Chương 81: Chiến bại

Mạt Thế Thời Đại - Tầm Tiên Ký

Chương 81: Chiến bại

Chương 81: Chiến bại


Húc Bặc từ lực độ một đợt ném mâu vừa rồi liền phát hiện lực lượng của nhóm chiến sĩ Miên Bộ Lạc đột nhiên biến mạnh.

Đối phương đột ngột đến gây hấn, lại vội vã rời đi, chuyện này bên trong tất có điểm dối trá.

Tượng Bộ Lạc dù sao cũng là Đại Bộ Lạc từ Sâm Lâm đi ra, lấy cơ trí của Húc Bặc, một chút trò lừa gạt không dễ qua được mắt hắn.

Hắn rõ ràng hiểu được, nếu thật sự đem dũng sĩ truy đuổi, chờ đợi trong phiến rừng kia sẽ là một hồi tai nạn.

"Nghe lệnh ta! Rút vào trong, tập trung bảo vệ bộ lạc"

Húc Bặc chỉ nói một câu như thế, lập tức liền quay người đi vào, giống như thật không để ý chút nào những kẻ vừa tới gây hấn.

Núp trong rừng, Lộc Thuấn thấy đối phương không đuổi theo đám Lộ Kiền, nhất thời ngây ra không biết xử lý thế nào.

Cái này không đúng như Thần Minh dặn dò a!

"Minh Sứ! Chúng ta có đánh vào không?", Bản Nạp ở bên có chút sốt ruột hỏi.

Lộc Thuấn đưa tay vò đầu một hồi, cuối cùng mới đáp:

"Trước mắt rút lui! Đợi đêm nay tối trời, chúng ta tới tấn công!"

"Vâng! Minh Sứ!"

Dù sao, mọi việc đều không xảy ra như tính toán, mà lương thực đã gần cạn, Lộc Thuấn đã chẳng còn cách nào, chỉ có thể thử đánh một trận.

Đội Đi Săn rầm rộ xuất chiến, chẳng thể chưa đánh đã lui, như thế quá mức tổn hại uy nghiêm dũng sĩ.

Binh sĩ Xích Quỷ rút lui nhanh chóng được trinh sát phát hiện báo về, mà Vu thấy Húc Bặc không làm ra động tác gì, lên tiếng nhắc nhở

"Đám người đó mấy ngày vừa rồi chỉ vây không đánh. Mà đồ ăn trong tộc đã hết, nếu Đội Đi Săn còn không ra ngoài bắt về con mồi, e là mọi người đều sẽ bị đói! Mà Thánh Thú cũng cần cỏ Chu Nhụ, trong tộc dự trữ đã cạn, cần nhanh chóng bổ sung"

Húc Dương gật đầu nhưng vẫn chậm rãi nói:

"Kẻ địch chỉ chờ chúng ta ra ngoài sẽ tấn công bộ lạc. Bọn chúng có thể giết Mãng Xà lấy lân phiến làm áo giáp, trong tộc ắt có Đồ Đằng Chiến Sĩ. Nếu ta để chiến sĩ ra ngoài lúc này, toàn tộc sẽ gặp nguy hiểm"

"Nhưng không có đồ ăn, sẽ chết đói a"

"Vu đừng lo lắng! Hôm nay bọn chúng đã bắt đầu ra mặt, chứng tỏ đã không chờ thêm được nữa! Ta đoán, bọn chúng sẽ sớm mở đợt tấn công mới thôi! Chúng ta chỉ cần thủ hộ tốt bộ lạc, bọn chúng đánh không được, sẽ phải rút lui"

Húc Hòa nghe xong, khẽ thở dài, quay hướng Đồ Đằng cầu nguyện:

"Hỡi Đồ Đằng vĩ đại, xin hãy bảo hộ tộc ta vượt qua được hạo kiếp"

*****

Thời gian chậm chạp trôi qua trong sự chờ đợi của cả hai bên.

Chập choạng, dưới mệnh lệnh của Lộc Trục, nhóm chiến binh Xích Quỷ xách lên vũ khí, một lần nữa âm thầm tiếp cận Tượng Bộ Lạc.

Khi tất cả vào hết vị trí chiến đấu thì trời đã tối đen như mực.

Lộc Thuấn nghe ngóng đến bên trong Tượng Bộ Lạc yên ắng, giống như mọi người đều đã vào lều đi ngủ mới phất tay cho Lộ Kiền dẫn theo một nhóm chiến binh tiếp cận cửa ra vào.

