Chương 97: Cầu kiến

Mạt Thế Thời Đại - Tầm Tiên Ký

Chương 97: Cầu kiến

Chương 97: Cầu kiến


Trong doanh địa, Hỏa Dung chạy khắp nơi tìm kiếm người sống sót cùng tung tích Vu nhưng ngoài những đám cháy thì không còn vật gì chuyển động.

Nhìn toàn cảnh bộ lạc vốn sinh hoạt đông đúc, giờ hoang tàn tiêu điều, Hoả Dung hai chân quỳ xuống đất bi tráng ngẩng đầu thét dài:

"Aaaaaaaaaaaaa….!"

"Ùuuung!"

"Lộp độp… Lộp độp…"

Trời chợt nổ vang tiếng sấm, tiếp đó là những giọt mưa nối nhau rơi xuống, xối ướt đẫm cả người vị thủ lĩnh Hoả Bộ Lạc.

Mưa mỗi lúc một dày, Hỏa Dung vẫn quỳ ở nơi đó, đầu cúi xuống gủ rục, bộ dáng dũng mãnh thường thấy không còn, thay thế là sự thất lạc cùng rệu rã.

Mà lại trong lúc tuyệt vọng, hắn cũng không phát hiện ra từ trong một khe đá, có một người vừa mới chui ra.

Khe đá nằm lẫn giữa tầng nham thạch, khá nhỏ hẹp, lại được che chắn bằng đá tảng, bình thường sẽ không ai chú ý đến, mà người vừa xuất hiện không ai khác chính là Vu của bộ lạc.

Hỏa Chúc là nhờ trốn ở chỗ này mà tránh được một mạng. Kẻ địch tập kích quá bất ngờ, để ông ta không kịp làm ra phản ứng, chỉ có thể ôm lấy Đồ Đằng tạm lánh vào đây chờ Đội Đi Săn trở về giải cứu.

Lúc này ở bên trong nghe tiếng của Hỏa Dung gào thét, thế là mới đẩy tảng đá che chắn đi ra. Thấy vị thủ lĩnh đang quỳ trong mưa, liền lên tiếng gọi:

"Hỏa Dung! Ta ở đây!"

Hỏa Dung nghe được âm thanh quen thuộc, giật mình tỉnh lại, gặp Vu đang đứng đó, tinh thần lập tức phấn chấn đôi chút:

"Vu Sứ Đại Nhân, người còn sống!"

"Uhm!"

Hỏa Chúc gật đầu một cái, tiếp đó nhìn lấy một vòng, thấy xác tộc nhân chồng chất,máu tươi hòa cùng nước mưa loang lổ trên mặt đất chảy thành dòng, hai chân run lên. Ông ta cuối cùng chịu không được ngồi bệt xuống đất, mặt ngửa lên trời, tóc tai rối bời, nước mắt chảy loạn khóc than:

"Hỡi Thần Linh, vì cớ gì phải diệt tộc ta?"

Không khí trong phút chốc càng trở nên sầu thảm, Đội Đi Săn Hỏa Bộ Lạc mỗi một người đều nắm chặt cán mâu, răng cắn chặt thống hận kẻ thù gieo rắc khổ đau cho bọn họ.

Báo Bộ Lạc giết đến, ngoài Vu cùng tên tộc nhân chạy thoát thông báo cho Hỏa Dung thì những người ở lại trong tộc sáng nay đều bị giết sạch. Nói cách khác, Hỏa Bộ Lạc hiện tại chỉ còn Vu cùng mấy chục người chiến binh bọn họ, tất cả già, trẻ lớn bé đều đã không còn.

Thảm trạng diệt tộc lần nữa tái diễn để tinh thần Hỏa Chúc sa sút, cả người vô lực không còn sức đứng lên, nhất thời không phát hiện ra bên trong bộ lạc vừa mới đi vào một đám người lạ mặt.

Hỏa Dung nhìn sang, thấy là Lộc Trục, khẽ thở dài tiến tới chắp tay:

"Dũng Sĩ Cường đại, Tộc ta gặp phải hạo kiếp, đã không thể mang tới đồ vật cảm tạ các ngươi. Xin tha thứ cho chúng ta!"

Lộc Trục vốn là tới đòi bồi thường, chỉ là nhìn lấy một màn bi thảm trước mắt, cũng là không biết nên nói thế nào.

Hỏa Chúc nghe đến âm thanh lạ, lúc này mới biết có người tới, ngẩng đầu lên nhìn đám Lộc Trục mệt mỏi hỏi:

"Các ngươi là ai? Đến là muốn cướp đoạt tộc ta sao?"

Hỏa Dung còn không đợi Lộc Trục trả lời, liền đáp thay:

"Vu, bọn họ vừa giúp chúng ta đánh lui Báo Bộ Lạc"

Nghe được đối phương không phải kẻ địch, Hỏa Chúc khẽ nhíu mày tiếp tục hỏi:

"Các ngươi là người bộ lạc nào?"

