Chương 77: Chiến tranh
Song song với quá trình đào ao thả cá, dựng chuồng nuôi gà, Lý Trường Không cũng không quên việc sản xuất rượu.
Rượu ủ men mấy tuần, hắn liền lấy dụng cụ đã để Tổ Nung Gốm làm ra trước đó tiến hành chưng cất.
Cũng may, vận khí Lý Trường Không không tệ, trước đó hắn ủ hai mươi mấy bình rượu, trừ mấy cái do lượng men không thích hợp hoàn toàn biến chất, còn lại đều ra dáng.
Nhất là bình rượu trái cây do Chu Yểm mang về, tỏa ra mùi rượu khác biệt, ngửi rất thơm, có cảm giác vô cùng dễ chịu.
Lý Trường Không sinh trưởng trong môi trường ưu việt, thường xuyên tham dự yến tiệc mà trong yến tiệc thì rượu là thứ không thể thiếu.
Thông thường, mọi người tại trong buổi tiệc khi gặp loại rượu hảo hạng đều sẽ làm một lần phẩm rượu.
Cho nên, mặc dù không phải quá yêu thích rượu nhưng nghe nhiều, Lý Trường Không vẫn tương đối hiểu và quen thuộc loại đồ uống này.
Đến thế giới này, khi ngửi được mùi rượu, cho dù là lấy phương thức đơn giản nhất sản xuất ra, hắn vẫn là lần thứ nhất cảm nhận được rượu là mê người như thế.
Nhìn xem nhan sắc dung dịch bên trong bình, Lý Trường Không thật sự là giống như đã trải qua mấy đời, tâm tình kích động khó mà nói nên lời.
Hắn không kịp chờ đợi dùng ngón tay nhúng một cái rồi bỏ vào trong miệng.
Nhất thời, một hương vị nồng đậm mùi trái cây thuận theo lỗ mũi xông vào đại não.
Đây không phải tác dụng của cồn bởi vì nồng độ cồn bên trong rượu trái cây rất thấp, mùi rượu rất nhạt.
Đây là hương khí của trái cây thiên nhiên, trải qua lên men tạo ra sự đặc biệt. Mà lại bên trong còn mang một ít ngọt ngào để Lý Trường Không muốn ngừng mà ngừng không được.
Chấm mút chưa đủ nghiền Lý Trường Không lại cầm cái chén sành, sau đó trực tiếp vớt một chén nhỏ, ừng ực ừng ực, một hơi uống cạn.
Nếm xong bình rượu trái cây này, Lý Trường Không thử nghiệm những bình làm từ loại trái cây khác, phát hiện vẫn là bình do trái cây Chu Yểm mang tới là ngon nhất
Thế là hắn liền chắt dung dịch rượu thu được cho vào chai nước khoáng, những thứ này về sau sẽ là trân tàng cá nhân, mùa đông năm nay liền có đồ làm ấm dạ.
Rượu trái cây xem như không có vấn đề, mà dung dịch rượu dùng tinh bột luyện chế là cần phải qua chưng cất mới có thể dùng, không thể trực tiếp đem uống.
Dù sao dự tính ban đầu của Lý Trường Không khi cất rượu cũng không phải lấy ra uống, mà là vì chiết xuất cồn dùng để tiêu độc khử trùng.
Nghiên cứu y học cho thấy nồng độ tại mức 75% sẽ cho hiệu quả sát trùng tốt nhất. Mà vừa vặn, phương pháp chưng cất có thể đạt tới nồng độ cồn cao nhất ở mức 75% đầy đủ cho sử dụng.
Thiết bị chưng cất đã có, Lý Trường Không tiến hành cũng đơn giản.
Đầu tiên là cho dung dịch bao gồm cả bã rượu vào trong nồi chuyên dụng, tiếp đó đun nhỏ lửa cho hơi rượu bốc lên.
Hơi rượu thông qua ống dẫn gắn liền với nắp nồi đi vào bình chứa ngâm trong bồn nước lạnh. Hơi rượu gặp lạnh sẽ từ thể khí hóa thành thể lỏng tụ ở đáy bình.
Tiếp đó chất lỏng này lại theo một ống dẫn khác chảy ra ngoài bình chứa trở thành rượu thành phẩm.
Cả quy trình, khó nhất chính là kiểm soát độ nóng của lửa. Về nguyên tắc lửa không được quá lớn, chỉ đủ ấm để cho phép cồn bay hơi trước hơi nước, tránh làm pha loãng nồng độ.
Cho nên vẫn là công việc đòi hỏi tỷ mẩn, tương đối mất thời gian.
Lý Trường Không nhìn chất lỏng trong suốt chảy vào bình chứa liền vớt một muỗng nhỏ đem thử, kết quả thu được rượu đế không sai.
Vị cay độc đặc thù chỉ có rượu trắng mới có, rượu hoa quả là không sinh ra được cảm giác nóng bỏng nơi cuống họng như thế này.