Lộ Kiền lại gần, phát hiện không có ai canh gác, bên trong ngoài đống củi cháy dở phát ra ánh lửa chập chờn thì không có một bóng người.

Lộ Kiền quen đánh nhau cùng dã thú, thế là hắn chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức trèo qua hàng rào, đi vào bên trong tháo dây buộc, mở cánh cửa ra.

Lộc Thuấn thấy sự việc thuận lợi quá mức thì có chút cảm thấy không đúng nhưng chờ đợi một hồi không phát hiện điểm gì bất thường, cuối cùng mới để cho Lộc Trục dẫn toàn đội xông lên.

Từng dũng sĩ Xích Quỷ lúc này giống như báo đêm, mau chóng chạy vào bên trong Tượng Bộ Lạc.

Thế nhưng là, ngay lúc cả đoàn vừa lọt vào trong phạm vi của Tượng Bộ Lạc, đột nhiên có tiếng tù và vang dội, tiếp đó là tiếng hú dài của chiến binh, chỉ thấy từ bốn phương tám hướng, hàng loạt mũi mâu đột nhiên bay ra, bắn thẳng về phía dũng sĩ Xích Quỷ.

"Không tốt!"

Lộc Thuấn giật mình đánh thót, đây không phải là cách Thần Minh từng dùng mai phục dũng sĩ Hoả Bộ Lạc trước kia hay sao? Nhưng hắn cũng chỉ kịp thốt lên một tiếng thì đã thấy dũng sĩ bên mình trúng mâu bị thương, máu tươi bắn ra.

Còn may trên người bọn họ có lân giáp bảo hộ, mâu đâm trúng chủ yếu vào bắp tay hoặc chân, còn không tính chí mạng.

Người của Tượng Bộ Lạc núp ở trong tối, chiếm lấy vị trí thuận lợi liên tục phóng mâu ra hết đợt này tới đợt khác để đám Lộc Trục nhất thời phải co cụm chống đỡ.

Lộc Trục lúc này vô cùng tức giận, hắn thét lên một tiếng, sau đó bùng phát lực lượng xông thẳng về hướng ném ra trường mâu.

Nhưng là hắn vừa lao tới, bất ngờ trong bóng tối một cái bóng to lớn cũng xuất hiện.

"Đùng!"

Hai bên va chạm vào nhau, Lộc Trục bị đánh văng ra đập vào hàng rào, miệng trào ra máu.

"Grecccc! Grecccc! Grecccc! Grecccc! Grecccc!"

Liên tục là năm tiếng voi hú, tiếp đó là những bước chân di chuyển ầm ầm trên đất.

Năm đầu hung thú xuất hiện, con ngươi huyết hồng lập loè trong đêm, từng chiếc năng nanh sáng bóng chĩa lên nhọn hoắt, có cảm giác bất kỳ thứ gì xuất hiện trước mặt chúng đều sẽ bị xuyên thủng.

Lộc Trục bị thương khá nặng, lấy lực lượng của hắn là đấu không lại Hung thú Nhất giai hậu kỳ.

Nhưng là ý chí chiến đấu của hắn rất mạnh, thế là nhịn đau đứng lên, tiếp tục đánh tới.

Chỉ là kết quả không có gì khác, mũi thương còn chưa kịp đụng vào người Dã Tượng, liền bị chiếc vòi của nó vung ra, Lộc Trục một lần nữa bị đập bay, xô đổ một mảng tường vây.

"Phụt!"

Lộc Trục tiếp tục phun ra một búng máu lớn, cả người ê ẩm, xương sườn như muốn nứt.

Đám dũng sĩ Xích Quỷ thấy Lộc Trục bị thương lập tức lao tới chắn trước mặt hắn, ngăn lại những mũi mâu vẫn không ngừng ném tới.

Lộc Thuấn nãy giờ vẫn tập trung bảo hộ tộc nhân, không có lao lên cùng Dã Tượng chiến đấu, lúc này thấy tình thế bất lợi, phe mình đã không có khả năng tạo ra đột kích bất ngờ, thế là hô lớn:

"Rút! Mau rút!"

Do là chủ động tập kích, xe nỏ không chiếm được địa hình thích hợp nên chỉ bố trí bên ngoài phòng ngừa, không thể dùng công kích hung thú.

