Chương 95: Cầu viện

Mạt Thế Thời Đại - Tầm Tiên Ký

Chương 95: Cầu viện

Chương 95: Cầu viện


Hổ Ngạc đa số thời gian tiềm phục dưới sông, thi thoảng mới lên bờ tắm nắng, nhưng lúc đó nó cũng không rời quá xa mép nước, gặp đến nguy hiểm liền lao xuống, muốn giết cũng là giết không được.

Mà Đội Đi Săn các bộ lạc không giống Lý Trường Không hiểu được đặc tính của cá sấu, biết cách thiết kế bẫy rập, thành ra Đồ Đằng Chiến Sĩ tuy nhiều lại bắt không nổi một đầu Hổ Ngạc.

Kết quả các bộ lạc vẫn là thành thành thật thật ở trong Sâm Lâm săn mồi, cơ hội bắt được hung thú sẽ nhiều hơn vùng cận biên.

Lúc này, Lộc Trục cùng nhóm chiến sĩ tại lãnh địa của Hỏa Bộ Lạc rình rập đã được một ngày, bọn họ gặp đến đa dạng hung thú nhưng còn chưa có đối tượng phù hợp săn bắt, thực tế không phải là một đàn mấy trăm con sói trắng thì là một đầu Hắc Hổ có hơi thở cực kỳ cường đại. Nhắm đánh không lại nên cả đội đành lựa chọn né tránh.

Trời mùa đông thường ngắn, mới đó mà đã chập choạng tối, do còn không quen thuộc thuỷ thổ, Lộc Trục đành phải kết thúc sớm cuộc đi săn, để Túc Hà tìm một hẻm núi kín đáo, dựng trại nghỉ ngơi.

Đã quen với sinh hoạt ấm áp trong sơn cốc, lần này ngủ ở ngoài trời, mặc dù đã mang theo chăn lông làm đệm, đám chiến binh hầu hết đều ngủ chẳng được ngon giấc, sáng dậy còn có chút mệt mỏi.

Túc Hà cùng Lộc Trục thì không gặp vấn đề như thế, tuy hai người thay nhau gác đêm nhưng chẳng cảm thấy thiếu ngủ, ưu thế của Đồ Đằng Chiến Sĩ tại trong những việc nhỏ như thế này cũng liền thấy rõ.

Hơn nữa, ngoài lực lượng siêu việt phàm nhân, trên thân hai người đều khoác lấy áo lông Cử Phụ có đặc tính kháng hàn, cho nên có thể bỏ qua chuyện thời tiết giá rét ảnh hưởng, sinh hoạt cơ bản là hết sức bình thường.

Thức giấc, mọi người liền dùng bữa sáng.

Chiến đấu bên ngoài, thực phẩm mang theo chỉ có thể là đồ khô, thứ này ăn lâu dài tuy bụng được no nhưng chiến sĩ bình thường sẽ bị suy yếu lực lượng.

Vì Thần Minh căn dặn qua cần có con mồi tươi mới tới bổ sung khí huyết, Lộc Trục từ sáng sớm đã vào trong rừng bắt tới một đầu Tê Ngưu, nơi này dã thú so hung thú số lượng còn muốn phong phú không chỉ gấp mười, cho nên rất dễ dàng bắt tới.

Có con mồi, cả đội nhanh chóng xẻ thịt, nhóm lửa nướng con mồi.

Chỉ là còn chưa kịp dùng bữa sáng, bất ngờ tiếng của đội viên cảnh giới vang lên:

"Chú ý! Có người!"

"Soạt! Soạt!..."

Đều trải qua sinh tử, nhóm chiến sĩ phản ứng rất nhanh, chớp mắt đã xách lên trường mâu sẵn sàng chiến đấu, mà sáu người chiến sĩ thuộc Chiến Xa Đội cũng đã vọt lên vách đá, hướng mũi tên về lối ra vào.

Lộc Trục cùng Túc Hà thì sớm nhất loạt xách lên trường thương xông ra, ánh mắt tập trung vào đám người mới đến.

"Là ngươi?"

Ở phía đối diện, Hỏa Dung vừa nhìn thấy Lộc Trục liền nhận ra. Hắn sáng sớm liền mang Đội Đi Săn xâm nhập rừng già, quyết tâm hôm nay phải bắt đến một đầu hung thú, không nghĩ vừa đến gần khu vực này lại phát hiện có khói bốc lên thế mới dẫn người chạy tới.

Thật không nghĩ, tại đây lại đụng phải tên Đồ Đằng Chiến Sĩ cường đại hôm trước, đã thế đối phương còn dẫn theo không ít người.

Lộc Trục cũng đã nhận ra Hỏa Dung, thế là phấn khởi ra mặt quay sang Túc Hà hò hét:

"Ha ha, là người của Hỏa Bộ Lạc! Cái này là tự bọn chúng tìm tới cho ta bắt đấy nhé! Không phải ta cố ý đi gây hấn bọn họ"

Hỏa Dung đứng không quá xa mà Lộc Trục lại nói lớn như thế, hiển nhiên đều bị hắn nghe đến.

"Cái gì! Tên này dẫn người tới là muốn tấn công bộ lạc chúng ta"

Hỏa Dung khẽ giật mình, vội vàng lùi lại, mũi mâu theo phản xạ chĩa lên đề phòng, mà đám chiến sĩ phía sau hắn cũng cảnh giác lên, vũ khí đều chĩa thẳng.

Hai bên "giương cung, bạt kiếm", nhưng là còn chưa kịp đánh lên, bất ngờ từ trong rừng phát ra âm thanh hú hét, tiếp đó là vô số mũi mâu ào ào bay ra hướng bọn người Hỏa Dung ném tới.

