Chương 96: Nhập cuộc

Mạt Thế Thời Đại - Tầm Tiên Ký

Chương 96: Nhập cuộc

Chương 96: Nhập cuộc


Hỏa Dung không nghĩ đến chuyện đôi bên từng chém giết qua, lúc này gặp nguy hiểm, chỉ có thể tìm đường sống trong chỗ chết, mặc kệ mọi chuyện, kéo đám người kia nhập cuộc.

Mà Bá Hoàn không phát hiện trong khe núi ẩn núp nhiều người, chỉ thấy bọn Lộc Trục Túc Hà đứng đó nên ban đầu chẳng mấy xem trọng.

Lúc này nhìn kỹ phát hiện có mấy chục chiến sĩ cầm thương mới có phần bất ngờ.

Có điều cũng chỉ là một chút ngoài ý muốn, hôm nay hắn mang theo gần hai trăm dũng sĩ, mười vị Đồ Đằng Chiến Sĩ, lực lượng đều vượt qua hai nhóm người kia cộng lại, chẳng có gì cần phải lo lắng.

Thế là, trong cơn cuồng sát, Bá Hoàn cũng không quản đám người lạ mặt kia là ai, trực tiếp hô hào chiến sĩ giết tới, muốn đem tất cả cho diệt.

Mà lúc này, Lộc Trục nếu biết văng tục thật muốn chửi cha mắng mẹ. Hắn không hiểu ra làm sao, Hỏa Bộ Lạc vốn là cùng mình xung đột, lại ở đâu xông ra một đám người cùng đối phương đánh đánh giết giết.

Sau cùng, Hỏa Bộ Lạc đấu không lại, còn quay sang kêu mình đi cứu.

Cứu cái gì a? Đôi bên không phải là kẻ thù à?

Nghĩ là như thế nhưng Lộc Trục phản ứng không chậm. Thấy thủ lĩnh bộ lạc kia không cần mình giải thích, hung hăng hô hào tộc nhân lao tới muốn giết mình, thế là hắn tức giận hướng Chiến Xa Đội vung tay phát lệnh:

"Bắn"

Lời vừa ra, ba xe nỏ lập tức nhằm thẳng vị trí của Bá Hoàn nhả tên.

"Păng... Păng...Păng"

Bá Hoàn một dạng không xem ai ra gì, đang hùng hổ xông lên nhưng trực giác chợt để hắn có cảm giác nguy hiểm, thế là kịp thời nghiêng người đi trước khi mũi tên xẹt qua.

"Phụt... Phụt...Phụt"

"Á ôi..."

Tốc độ của Bá Hoàn rất nhanh, để hắn may mắn tránh đi một kiếp. Có điều sức mạnh của tên nỏ nào phải dễ dàng như thế phòng bị, một bên cánh tay vẫn bị lấy đi một mảng thịt.

Bá Hoàn thoát khốn hoàn toàn nhờ linh cảm của hắn, mà ba tên Đồ Đằng Chiến Sĩ phía sau lại không có bản lĩnh như hắn. Có hai người bị mũi tên xuyên qua ngực đính lên cùng nhau nằm trên đất thoi thóp, người còn lại bị trúng đầu não bắn ra tung toé đã chết không thể chết hơn.

"Là thứ gì?"

Không giống Tượng Bộ Lạc chân chính là Đại Bộ Lạc từ sâu trong Sâm Lâm đi ra, Báo Bộ Lạc chỉ sinh tồn ở vùng ven, chưa tiếp xúc đến quá nhiều thứ, cho nên Bá Hoàn nhận không ra được mình vừa bị thứ gì tổn thương, vẻ mặt nhất thời ngẩn ra.

Mà Lộc Trục một đòn đắc thủ, liền tiếp tục để Chiến Xa Đội nạp tên, lần nữa công kích tới.

"Păng... Păng... Păng..."

"Sưu... Sưu... Sưu"

Âm thanh đòi mạng để Bá Hoàn giật nảy cả người, trong thoáng chốc tỉnh hồn, sau đó cũng chẳng biết là mũi tên sẽ công kích đến nơi nào, cả người vội vàng lăn tròn trên đất.

"Á..."

"Hự... Chết ta!"

