Chương 100: Tới
Mùa Đông thời tiết mỗi ngày một lạnh, phiến rừng cận biên toàn bộ đã bao trùm bởi một màu tuyết trắng, mặt đất hiếm hoi lắm mới thấy dấu vết của một đầu dã thú để lại, bọn chúng hầu hết là những sinh vật nhỏ như thỏ rừng hay sóc rừng, đám này ỷ có bộ lông dày, miễn cưỡng có thể ra ngoài đào móc một ít rau củ dại bị phủ dưới lớp băng mỏng.
Xích Quỷ bộ lạc quãng thời gian này cũng yên tĩnh hơn nhiều, với nền nhiệt độ thấp như thế đã không có mấy ai dám bước ra khỏi Nhà Lớn.
Các tổ sản xuất triệt để đình trệ, toàn tộc ở trong tình trạng nghỉ đông, ngoại trừ mấy vị Đồ Đằng Chiến Sĩ thì chỉ có mấy người được phân đến áo lông hung thú mới có thể tự do đi lại.
Nói Hàn Kỳ nơi này khắc nghiệt cũng không phải nói quá, Lý Trường Không chân chính cảm thụ đến cũng là khá khiếp sợ.
Hắn tuy có áo lông nhưng chẳng thể mặc cả ngày, có những lúc như tắm rửa, đi vệ sinh sẽ phải cởi bỏ, mà da thịt để trần tiếp xúc đến không khí có mức nhiệt độ âm thế này, thật đúng là tra tấn.
Trong Bộ lạc, thoải mái nhất hẳn là mấy người Lộc Trục.
Bọn họ đều là Đồ Đằng Chiến Sĩ, có Khí Huyết Chi Lực điều hòa nên ngay cả khi bỏ ra áo lông cơ thể cũng sẽ không bị lạnh.
Ỷ vào điều đó, ba người thay nhau chạy đến vùng ven Sâm Lâm, tích cực tìm hung thú bồi luyện.
Đi đi lại lại vài chuyến, hung thú bắt không đến một đầu, ngược lại đều bị bọn chúng kết bầy đánh cho thê thảm mà chạy, thế nhưng mấy người cũng nhân đó mà thích nghi dần với thực lực đề thăng.
Tiến bộ nhất vẫn là phải kể đến Lộc Trục, tên này tính tình cuồng dã, vết thương vừa lành liền lại lao đến Sâm Lâm, giống như một ngày không cùng hung thú đánh nhau, cuộc sống sẽ chẳng có gì thú vị vậy.
Mà không biết có phải vì thường xuyên rèn luyện trong hiểm cảnh hay không, Lý Trường Không khi nhìn thấy vị Binh trưởng đều cảm thấy trên người tên này tản mát ra thứ khí tức gì đó rất sắc bén, đứng gần liền cảm giác bị cứa ran rát trên da.
Sát khí? Lý Trường Không từng nghĩ đến thứ này nhưng sau đó liền phủ định. Sát khí có thể tồn tại nhưng theo hắn chủ yếu là ảnh hưởng ở mặt tinh thần, chắc chắn không thể tạo ảnh hưởng thực chất lên thân thể như vậy được.
Cái này, có lẽ vẫn là một tác dụng nào đó của Khí huyết chi lực, Đồ Đằng Chiến Sĩ khi nắm giữ đến mức độ nào đó sẽ tự động tạo nên.
Nói như thế, ngày vị Binh trưởng đủ điều kiện hấp thụ viên tinh hạch màu cam khả năng cũng đã đến rất gần. Đối với chuyện này, Lý Trường Không so với Lộc Trục mong đợi cũng không hề kém.
Chịu ảnh hưởng của thời tiết, vấn đề ăn uống trong tộc hiện tại khá đạm mạc, thực phẩm chủ yếu là tinh bột cùng thịt khô.
Ao cá mặt nước bị đóng băng, thu hoạch không thuận tiện, mỗi ngày chỉ có một lượng không nhiều được tộc nhân vớt lên, chủ yếu đem nấu với thảo mộc làm canh.
Mà vườn rau kể từ đợt tuyết rơi đầu tiên đã dừng sinh trưởng. Lý Trường Không cho thu thập xuống các loại gia vị như hành, tỏi, gừng, nghệ... đem phơi khô. Về phần các loại cà chua, quả nho, dưa hấu đều đã được hái xuống phát cho mọi người ăn hết, muốn lại lần nữa hưởng dụng, có lẽ phải đợi tới mùa xuân năm tới.
Trong tộc lúc này nhìn chung chẳng có nhiều chuyện để Lý Trường Không đi làm, rảnh rỗi hắn đem chọn lựa mấy người trẻ tuổi thông minh nhanh nhẹn tập hợp cùng đám trẻ con một chỗ, để cho Lộc Huyền dạy chữ cùng con số cho bọn họ.
Dù sao, bộ lạc phát triển tổng sẽ tránh không khỏi việc sử dụng tới thống kê ghi chép, thuận tiện là thổ dân có sẵn tri thức truyền thừa dạng này, Lý Trường Không muốn đem nó phát huy ra tác dụng.
