Lộc Thuấn biểu hiện ra để hắn càng ngày càng hài lòng, vỗ vai đối phương khen ngợi:

"Ngươi làm rất tốt! Trở về ta sẽ có khen thưởng"

Nghe đến Thần Minh ban thưởng, Lộc Thuấn mắt sáng lên mong đợi, trong ấn tượng của hắn, đồ xuất ra từ tay Thần Minh có món nào là tầm thường, đều là đồ tốt a.

Lý Trường Không kỳ thực cũng không phải hứa xuông, lần trước Lộc Thuấn phạm sai lầm bị phạt mất đi dao găm, lần này trở về hắn sẽ tìm vật liệu làm một vũ khí thích hợp trang bị cho đối phương.

Dù sao, Đồ Đằng Chiến Sĩ cũng cần một vũ khí sắc bén mới phát huy ra chiến lực tốt nhất, Lộc Thuấn đã có thương, nhưng hiện tại còn thiếu một vũ khí đánh cận chiến.

Hai cái bộ lạc tập hợp, Lý Trường Không thống kê một chút, hết thảy có gần 300 người. Dù sao trong tộc, đại bộ phận người khỏe mạnh đều bị Tượng Bộ Lạc mang đi, cho nên nhân khẩu còn lại xác thực cũng không nhiều.

Bất quá Lý Trường Không vẫn là rất vui vẻ, sự tình so với tưởng tượng của hắn muốn thuận lợi nhiều lắm.

Mới như thế mấy ngày liền thu nạp đến hai cái bộ lạc, với hắn mà nói đã rất không tệ.

Thế là Lý Trường Không cũng không tiếp tục đợi, liền dẫn những người này trở về sơn cốc.

Một đoàn người tính cả chiến binh Xích Quỷ có gần 400 mạng, đi trong rừng gây ra động tĩnh không nhỏ.

Chỉ là dã thú cho dù muốn tới cũng phải được bọn Lộc Trục cho phép mới được, mấy chục người dũng sĩ trên thân mặc lấy lân giáp yêu dị, phát ra hơi thở mạnh mẽ, dã thú có tới cũng chỉ là đến hiến đồ ăn không hơn.

Bởi vì trong đội ngũ có khá nhiều trẻ nhỏ, người già cùng khuyết tật cho nên tốc độ di chuyển không tính nhanh.

Chờ về đến thung lũng, trời đã nhập nhoạng tối.

Miên Bộ Lạc cùng Thanh Bộ Lạc giống như Mân Bộ Lạc trước kia, nhìn thấy khung cảnh sinh hoạt tấp nập trong sơn cốc, đều không khỏi phát ra lời thán phục.

Nơi này quả nhiên là bộ lạc Thần chọn, khắp nơi đều thấy những kiến trúc kỳ lạ, tộc nhân tất bật bận rộn không hiểu đang làm cái gì.

Mà khu vực ngay giữa sơn cốc thì nổi bật một khối đá vuông vức rộng lớn, bên trên có một đầu chim lớn giang cánh, phần lông đuôi tiết xạ quang mang sáng rực cả một khu. Hơn nữa, cũng không chỉ có mình nó, bốn phía còn có bốn đầu hung cầm dáng vẻ khác nhau đứng xung quanh triều bái, tràng cảnh thật khiến người ta rung động.

Miên Bộ Lạc cùng Thanh Bộ Lạc đều không có Đồ Đằng, cho nên khi nghe bọn Lộc Trục giới thiệu đó là Đồ Đằng của bộ lạc, tất cả đều kích động lên.

"Thật là uy vũ a!"

Đồ Đằng to lớn, kỳ vĩ để tất cả mọi người trầm trồ ngưỡng vọng, không ít người còn sợ hãi quỳ rạp xuống tế bái.

Trong lúc đoàn người còn ngơ ngơ ngác ngác mà nhìn thì lại xuất hiện những âm thanh rầm rập vang lên.

Nhìn ra thì thấy một đội chiến binh mặc lên cùng loại lân giáp giống bọn Lộc Trục, từng tốp từng tốp bước thẳng hàng, một tay cầm đuốc, tay còn lại giữ thẳng trường mâu, ánh mắt tập trung tại xung quanh bộ lạc đi tuần.