Thần may mắn tiếp tục bảo hộ để Bá Hoàn né được mũi tên thế nhưng chết thay hắn lại là thêm một Đồ Đằng Chiến Sĩ cùng với một đám bảy, tám, tên tộc nhân sinh sinh bị xuyên thấu.

Tại khoảng cách chỉ gần hai mươi mét, lực sát thương của Ballista là vô cùng khủng bố, một tiễn liền dễ dàng phế bỏ đám chiến binh Báo Bộ Lạc đang chen chúc chạy tới.

Ballista khai xong hai lần nỏ thì kẻ địch đã áp sát rất gần, vì không còn tầm bắn thuận lợi, Lộc Trục liền hô hoán Chiến Đội xông lên.

Chiến Đội hiện tại đã không còn là Chiến Đội khi xưa, trải qua huấn luyện, mặc dù còn không tính là chuyên nghiệp nhưng mức độ phối hợp đã xa xa vượt qua trước kia.

Cho nên vừa nhận được lệnh, liền là dàn trận chỉnh tề, đồng loạt giơ mâu đâm tới.

Mà Lộc Trục cùng Túc Hà cũng đã bộc phát ra thực lực Nhất Bộ Hậu Đoạn, xách theo trường thương hùng hổ xông lên.

Dũng sĩ của Báo Bộ Lạc vừa bị Ballista làm cho kinh sợ, cũng không còn giữ được khí thế như lúc ban đầu, lúc này gặp phải đội hình dàn trận quy củ của Xích Quỷ lập tức rơi vào hạ phong.

Bọn họ đánh chủ yếu là dã chiến, quen với việc mạnh ai nấy lo, thành ra lực lượng tuy đông nhưng không hiểu tác dụng của phối hợp đồng đội, thế là liền bị chiến sĩ của Xích Quỷ ngăn chặn, phát huy không ra ưu thế.

Mà hai vị Đồ Đằng Chiến Sĩ Lộc Trục - Túc Hà càng là lợi hại, thực lực kinh người, một kích đi qua, nằm xuống là một đám dũng sĩ Báo Bộ Lạc, sức mạnh không thể ngăn chặn.

Tình hình đột ngột chuyển biến để Hỏa Dung đang chạy trốn lấy lại được tinh thần, thế là quay đầu hô hào tộc nhân xông tới cùng người của bộ lạc xa lạ giết tới Báo Bộ Lạc

Bá Hoàn bị cơn đau trên tay làm tỉnh táo hơn rất nhiều, thấy trong thoáng chốc phe mình bị đối phương giết chết bốn Đồ Đằng Chiến Sĩ cùng mấy chục chiến binh thì sống lưng chợt lạnh.

Cả một đời hắn tung hoành phiến rừng, chiến qua vô số bộ lạc, cũng chưa từng gặp đến vũ khí đáng sợ như thế. Có cảm giác, chỉ cần đối phương dùng thứ đó tiếp tục tấn công, hắn có nhanh hơn nữa thì kết cục vẫn là bị giết chết.

Mà lại, chiến sĩ đối phương tuy ít hơn nhưng phe mình lúc này giống như cũng không chiếm được ưu thế, đặc biệt là hai Đồ Đằng Chiến Sĩ kia so mình càng là không kém, hai người chống trả năm tên siêu cấp chiến sĩ bên mình rất nhẹ nhàng, thực sự cường đại đến khó mà tiếp thu.

Hơn nữa, người của Hoả Bộ Lạc cũng quay lại, từng tên đang vì tộc nhân chết đi trước đó mà điên cuồng trả thù, chiến binh bên mình bị trúng thương mỗi lúc một nhiều để thế trận trong thoáng chốc cải biến.

Bá Hoàn tuy cuồng chiến nhưng không phải thiếu suy nghĩ, nhìn đến tình hình trước mắt, hắn biết nếu còn đánh tiếp khả năng có thắng cũng phải chết đi gần hết dũng sĩ bộ lạc, thế là đành ôm lấy vết thương trên tay, cắn răng hô:

"Rút! Mau rút!"

Theo lệnh của Bá Hoàn, tên tộc nhân đứng gần cầm lên tù và thổi lên âm điệu ù ù lúc dài, lúc ngắn.