"Xích Quỷ!"

Lộc Trục không nhanh không chậm phun ra hai từ, nhưng vừa để Hỏa Chúc cùng Hỏa Dung nghe xong chính là chớp mắt giật nảy cả mình:

"Cái gì? Xích Quỷ?"

Xích Quỷ chính là bộ lạc mà Hỏa Ô nhắc đến trước kia, cũng là liên quan đến việc bọn họ mất tích. Lần này, người ta tìm tới chẳng phải là muốn báo thù?

Túc Hà nhìn ra vẻ hoảng loạn của Hỏa Chúc, vội trấn an:

"Các ngươi đừng sợ! Thần Minh nói chúng ta không cần cùng các ngươi xung đột. Chúng ta tới đây, chỉ là muốn bắt hung thú"

"Thật a?", Hỏa Chúc thận trọng hỏi lại.

"Đúng! Nếu không chúng ta đã bắt lại hết các ngươi rồi"

Hỏa Chúc được đến trấn an, mới khó nhọc thở ra một hơi. Hỏa Bộ Lạc hiện tại đã không thể nhận thêm bất kỳ hao tổn nào nữa, nếu không đến nhóm người còn lại cũng sẽ bị giết, vậy Hỏa Bộ Lạc hoàn toàn xong đời.

Nhưng là, bộ lạc tiếp theo phải làm như thế nào? Trốn trong khe đá, ông ta nghe trộm được đám chiến binh Báo Bộ Lạc nói chuyện, giống như bọn họ cần cướp tới Đồ Đằng Hỏa Bộ Lạc đem lớn mạnh Đồ Đằng Báo Bộ Lạc, giúp nó thức tỉnh kỳ tiếp theo.

Nói như thế đồng nghĩa, bọn chúng sẽ không dừng lại cho tới khi đoạt được Hỏa Điểu. Mà Hỏa Bộ Lạc lấy tình trạng này đã không thể tiếp tục bảo vệ Đồ Đằng.

Không lẽ, trời thật muốn diệt chúng ta?

Ngồi tại chỗ thất thần hồi lâu, chợt nghĩ tới cái gì, Hỏa Chúc vội vàng hướng Lộc Trục hỏi:

"Các ngươi vừa nói là ai trong bộ lạc các ngươi không muốn đem chúng ta bắt lại?"

"Là Thần Minh a!", Lộc Trục chẳng cần giấu diếm đáp.

"Bộ lạc các ngươi thật có Thần Minh?"

"Hừ, ngươi cho là ta nói láo?"

Lộc Trục bày ra khí tức cảnh giới Nhất Bộ Hậu Đoạn, lập tức liền để Hỏa Chúc tỉnh ngộ.

Phải rồi! Đối phương là không cần lừa gạt mình. Vì bây giờ ông ta không có giá trị để lừa gạt.

"Ta có thể được phép nhìn thấy Thần Minh các ngươi sao?"

"Hử?"

Lộc Trục trừng mắt nhìn Hỏa Chúc, trong đầu đang không hiểu vì sao đối phương cần gặp Thần Minh làm gì.

"Các ngươi là muốn quy thuận Thần Minh sao?"

Lộc Trục lên tiếng dò hỏi, mà Hỏa Chúc nghe xong, cũng rất trực tiếp đáp:

"Chúng ta không quy thuận, ta chỉ muốn dâng lên Thần Vật cầu Thần Minh các ngươi bảo hộ tộc ta"

"Dâng Thần Vật cầu bảo hộ?"

Lộc Trục nhíu nhíu mày, chuyện này với hắn cũng không phải xa lạ, giống như Tượng Bộ Lạc cũng là như thế.

Nghĩ đến Thần Minh giống như rất ưa thích bộ lạc khác tìm đến dựa dẫm, Lộc Trục liền nói:

"Được a! Ta có thể mang các ngươi về bộ lạc, để Thần Minh tới quyết định"

Hỏa Chúc nghe đến đối phương chấp thuận, vội chạy vào trong Nhà Tế, từ một nơi bí mật nào đó mang ra một vật gì được gói cẩn thận trong da thú. Bộ lạc bị cướp bóc chẳng còn gì, chỉ còn vật này có giá trị, Hỏa Chúc dự định dùng tới làm lễ vật dâng lên.

Vì Hỏa Bộ Lạc không có tục lệ chôn cất người chết, cho nên sau khi đem tộc nhân hỏa táng, hành lý cũng chẳng cần thu dọn, Hỏa Chúc cùng Đội Đi Săn lập tức theo Lộc Trục trở về Xích Quỷ.

Đội ngũ gần 100 người đa phần đều là chiến binh nên di chuyển rất nhanh, tới chiều muộn đã tiến vào phạm vi sơn cốc.

Lý Trường Không khi thấy Lộc Trục mang về một đám người Hỏa Bộ Lạc thì rất là kinh ngạc, nhưng sau đó nghe chuyện của bọn họ lại chẳng biết phải bình luận ra sao.