Sinh hoạt trong sơn cốc cứ thế bình tĩnh trải qua, chỉ là Lý Trường Không lại chẳng hề biết bên ngoài lúc này, có một đám người đang vì tìm kiếm tung tích bọn hắn mà suốt mấy tuần qua lang thang trong gió tuyết.
*****
Dãy núi Hắc Lang,
Xuôi theo dòng sông về phương Bắc, cách doanh địa Xích Quỷ chừng năm km có một ngọn núi sừng sững chắn ngang.
Ngọn núi không có nhiều cây cối, chỉ lác đác những bụi cây giống như cỏ lau, theo từng cơn gió tê buốt thổi qua phát ra âm thanh xào xạc, tràng cảnh nhìn có phần hiu quạnh.
Nơi này bình thường có rất nhiều sói lông đen chiếm cứ, nhưng mùa đông chúng nó cũng chịu không được sự khắc nghiệt nơi này, đều đã rời đi tránh rét.
Trên sườn núi, dễ dàng trông thấy lớn lớn nhỏ nhỏ là mấy chục cái hang do bầy sói đào ra, dưới tiết trời âm u, tất cả đều là một mảnh tối tăm im lìm, duy có một nơi là thoáng chập chờn ánh lửa.
Tiến lại gần một chút, liền thấy bên trong tụ tập một đám người đang trò chuyện.
Bọn họ trên người khoác da báo, từng tên cao lớn vạm vỡ, từ khí thế phát ra liền biết không phải dũng sĩ bình thường có thể so sánh được.
Nếu bọn Lộc Trục có ai đó tình cờ đến được nơi này, hẳn có thể lập tức nhận ra đám người này đều là chiến sĩ của Báo Bộ Lạc.
Trong hang động, Bá Hoàn ném một thanh củi khô vào đống than, sau khi thổi cho ngọn lửa bốc cháy lớn hơn liền hướng hai người tộc nhân vừa mới từ bên ngoài trở về lên tiếng:
"Bá Mục, Bá Thạch, các ngươi phát hiện được gì không?"
Bá Hoàn chỉ là thuận tiện hỏi một câu, đã mấy tuần nay lang thang trong tuyết tìm kiếm Hỏa Bộ Lạc không có kết quả, Bá Hoàn vốn không hi vọng thu được tin tức gì hữu ích từ hai người.
Chỉ là không ngờ đến, hai tên này vậy mà mang tới cho hắn manh mối:
"Thủ lĩnh, chúng ta trong rừng gặp qua một Đồ Đằng Chiến Sĩ mặc áo lông màu trắng, bên trong có lân giáp màu xanh giống như người của bộ lạc lạ mặt kia, nhưng hắn chạy quá nhanh, chúng ta đuổi theo không kịp"
Bá Mục, Bá Thạch cũng là miêu tả sự thật, bọn hắn từ sau khi ra khỏi bộ lạc liền một mực truy tung theo hướng Hỏa Bộ Lạc rời đi, đáng tiếc dấu vết quá mức mờ nhạt, chỉ xác định được phương vị đại khái, lại không tới được địa điểm cụ thể yêu cầu.
Lang thang tìm kiếm rất lâu, hôm nay bọn hắn tình cờ gặp phải Lộc Thuấn trên đường rèn luyện trở về, nhưng lấy tốc độ của hai người, chính là theo không kịp.
Cho nên hai người trước chỉ đành phản hồi cứ điểm, cùng mọi người trao đổi phương hướng hành động tiếp theo.
Bá Hoàn nghe xong, ánh mắt khẽ co lại, trong tay không ngừng vuốt vuốt cốt nhận, liếm môi nói:
"Đã có người như thế xuất hiện nơi này, nói rõ chúng ta không tìm sai phương hướng, bọn chúng hẳn ở cách đây không xa"
"Nhưng xung quanh đây, bộ lạc có Đồ Đằng chúng ta đều đã tới, dù là xa hơn chút nữa, chưa từng gặp qua chí ít cũng phải nghe đến chút ít tin tức mới phải.
Đối phương cường đại như vậy, lại không có ai biết đến, rất đáng ngờ.
Hơn nữa, khu vực cận biên làm sao có thể sinh ra được Đồ Đằng Bộ Lạc a?"
Người vừa nói là Bá Thác, trong bộ lạc hắn là người có chiến lực thứ hai, chỉ đứng sau Bá Hoàn một chút.
Bá Thác thấy không ai phản đối lời mình, lại tiếp lời:
"Vùng cận biên, Khí Huyết Chi Lực yếu ớt, tốc độ hấp thụ rất chậm, chúng ta chiến đấu không thể phát huy như bình thường.
Cho nên ta cảm thấy, đối phương hẳn sẽ không ở đây, cũng không cần phải tiếp tục truy tìm"
Bá Hoàn nghe ra Bá Thác đã có phần nản lòng, nghĩ một chút liền động viên:
"Ta nghĩ chúng ta vẫn là đem xung quanh lục soát một vòng đi. Dù là tìm không thấy cũng có thể trở về bàn giao với Vu Sứ Đại Nhân"
Bá Hoàn nói ra đề nghị này, mọi người trao đổi một hồi thì đại bộ phận dũng sĩ đều tán đồng, dù sao chuyện Đồ Đằng tiến giai hệ trọng, thân là chiến binh bộ lạc, bọn hắn cần tận lực làm việc, không thể lơ là được.