Thổ dân là thế nào từng nhìn thấy qua chiến binh được huấn luyện chính quy, cho nên vừa xem thì cảm giác chính là uy vũ bạo rạp.

Hiệu quả bày ra để ngay cả Lý Trường Không cũng cảm thấy hài lòng.

Gần đây vì nâng cao tính hiệu quả của nhóm chiến binh, hắn từng cho Túc Hà một vài gợi ý trong huấn luyện.

Theo đó, ngoài các hạng mục chiến đấu chủ chốt như phóng lao, bắn cung, hắn còn yêu cầu Đội Hộ Vệ cùng quân dự bị luyện tập các bài phụ trợ như chống đẩy, nâng tạ, chạy bộ, vượt rào, nhảy xa, vượt chướng ngại vật... giúp tăng độ phản xạ và độ bền.

Đi đều cũng là một trong số các bài học đó, kỳ thực cái này không tính là giúp ích nhiều về mặt lực lượng nhưng nó lại tạo ra tính kỷ luật cho chiến binh.

Trong quân đội, kỷ luật không thể xem thường a! Kỷ luật cũng chính là sức mạnh!

Trải qua Lý Trường Không hướng dẫn, Túc Hà tìm tòi vận dụng mới để Đội Hộ Vệ có được bộ dáng "chuyên nghiệp" như hiện tại, tạo cảm giác vô cùng "uy vũ" đối với người của mấy bộ lạc.

Vu được thông báo Thần Minh mang người trở về, lập tức dẫn theo đám Ô Nương vội vàng ra đón.

Sau khi giới thiệu đơn giản, tiếp theo liền tái diễn một màn như lúc thu nạp Mân Bộ Lạc trước kia.

Vật tư trong tộc thời gian qua tích trữ phong phú, thêm mấy trăm người là đối phó tương đối dễ dàng, duy có phần nhà ở thì chưa kịp chuẩn bị cho nên đành tạm lấy Nhà Lớn làm nơi sinh hoạt của người mới, chờ lều trại xây lên lại sẽ phân phối sau.

Ô Nương đã được một chiến sĩ trở về trước thông báo tình hình nên chuẩn bị rất đầy đủ, hơn nữa vì đã có kinh nghiệm với Mân Bộ Lạc, công tác càng là thuần thục, vô cùng đâu vào đấy.

Miên Bộ Lạc cùng Thanh Bộ Lạc trải qua một màn đón tiếp chu đáo, từ rửa mặt, vệ sinh thân thể cho tới phân phát quần áo, đồ ăn, dụng cụ… thật là kích động không thôi, chỉ biết ào ào hướng Thần Minh cảm tạ.

Một đám người vừa ăn vừa khóc, tràng diện có bao nhiêu chua xót, vừa nhìn qua liền thấy được bọn họ trôi qua nhiều thê thảm.

Vì đã di chuyển cả một buổi, cho nên ăn xong Lý Trường Không liền cho mọi người đi ngủ, chờ sáng mai mới làm lễ nhập tộc.

Đám người phân nam, nữ đi vào Nhà Lớn, mặc dù gia đình bị tách ra nhưng Thần Minh nói đây là tạm thời, cho nên không ai có ý kiến phản đối, người nào người nấy tự tìm chỗ ngủ cho mình.

Nhà Lớn là có giường, còn có chăn, có nệm, lần đầu cảm nhận đến sự ấm áp, mềm mại phía dưới lưng, trên ngực, đám người thật muốn bay lên, so với việc nằm trên nền đá gồ ghề, nơi này có bao nhiêu thoải mái. Cuộc sống thế này thật quá hạnh phúc a!

Một đêm thoải mái trôi qua, ngày thứ hai, Lý Trường Không cũng tổ chức một buổi lễ nhập tộc cho người của hai bộ lạc.

Nghi thức như trước đơn giản, sau tuyên bố xóa bỏ tên gọi cũ, người của Miên Bộ Lạc cùng Thanh Bộ Lạc chính thức gánh lên cái tên Xích Quỷ, kể từ nay về sau trở thành tộc nhân, vì bộ lạc ra sức làm ra cống hiến.