"Phập... Phập... Phập"

"AAAAAA..."

"Hự… chết ta"

Bị bất ngờ, trong chớp mắt có đến mười mấy chiến sĩ của Hỏa Bộ Lạc bị mũi mâu đâm trúng, phát tạ những âm thanh đau đớn.

Nhưng là đó cũng mới chỉ bắt đầu, phía sau còn không ngừng có mũi mâu xuất hiện, đám dũng sĩ Hỏa Bộ Lạc vội vàng phòng thủ, nâng lên tấm khiên chắn trước người.

"Kịch... Kịch... Kịch..."

Đầu mâu bằng đá gặp phải khiên chắn vang lên những tiếng kêu trầm đục, có cái đâm được vào trong, có cái đầu mâu bị vỡ nát nhưng tổng thể không còn gây được sát thương như trước, nhìn qua chỉ có thêm hai chiến sĩ của Hỏa Bộ Lạc bị đâm vào bắp tay.

"Ngao ô... Ngao ô... Ngao ô"

Kẻ địch thấy ném mâu không còn tạo ra tác dụng, lập tức từ sau bụi cây hiện thân, từng cái bóng lấy tốc độc nhanh như chớp xuyên qua khoảng trống di chuyển tấn công về phía dũng sĩ Hỏa Bộ Lạc.

Hỏa Dung nhìn một cái liền nhận ra đối phương là ai, lập tức hô to:

"Báo Bộ Lạc, là Báo Bộ Lạc!"

Quan hệ giữa Hỏa Bộ Lạc và Báo Bộ Lạc trước nay chưa từng hòa thuận, nguyên nhân bắt nguồn từ chuyện cách đây khá lâu hai bộ lạc từng tranh chấp qua lãnh địa của một bộ lạc suy yếu khác.

Ngày đó, thực lực đôi bên là ngang nhau, mới đầu Hỏa Bộ Lạc cũng không sợ Báo Bộ Lạc nhưng sau đó vì Đồ Đằng hư hại, chẳng thể vì Bộ Lạc tạo thêm nhiều Đồ Đằng Chiến Sĩ mới rơi xuống thế yếu, cuối cùng phải nhún nhường đem lãnh thổ kia giao cho Báo Bộ Lạc.

Báo Bộ Lạc mở rộng được lãnh địa, sức mạnh khuếch trương nhưng cũng vì thế mà bị Hổ Bộ Lạc gây hấn. Hai bộ lạc này thường xuyên xảy ra xung đột, Báo Bộ Lạc vì phải đề phòng Hổ Bộ Lạc mới không có tâm tìm Hỏa Bộ Lạc xung đột, để Hỏa Bộ Lạc có thời gian yên ổn phát triển đến nay.

Hỏa Dung lúc nà đang thật không hiểu, hôm nay bọn họ vì sao lại tới tấn công chính mình.

"Bá Hoàn, ngươi vì cớ gì muốn gay hấn với chúng ta?"

Hỏa Dung một tay nâng lên tấm khiên đã được Vu sửa chữa tốt, một tay cầm mâu vừa đâm hướng thủ lĩnh Báo Bộ Lạc vừa quát.

Bá Hoàn dễ dàng né tránh đòn tấn công, sau đó vung lên một khúc xương lớn đánh thẳng vào tấm khiên của Hỏa Dung, lực lượng Nhất Bộ Hậu Đoạn phát huy đem Hỏa Dung chấn lui về sau, miệng cười gằn:

"Hỏa Dung, đừng hỏi! Mau đi chịu chết!"

Vừa nói, lại xách lên cốt bổng hướng vị thủ lĩnh Hỏa Bộ Lạc đập tới.

Hỏa Dung lúc này chính là khổ không thể tả, hắn chỉ có cảnh giới Nhất Bộ Trung Đoạn, lại phải chống lại lực lượng Nhất Bộ Hậu Đoạn, hơn nữa Đồ Đằng Chiến Sĩ của Báo Bộ Lạc còn được Vu dùng Thần Thông ban cho tốc độ ghê gớm, cho nên hắn chỉ có thể đóng làm một cái mai rùa mặc cho đối phương công kích.

May mắn, tấm khiên đủ vững chắc, hắn mới không bị đánh chạm đến da thịt, nếu không bị vũ khí của Bá Hoàn đụng trúng, hẳn sớm đã bị thương.

Hỏa Dung nhất thời có thể chật vật chống đỡ, nhưng đám chiến sĩ xung quanh hắn thì không tốt như thế.

Báo Bộ Lạc mang đến nơi này phải có gần hai trăm chiến binh, gấp ba lần lực lượng của Hỏa Bộ Lạc, hơn nữa bên trong còn có mười tên Đồ Đằng Chiến Sĩ, bọn hắn cơ bản là đánh không lại.

Liên tiếp có âm thanh đau đớn vang lên, kéo theo là từng bóng người ngã xuống trong vũng máu, để Hỏa Dung không biết phản ứng thế nào.

Trong lúc lâm nguy, hắn nhìn thấy đám người lạ mặt đang đứng trong khe núi, nghĩ đến thực lực đối phương cường đại, có thể giúp ngăn lại Báo Bộ Lạc tàn sát người mình, thế là gào lên:

"Mọi người, chạy về phía kia!"

Vừa nói, Hỏa Dung vừa dẫn đầu phi về khe núi, miệng thì hét lớn:

"Các dũng sĩ cường đại, giúp chúng ta ngăn lại bọn người kia. Tộc ta sẽ dâng lên lễ vật cảm tạ"