Dũng sĩ Báo Bộ Lạc nghe đến tín hiệu, biết Thủ Lĩnh hạ lệnh lui binh, thế là khua loạn trường mâu gạt ra vũ khí đối phương sau đó lập tức quay đầu bỏ chạy vào rừng.

Tốc độ là đặc thù tăng phúc của Báo Bộ Lạc, bọn họ rút lui rất nhanh, chớp mắt hiện trường chỉ còn lại đám Lộc Trục cùng người của Hỏa Bộ Lạc.

Đánh chạy địch nhân, Lộc Trục nhìn quanh một vòng, phát hiện bên mình có bảy, tám binh sĩ bị vũ khí đối phương đâm trúng, lúc này mới trừng mắt, chỉ mũi thương vào Hỏa Dung nghiến răng quát lên:

"Bọn ngu ngốc, vì các ngươi mà dũng sĩ tộc ta bị thương. Các ngươi phải chịu trừng phạt vì việc này"

Một trận chiến, để Hỏa Dung biết thực lực đám người trước mặt cường đại, nghĩ đến vũ khí kỳ lạ có thể một đòn giết chết Đồ Đằng Chiến Sĩ, thậm chí làm bị thương thủ lĩnh Báo Bộ Lạc, Hoả Dung đã không còn dám ngông cuồng, hạ giọng nói:

"Dũng sĩ cường đại! Các ngươi đã giúp chúng ta đánh lui kẻ địch, tộc ta tất có cảm tạ. Mời các ngươi theo ta về tới trong tộc, Vu sẽ mang lễ vật dâng lên"

Hoả Dung vừa dứt lời, còn đang chờ Lộc Trục bày tỏ thái độ thì bất ngờ từ trong rừng một bóng người chật vật chạy tới, trên thân còn ướt đẫm vết máu:

Hỏa Dung vừa nhìn, nhận ra đối phương là ai, mặt liền trở nên ngưng trọng:

"Hỏa Để, có chuyện gì?"

Tộc nhân vừa xuất hiện, gặp được Hỏa Dung, liền hô:

"Thủ lĩnh, mau quay về bảo hộ bộ lạc, người của Báo Bộ Lạc tới tấn công chúng ta"

"A!"

Hoả Dung vừa nghe chính là giật mình đánh thót. Hắn vốn không biết, Bá Hoàn là binh chia hai đường. Tối qua Báo Bộ Lạc đã mai phục cả đêm xung quanh Hỏa Bộ Lạc, sáng sớm chờ Hoả Dung dẫn Đội Đi Săn rời đi, Bá Hoàn liền bám theo, mà một đội dũng sĩ khác thì nhân bên trong trống trải tấn công vào doanh địa Hỏa Bộ Lạc, ý đồ giết Vu, cướp tới Đồ Đằng.

Mà cũng là vì mục tiêu không phải Đội Đi Săn, chủ yếu là cầm chân, Bá Hoàn mới dễ dàng rời đi như thế, nếu không hôm nay chỗ này đã diễn ra một hồi tử chiến.

Hỏa Dung biết đến tin tức, cũng không kịp để ý đến bọn Lộc Trục, hô hoán Đội Đi Săn vội vã chạy trở về.

Mà Lộc Trục đứng nhìn Hoả Dung đi mất thì nghiến răng nghiến lợi, không phải còn nói sẽ dâng lên lễ vật đền bù sao, mới đó liền chạy.

Hắn không chấp nhận chịu thiệt thòi, thế là phất tay với Túc Hà:

"Chúng ta đi xem sao!"

Đã có ý định chiếm lấy địa bàn của Hỏa Bộ Lạc, Lộc Trục cũng muốn tìm hiểu rõ tình hình đối phương, nếu Hỏa Bộ Lạc thật bị diệt, vậy Xích Quỷ liền tới đây bá chiếm, không ai có thể ngăn cản.

Đoàn dũng sĩ sau đó liền dựa vào dấu tích Đội Đi Săn Hỏa Bộ Lạc để lại, một đường đuổi theo.

Chừng khoảng gần hai mươi phút cả đội tới một khe núi đá, bên sườn có dung nham đỏ rực chảy ra từ trên đỉnh.

Mà doanh địa của Hỏa Bộ Lạc cũng rơi vào trong tầm mắt, chỉ là lúc này vừa nhìn liền thấy bên trong đã tan hoang, khắp nơi la liệt xác người.