Rượu đế tới tay, Lý Trường Không cũng yên tâm, bình thường dung dịch dạng này đều từ 50 độ trở lên, cho dù không thể đạt tỷ lệ tốt nhất nhưng dùng để trừ độc hẳn cũng có tác dụng nhất định.
Về phần cô đặc hơn nữa, Lý Trường Không đem rượu đế lại chưng cất một lần, lấy khoảng 50% thể tích ban đầu, liền sẽ thu được cồn y tế.
Hơn nữa, để đảm bảo chắc chắn, hắn còn dùng qua một lần Tuệ Nhãn quan sát, đo lường chắc chắn tỷ lệ cồn đã đạt yêu cầu, mới đem cho vào bình bảo quản.
Cồn y tế rốt cục sinh ra, để Lý Trường Không trong lòng một trận hoan hỉ, đáng tiếc trong tộc không ai có thể chia sẻ niềm vui này cùng hắn.
Nhưng là cho dù hạnh phúc một mình, Lý Trường Không vẫn thấy thỏa mãn, công việc tiếp theo là hướng dẫn tộc nhân học tập cách chưng cất rượu.
Công việc vô cùng tỉ mẩn, hắn phải dành trọn hai ngày làm đi làm lại, đem đám người hiểu thông phương pháp mới có thể yên tâm giao việc.
Rời đi khu vực bếp, Lý Trường Không lại đi tìm Lộc Thuấn, muốn từ trên tay Chu Yểm thu lấy một đợt hoa quả mới, dù sao cồn có thể không cần nhiều nhưng rượu hoa quả hắn sẽ không chê ít đâu.
Có điều, còn không đợi Lý Trường Không nhàn rỗi ủ xong đợt rượu mới, mấy người Lĩnh Đội đã tới tìm hắn.
Thổ dân là không quên chuyện cứu lại tộc nhân, nhất là khi hưởng thụ đến cuộc sống tốt đẹp nơi này, càng là muốn tìm về người thân đã bị bắt, để bọn họ cũng nhận Thần Minh che chở, có được sinh hoạt tốt đẹp.
Lý Trường Không trước đó đã hứa qua, cho nên vì ổn định lòng người, giữ gìn uy tín Thần Minh, thế là đành triệu tập lãnh đạo Binh Đội tới Nhà Nghị Sự mở ra cuộc họp.
Tại đây, hắn ngồi trên ghế bành hướng phía dưới nói:
"Mọi người, tộc nhân Miên Bộ Lạc, Thanh Bộ Lạc, Đá Bộ Lạc, Mục Bộ Lạc, Lí Bộ Lạc hiện đã đều là tộc nhân của Xích Quỷ, chịu đến sự bảo hộ của Đồ Đằng cùng Thần Minh.
Nhưng hiện tại vẫn có một bộ phận người của chúng ta bị kẻ địch bắt giữ lưu lạc bên ngoài chịu khổ.
Là dũng sĩ của Xích Quỷ, các ngươi có cảm thấy đáng giận hay không? Có muốn cứu về tộc nhân của mình hay không?"
Lời vừa xong, năm tên Lĩnh Đội liền đứng bật dậy vung tay:
"Thần Minh! Phải cứu a!"
"Thần Minh! Lực lượng ta tăng lên, đã không sợ hung thú!"
"Đúng! Đúng! Cho ta đi cứu người trở về!"
Một đám ồn ào hết cả lên, trải qua điều kiện sinh hoạt tốt đẹp cùng tác dụng của Đồ Đằng tăng phúc, từng người sức mạnh đã đạt đến gần 700 cân cự lực, lực lượng tăng vọt để bọn họ có lòng tin đối mặt hung thú, không còn cảm giác e sợ quá mức như trước kia.
Hơn nữa, chứng kiến trong tộc còn có rất đông chiến binh có sức mạnh như mình, nhóm người đều cảm thấy nếu mang cả đi, khả năng khuất phục hung thú vẫn là rất lớn.
Lộc Trục cùng Lộc Thuấn nhìn đám Lĩnh Đội, cũng không vội làm ra phản ứng gì.
Tuy nói đã là người một tộc nhưng mọi người tiếp xúc chưa sâu, chưa hình thành tình cảm gắn kết, cho nên cảm xúc muốn đi cứu người cũng không phải rất lớn.
Lộc Trục tuy ham chiến nhưng cũng chẳng phải kẻ hành động cảm tính, nói thế nào cũng là Binh trưởng bộ lạc, hành sự phải có cân nhắc nhất định.
Mà Lộc Thuấn thì ngồi bên cạnh Lý Trường Không nhíu nhíu mày suy nghĩ. Mất một hồi mới đứng lên cúi người chắp tay nói:
"Thần Minh Đại Nhân! Kẻ địch là có thể điều khiển năm đầu hung thú mà Dã Tượng là khó bẫy hơn nhiều Hổ Ngạc a!"