Sau cùng, chính là một màn đồ đằng tăng phúc, cải thiện thể chất cho tộc nhân. Trải nghiệm đến chuyện này, để người của hai bộ lạc càng thêm sung sướng muốn phát điên, sâu sắc cảm thụ Thần Minh vĩ đại cùng nhân từ.

Xong xuôi tất thảy, trong lúc tộc nhân làm quen hoàn cảnh mới, Lý Trường Không liền triệu tập cuộc họp ở Nhà Nghị Sự, an bài xuống mấy cái vấn đề.

Thứ nhất, là việc đảm bảo sinh hoạt của tộc nhân mới, cái này Lý Trường Không trực tiếp giao Ô Nương, Lộc Ban, Lộc Hoa toàn quyền tới phụ trách, quyết định, thấy phù hợp liền làm không cần hỏi ý kiến hắn.

Thứ hai là, phân bổ số lượng tộc nhân theo nam nữ khỏe mạnh, già trẻ, tàn tật... đem sắp xếp đến Binh Đội cùng các tổ sản xuất học tập, mau chóng đào tạo kỹ thuật để có thể lao động, vì bộ lạc làm ra kiến thiết.

Hai bộ lạc gộp lại, lượng chiến binh bổ sung không lớn, chỉ khoảng 28 người, ngoài hai vị thủ lĩnh thì đa phần là trên người có tật, tuy không tính mức tàn phế nhưng cũng ảnh hưởng đến phát huy lực lượng cho nên trước kia bọn họ mới không bị Tượng Bộ Lạc lựa chọn.

Bất quá, trải qua Đồ Đằng tăng phúc, chiến lực lúc này đã phục hồi thậm chí là vượt qua trước kia, cho nên xung vào Binh Đội vẫn là hoàn toàn đủ tư cách.

Lão binh tàn có khoảng 19 tên, được Lý Trường Không giao cho Túc Hà phụ trách huấn luyện, bọn họ có thể phát huy ra bao nhiêu thành lực lượng liền tốt bấy nhiêu, cái này liền nhìn tố chất phát huy, không thể cưỡng cầu.

Tộc nhân bình thường gồm nam nữ trưởng thành có 115 tên, đem cho Ô Nương căn cứ nhu cầu các Đội Sản Xuất yêu cầu chủ động phân phối.

Về phần người già, trẻ em cùng phụ nữ có thai sắp sinh nở thì tương đối nhiều, lên tới 135 mạng. Phụ nữ cùng trẻ nhỏ thì cũng thôi, nhưng người già liền được phân tới chăm nom vườn rau, ngày ngày phụ trách khai khẩn, chăm bón tưới nước cùng với thu hoạch.

Gọi là người già thế nhưng cũng là nói tuổi đã cao, trải qua Đồ Đằng ban phúc, bọn họ sức lực đều so được với thanh niên hiện đại bình thường, cho nên Lý Trường Không chẳng cảm thấy mình đang quá mức bóc lột.

Nhiều người còn sức lao động như vậy nhàn rỗi, hắn là nuôi không lên, vì thế hắn còn tính toán về sau khai khẩn nông nghiệp, đây cũng là lực lượng lao động chủ đạo.

Dù sao, các công tác khác đều cần người, mà nông nghiệp lại càng yêu cầu lực lượng đông đảo, cũng không đòi hỏi người làm phải mạnh mẽ hoặc nhanh nhẹn đi nơi nào, cho nên người già chính là phù hợp nhất.

Vấn đề thứ ba, chính là nói tới việc của Tượng Bộ Lạc. Lý Trường Không mặc dù chưa muốn cùng đối phương xung đột, nhưng chuẩn bị trước là điều cần thiết. Hắn thông báo xuống để mọi người có sự chuẩn bị, tránh bị động về sau.

Người bị bắt, Lý Trường Không vẫn muốn nghĩ biện pháp đem tất cả bọn họ đều kéo trở về.

Có được những người này, tiếp theo hắn liền có thể kiến thiết bộ lạc quy mô được rồi.