Chương 90: Húc Bặc học binh pháp

Mạt Thế Thời Đại - Tầm Tiên Ký

Chương 90: Húc Bặc học binh pháp

Chương 90: Húc Bặc học binh pháp

Buổi sáng,

Xen kẽ giữa trùng điệp tầng mây, bầu trời thi thoảng lộ ra khoảng trống.

Ánh nắng xuyên qua khe hở, hình thành cột sáng kỳ lạ, giống như thánh quang chiếu rọi.

Trước kia một mực sinh hoạt ở thành thị, bao quanh bởi vô số toà cao tầng, Lý Trường Không chẳng biết bao lâu chưa từng nhìn lên bầu trời để thấy được cảnh sắc bao la hùng vĩ dạng này.

Sơn cốc từng trận gió lạnh thổi qua, ngang qua hẻm núi tạo nên những âm thah vi vút.

Một tháng thời gian, nhiệt độ không khí đã xuống rất thấp, may mắn hiện tại thể chất Lý Trường Không đã tương đối mạnh, cộng thêm trên người khoác áo lông hung thú Bạch Viên vì thế cũng không cảm thấy lạnh.

Nói đến áo hung thú, Cử Phụ vậy mà vì bộ lạc cống hiến thành 16 bộ trang phục cùng 5 bộ chăn đệm.

Trang phục chủ yếu phân phối đến đội ngũ quản lý bộ lạc gồm Vu, Đầu lĩnh các đội chiến binh cùng Tổ trưởng các Tổ sản xuất, phần còn lại thì đem đi cất trữ, không phân phối cho tộc nhân.

Dù sao đây là da hung thú quý hiếm, số lượng không nhiều cho nên chỉ những ai làm ra cống hiến lớn mới được ban cho, không thể mọi tộc nhân đều hưởng thụ đến.

Mà chăn nệm càng là thêm quý, chỉ có Lý Trường Không cùng Vu là sở hữu, ngoài ra cũng là được cất giữ cẩn thận trong kho.

Không phải Lý Trường Không ích kỷ, nhưng sự thật là đồ vật quá mức trân hiếm, nếu đem phân ra khó đảm bảo sự công bằng, cho nên vẫn là lấy Thần Minh cùng Vu sử dụng trước, như vậy sẽ không ai có ý kiến gì, dù sao đây là những người có địa vị đặc thù trong tộc a.

Thổ dân dậy tương đối sớm làm việc, Lý Trường Không đi mọt vòng nhìn hoàn cảnh sinh hoạt trước mắt, ngẫm lại vẫn có một ít cảm giác thành tựu.

Hai bộ lạc hiện tại dù vẫn duy trì độc lập nhưng đó cũng chỉ mang tính hình thức, ngoài chuyện thờ tự Đồ Đằng khác nhau thì mọi mặt sinh hoạt đều đã hoà hợp thành một, đã không khác gì một quần thể thống nhất.

Tất nhiên, trước mắt người của Tượng Bộ Lạc chỉ được tham gia vào những công tác đơn giản, các Tổ Sản xuất trọng yếu như Đốt Gốm hay Sản xuất Xi Măng đều chưa được tham gia, những kỹ thuật này là cần lưu giữ lại để đảm bảo sự chi phối của Xích Quỷ trong liên minh về mặt vật tư chiến lược.

Thời gian này rảnh rỗi nhiều, Lý Trường Không hay tìm Húc Bặc trò chuyện, hắn cảm thấy trong số thổ dân từng biết, cũng chỉ có người này là thuận tiện giao lưu nhất, có thể cùng hắn trò chuyện một cách ngang hàng.

Trong tộc, Lộc Thuấn tuy đầu óc cũng tiến bộ rất nhanh, nhưng so với Húc Bặc vẫn là có điểm kém, nói không quá vị thủ lĩnh của Tượng Bộ Lạc trí tuệ đều so được với người thông minh ở thời hiện đại.

Húc Bặc hiện đảm nhận vị trí Soái Binh Liên Quân, người này có tố chất rất cao cho nên Lý Trường Không cũng có ý bồi dưỡng một hồi.

Hắn mặc dù không hiểu vận dụng binh pháp nhưng từng xem qua quá nhiều phim dã sử, cái gì ba mươi sáu kế, bảy mươi hai mưu hắn đều thuộc làu làu. Thế là mỗi ngày đều căn cứ vào trí nhớ đem từng cái sự tích chiến trận nói cho Húc Bặc.

Húc Bặc đối với mọi chuyện đều bình tĩnh nhưng nghe đến những binh pháp li kỳ, những trận chiến hoành tráng diễn ra ở một nơi xa lạ nào đó thì vô cùng hứng thú.

Nhưng hắn không phải chỉ nghe, còn nghiền ngẫm suy diễn đưa ra những phản biện về mặt chiến thuật để ngay cả Lý Trường Không cũng phải giật mình kinh ngạc.

Ngoài binh pháp, Lý Trường Không đồng thời giới thiệu về các binh chủng trong quân đội cổ đại, bao gồm bộ binh, thủy binh, kỵ binh, tượng binh… cũng như vai trò của các binh chủng cùng các loại hình vũ khí khác nhau sử dụng trong quân đội.