Mà đàn Dã Tượng thì đang ầm ầm chạy tới, thế không thể cản, để cả Binh Đội tê cả da đầu.

Đám Lộc Trục, Lộ Kiền nghe Lộc Thuấn hô xong, cho dù rất không can tâm nhưng vẫn phải cắn răng xoay người bỏ chạy.

"Mau, đừng cho bọn chúng thoát!"

Tượng Bộ Lạc giành được lợi thế, liền hùng hổ đuổi theo, quyết tâm đánh sợ những kẻ xâm phạm.

Lộc Thuấn đi ở phía sau đoàn chiến binh, vì tộc nhân ngăn lại không ít trường mâu ném tới. Nhưng ngay cả là như thế, bên phía dũng sĩ Xích Quỷ vẫn liên tục có người bị thương.

Mà ở bên kia chiến tuyến, Húc Bặc lúc này cưỡi trên một đầu hung thú, chỉ huy tộc nhân xông lên, tay không ngừng rút thạch mâu hướng những bóng đen đang tháo chạy kia công kích.

Hắn muốn đánh giết cho kẻ địch phải cảm thấy sợ hãi, về sau không còn dám quay lại tìm bộ lạc gây hấn.

Một đường người truy ta đuổi, dũng sĩ Tượng Bộ Lạc truy sát chiến binh Xích Quỷ đến vách đá cách doanh địa khoảng gần 200 m, đột nhiên Húc Bặc nghe thấy có tiếng xé gió vang lên.

Tiếp đó, chuyện bất ngờ xảy ra, một thớt Dã Tượng đang hùng dũng lao lên đột nhiên rống to một tiếng đau đớn trước khi gục xuống.

Húc Bặc kinh hoàng nhìn lại, không biết từ bao giờ mà có vài thanh gỗ sắc nhọn đâm xuyên qua cổ Thánh Thú.

Mà lại, chuyện bất lợi còn không chỉ có thế, sau tiếng kêu của Dã Tượng, liền là hàng loạt âm thanh thảm thiết của Tộc Nhân vang lên, giống như bọn họ gặp tới công kích trí mạng nào đó.

Trong ánh đuốc nhập nhoạng, Húc Bặc nhìn ra dũng sĩ bên mình cũng là bị thứ vũ khí kia tấn công, sức sát thương nó gây ra quả thực quá mức kinh người, bên phía mình vậy mà có chiến sĩ chớp mắt bị đứt tay, đứt chân, thủng lồng ngực thậm chí còn có người mất đi nửa bên hộp sọ.

"Không ổn! Là Thần Thứ!"

Húc Bặc giật mình đánh thót, ngoài Phi Thứ thì Thần Thứ cũng là đồ vật chỉ có siêu cấp đại bộ lạc mới sở hữu, biết sức mạnh của thứ này không phải Tượng Bộ Lạc có thể đối phó, thế là Húc Bặc không chút chần chờ vội vàng hô to:

"Mau dừng lại! Nhanh! Tất cả trở lại bộ lạc cho ta!"

Đám dũng sĩ Tượng Bộ Lạc đột nhiên gặp phải tập kích có sức sát thương khủng khiếp, chớp mắt bắn gục một đầu Thánh Thú cùng một đám chiến binh khiến toàn đội tinh thần đột nhiên phát lạnh.

Bọn họ mới vừa trải qua một đợt đồ sát của Lang Bộ Lạc, cho nên tâm lý vẫn là tương đối sợ hãi, vừa nghe đến Thủ Lĩnh hô rút lui, không nói hai lời liền quay đầu bỏ chạy. Thậm chí, ngay cả thớt Dã Tượng bị thương cũng không thèm bảo hộ, trực tiếp trốn nhanh giữ mạng.

Mà Húc Bặc thì lại càng quyết đoán, nói đi liền đi, chớp mắt đã thúc voi trở lại trong doanh địa.

Ở phía đối diện, đám Lộc Thuấn thấy địch thủ rút lui không truy đuổi lúc này mới thở ra được một hơi, đưa tay lau lấy mồ hôi.

Vừa rồi may mắn có Đội Cung Binh kịp thời yểm trợ, nếu không chờ mấy đầu hung thú kia đuổi kịp, mức độ thương vong thật không dám nghĩ.

Lộc Thuấn cắn răng nhìn về hướng Tượng Bộ Lạc, hắn hiểu lần xuất trận này, Xích Quỷ đã bị đánh bại.