Bộ Lạc này thật cũng hết sức thê thảm, mấy lần gặp đến hạo kiếp, để một Đại Bộ Lạc cuối cùng còn lại mấy chục người chạy tới vùng cận biên cầu hắn che chở.

Kỳ thực, đối với Hỏa Bộ Lạc, Lý Trường Không cũng không ôm tâm lý gì hận thù, dù sao thế giới này, kẻ mạnh làm vua, người tranh ta đoạt đã là chuyện thường gặp.

Mà tính ra Hỏa Bộ Lạc cùng hắn cũng thật có duyên, mấy lần đụng độ cuối cùng lại tới một bước này, đó chính là phận..

Đã tiếp nhận được Tượng Bộ Lạc, Lý Trường Không chẳng ngại đón thêm một cái Hỏa Bộ Lạc.

Dù sao, thêm người thêm lực, Liên Minh càng trở nên hùng mạnh, có lý do gì để hắn từ chối.

Mà lại hỏi ra, Vu của Hỏa Bộ Lạc năng lực cũng không phải tầm thường. Người này là có thể Khống Hỏa, vũ khí rắn chắc của đám dũng sĩ trong tộc mà Lộc Trục từng nói qua với Lý Trường Không cũng là ông ta dùng đến Thần Thông này nung chảy một khối tinh thiết đúc ra.

Về phần khối tinh thiết kia cũng là tình cờ nhặt được bên một con suối, đám tộc nhân thấy nó rắn chắc khác lạ mới mang về cho Vu nhìn.

Hỏa Chúc mày mò rất lâu, mới biết cách làm nóng chảy vật thể, từ đó làm thành một tấm khiên cùng mấy thanh trường mâu vô cùng cứng rắn cùng sắc bén, bấy lâu vẫn được Hỏa Bộ Lạc xem như vũ khí trấn tộc.

Ngay cả Hỏa Ô cũng không có tư cách dùng, nếu không phải vì lần trước cả đám siêu cấp chiến binh bỗng nhiên biến mất, cũng không tới lượt mấy người Hỏa Dung có thể sử dụng.

Mà Thần Vật Hỏa Chúc dâng lên Lý Trường Không cũng là một thanh đao làm từ khối tinh thiết đó.

Gọi là đao vì hình dáng có chút tương tự chứ thực tế giống như tấm khiên hoặc thanh trường mâu, ngoại hình của nó vô cùng thô ráp, muốn xấu bao nhiêu liền xấu bấy nhiêu, chẳng có bao nhiêu hàm lượng kỹ thuật.

Cái này kỳ thực cũng không trách được Hỏa Chúc, trong điều kiện kỹ thuật hiện tại có thể chế ra được như thế đã là rất tốt, không thể yêu cầu gì hơn.

Lý Trường Không đem sự tình của Hỏa Ô nói ra, Hỏa Chúc ban đầu có chút mất mát nhưng sau đó khẳng định lập trường là Hỏa Ô tự chủ trương hành động, không được sự đồng ý của ông ta. Hỏa Bộ Lạc sẽ không đem chuyện đó thành lí do thù hận Xích Quỷ, vẫn mong Thần Minh nhân từ đồng ý bảo hộ tộc nhân.

Lý Trường Không cảm thấy Hỏa Chúc sẽ không dối trá hơn nữa lấy tình hình hiện tại, bọn họ cũng không có thực lực làm nên chuyện gì, thế là cân nhắc kỹ càng, vẫn chấp thuận đồ vật của Hỏa Bộ Lạc dâng lên, tiếp nhận bọn họ vào trong Liên Minh.

Việc tiếp theo cũng giống như Tượng Bộ Lạc, hắn phân cho đám người Hỏa Chúc một mảnh đất, hỗ trợ xây cất nhà cửa.

Về phần đồ ăn hàng ngày, do Hỏa Bộ Lạc còn lại đều là chiến binh nên có thể tự vào rừng săn lấy dã thú.

Riêng có Vu, cần đến tiếp tục vì Lý Trường Không rèn lại thanh đao.

Đã đối phương có Thần Thông Khống Hỏa, Lý Trường Không cần tận dụng cho tốt, cố ý bồi dưỡng tay nghề một chút thuận tiện sau này sử dụng.

Giống như Vu của Tượng Bổ Lạc hiểu Khống Thú liền sắp xếp trở thành Chủ Trại Chăn nuôi.

Mà Vu của Hỏa Bộ Lạc hiểu Khống Hỏa, cũng có thể làm đến chức Ông chủ Lò Rèn.

Lý Trường Không từng có ý nghĩ nếu tìm được quặng sắt sẽ tiến hành đổi mới trang bị cho tộc nhân, lần này quặng sắt tuy chưa có nhưng lại xuất hiện người biết dùng lửa.

Cái này cần phải hiểu cách trọng dụng nhân tài a!