Để mô phỏng, Lý Trường Không dùng than vẽ nên hình dáng sơ bộ của rất nhiều các loại thương, đao, kiếm, kích cho tới các loại búa, rìu, chùy v.v. để Húc Bặc dễ tưởng tượng.

Những kiến thức này nói cho người khác trong tộc, có lẽ sinh ra không nhiều tác dụng nhưng Húc Bặc nghe tới, lại như được khai sáng ra một chân trời rộng lớn.

Binh pháp, binh chủng, vũ khí giới thiệu xong, Lý Trường Không tiếp đó còn muốn nói về phương pháp huấn luyện quân đội, đáng tiếc hắn chưa từng tham gia quân ngũ, nên ngoài một chút da lông bên ngoài như đã từng chỉ dẫn cho Túc Hà trước đây, Lý Trường Không cũng chẳng biết thêm gì khác, chủ yếu vẫn là để Húc Bặc tự do phát huy.

Lý Trường Không gợi mở, có thể hấp thụ cùng vận dụng tới đâu là cần nhìn đến tố chất của vị Soái Binh, hắn ở mặt này chính là giúp cũng chỉ có giới hạn.

Dù sao hành binh không phải hai ba ngày liền có thể luyện tốt, thừa dịp mùa đông tương đối nhàn rỗi, Lý Trường Không quyết định nắm chặt thời gian, để Húc Bặc vận dụng những gì hiểu được đem thực hành một chút.

Liên Quân hiện có 148 người, cùng với Đội Đi Săn hai bộ lạc gộp lại đạt gần 300 người, Lý Trường Không đều giao cho Húc Bặc tới huấn luyện.

Vì không phải là thực sự xảy ra chiến tranh, Húc Bặc cũng không vọi vận dụng cái gì mưu kế, trước vẫn án theo những gì hiểu được, thiết kế ra một bộ phương pháp chiến đấu tiêu chuẩn.

Bách Việt hiện có cung binh, bộ binh, tượng binh, trên mảnh đất trống vùng đệm Húc Bặc dựng lên rất nhiều bù nhìn giả làm kẻ địch để binh sĩ diễn tập xạ kích áp chế, tiếp theo chính là tượng binh tấn công càn lướt, cuối cùng mới là bộ binh va chạm chính diện.

Lý Trường Không đứng ở trên vách núi quan sát, mặc dù binh sĩ phối hợp còn có chút trúc trắc nhưng bước đầu như thế đã khiến hắn cảm thấy hài lòng.

Hồi tưởng một chút thời điểm quân đội hiện đại duyệt binh, quân trang chỉnh tề, dáng người cao ngất, khẩu hiệu hô vang, uy chấn bốn phương, Lý Trường Không thầm nghĩ nếu những dũng sĩ bộ lạc có thể huấn luyện đến trình độ như vậy, hắn cảm thấy mình đều có thể tại thế giới này đánh xuống một mảnh cương thổ rộng lớn, nào còn cần đến trốn tại nơi này hèn mọn phát dục.

Bất quá bây giờ bản thân vẫn là từ từ gây dựng đi, có thể giữ vững sơn cốc này hắn liền đã rất hài lòng.

Húc Bặc phát huy tốt hơn so với những gì Lý Trường Không kỳ vọng.

Chỉ thấy sau khi cho Liên Quân tập dợt đánh trận có hình thức, tiếp theo vị Soái Binh lại nghĩ ra cách chia binh hai đội, do Lộc Trục cùng Túc Hà chỉ huy, lợi dụng địa hình đồi núi để công kích lẫn nhau.

Tất nhiên để tránh tổn thương lẫn nhau, vũ khí đều được thay bằng gậy gỗ cụt đầu, mũi tên làm bằng thân cây mềm, đầu vót tù, quy ước xuống chỉ cần chiến binh bị gậy hoặc mũi tên đâm trúng người liền xem như bị loại.

Dũng sĩ là coi trọng tôn nghiêm nên sẽ không cần dùng chất dịch gì bôi trên đầu thương hay đầu mũi tên đánh dấu vết thương, bọn họ chỉ cần bị vũ khí đá trúng tuyệt đối là sẽ tuân thủ quy định đặt ra.

Mà đám chiến binh đối với hoạt động này kỳ thật cũng rất là hào hứng, bọn họ từ xưa đến nay vốn chẳng có hoạt động giải trí nào, mà tập trận giả có thể nói là một hình thức giải trí phù hợp nhất đối với bọn họ.

Thế là, từ sáng đến chiều, trong khu rừng ngay sát sơn cốc vang lên tiếng hò hét đánh đánh giết giết vô cùng sôi động. Cuối ngày Húc Bặc căn cứ vào tình huống thực chiến đem rút ra những kinh nghiệm huấn luyện trong ngày, đêm đến còn ngồi bên đống lửa suy suy tính tính thử nghiệm phương thức chiến đấu tới khuya.

Vị Binh Soái có thể nói là giống như trầm mê trong những trận đánh kỳ diệu mà Lý Trường Không đã từng kể.