Chương 91: Lộc Trục rèn luyện

Mạt Thế Thời Đại - Tầm Tiên Ký

Chương 91: Lộc Trục rèn luyện

Chương 91: Lộc Trục rèn luyện


Thời gian một tuần tiếp theo, đội chiến binh không phải huấn luyện chính là đi săn con mồi.

Dã thú trong rừng hiện tại đã vô cùng thưa thớt, còn lại chủ yếu là đám da dày thịt béo nhưng số lượng không lớn, một ngày bắt đến sáu, bảy đầu đã tính rất nhiều.

Dã thú ít nhưng cùng với thịt cá đánh bắt, xem như đáp ứng được nhu cầu tiêu hao cho chiến binh.

Khác với Đồ Đằng Chiến Sĩ có thể tự thân bù đắp khí huyết chi lực tiêu hao hàng ngày, đám chiến binh thông thường ăn không tới thịt tươi, lực lượng sẽ dần hạ thấp.

Theo đó, thịt dã thú dù ít nhưng Lý Trường Không cũng sẽ không chê, hắn vẫn là đều đặn cho bắt tới.

Vì phải vào sâu trong rừng, tiếp cận đến vùng ven Sâm Lâm mới săn đến con mồi nên chiến binh thuộc Chiến Đội sẽ đích thân xuất kích, về phần Đội Đi Săn thì chủ yếu cùng các tộc nhân khác đánh bắt tôm cá ven sông.

Toàn tộc theo đó có một khoảng thời gian trôi qua tương đối thoải mái nhưng là việc này cũng không kéo dài lâu.

Trải qua thêm một tuần, nhiệt độ hạ xuống rõ rệt, tiếp cận nhiệt độ cận âm.

Sáng sớm Lý Trường Không đứng tại trên chòi canh nhìn thấy mênh mông phía xa đều kết lên màu trắng băng sương.

Cái này dẫn đến trong bộ lạc nhiều công việc đều bị ngừng lại.

Phôi gốm là muốn hong khô, thế nhưng khí trời rét lạnh không chỉ không có để phôi gốm khô ráo, ngược lại khiến chúng trực tiếp đóng băng nứt vỡ.

Đương nhiên cũng có thể đem phôi gốm đặt ở sơn động hoặc trong lều vải hun nóng, nhưng sản lượng vì thế trực tiếp giảm còn một phần ba.

Củi đốt cùng than cũng thế, vì không có nắng, củi phơi không khô, than cũng đành đình chỉ sản xuất. Kéo theo đó là đa số những công tác tiêu hao vật liệu cháy đều ngừng lại.

Mặc dù đã tích lũy rất nhiều nhưng các tộc nhân muốn trôi qua mùa đông còn cần nhiều nguồn năng lượng, gỗ cùng than sẽ phải tuyệt đối tiết kiệm.

Mặt khác, do thời tiết ảnh hưởng, cá trong sông đều giấu kỹ mình trong đám thủy sinh thậm chí lặn xuống sâu tìm mạch nước ngầm ấm áp, sản lượng đánh bắt bị ảnh hưởng hạ xuống rất thấp, một ngày bắt không tới một, hai tấn con mồi, miễn cưỡng chỉ đủ một bữa cơm.

Năng suất biến thấp tệ hại cho nên Lý Trường Không cũng thôi đẩy tộc nhân ra ngoài bờ sông đi hứng gió lạnh, bắt đầu đại lượng dùng đến vật nuôi cùng lương thực tích trữ.

Theo đó, một đoàn người ăn no về sau, liền chỉ có thể tại trong sơn cốc nhàn nhã tránh rét, đại bộ phận tộc nhân nghênh đón lấy kỳ nghỉ đông.

Trải nghiệm đến Hàn Kỳ, Lý Trường Không cảm thấy rất lạ, nơi này trước đó rõ ràng biểu hiện ra đầy đủ đặc trưng của khí hậu nhiệt đới gió mùa, làm thế nào mùa đông lại có thể lạnh như vậy. Hoang đường nhất là còn có tuyết rơi, đúng là vô cùng phi lý, chẳng biết phải giải thích ra sao.

Tất nhiên sẽ không ai có thể giải thích cho Lý Trường Không, hắn chỉ có thể chấp nhận là không thể dùng quy tắc thế giới cũ của mình đi phỏng đoán thế giới phi thường này được.

Trong tộc, không khí trở nên có phần yên tĩnh, tất cả tộc nhân bao gồm cả nhóm chiến binh đều sẽ không di chuyển quá xa bộ lạc, chỉ là vẫn có một người lại âm thầm rời khỏi, tiến về bên trong cánh rừng.

Lý Trường Không đối với sự biến mất của kẻ này cũng không nhiều lo lắng, bởi đây cũng là chuyện cần thiết xảy ra.

Đại Hoang Sâm Lâm,

Giữa rừng cây phủ đầy tuyết trắng, một bóng người đang không ngừng lao nhanh, đuổi theo một đầu gấu lớn.

Người này trên thân khoác áo lông trắng, bên trong lấp lóe lân phiến màu xanh, tay xách trường thương thẳng tắp.

Vừa nhìn, liền nhận ra đây chính là Lộc Trục, vị Binh trưởng của Xích Quỷ.

Lộc Trục đột phá Hậu Đoạn đã được một quãng thời gian nhưng vì đủ thứ nguyên nhân nên chưa có nhiều cơ hội thích nghi với lực lượng mới.

Trước đó đột phá Sơ đoạn, Lộc Trục có Hổ Ngạc cùng bầy dã thú bồi luyện, lên Trung Đoạn lại chiến đấu qua cùng với Đồ Đằng Chiến Sĩ cường đại Hỏa Ô, nhưng là đạt tới Hậu Đoạn lại chưa từng có đối thủ xứng tầm bồi luyện chiến lực.

Thế là nhân lúc đông nhàn, hắn liền chủ động rời đi sơn cốc, muốn tìm hung thú tới thích nghi lực lượng của mình.

Khu cận biên là không còn hung thú, cho nên Lộc Trục quyết định một mình men theo dòng sông chạy lên phương bắc.

Sâm Lâm quả nhiên đúng như lời truyền, khắp nơi có thể thấy được hung thú.

Bọn chúng ỷ có huyết khí hùng hậu, cũng không sợ giá lạnh, tại thời điểm này đi vào trong rừng khá dễ dàng bắt gặp.

Lộc Trục vừa tới, kỳ thực cũng không dám tiến vào quá sâu, chỉ ở vùng ven săn bắt mấy đầu Hung thu nhất giai trung kỳ.

Hung thú Nhất Giai dù chỉ là ở trung kỳ cũng rất nguy hiểm, cần Đồ Đằng Chiến Sĩ Bộ Hậu Đoạn như Lộc Trục cẩn thận đối đãi.

Sơ sẩy một chút, hắn sẽ vẫn có nguy cơ mất mạng cho nên Lộc Trục không dám xem thường, chỉ dám dừng lại ở vùng ven hoạt động.

Mà đầu gấu hắn đang truy sát kỳ thực trước đó vốn đã bị thương, nếu không Lộc Trục cũng chẳng có khả năng đuổi chạy nó.

Nghĩ đến hôm nay giết chết con vật có thể thu được một viên tinh hạch dâng lên Thần Minh, Lộc Trục càng là hưng phấn tăng nhanh cước bộ.

Chỉ là hắn cũng không biết, trong lúc mình chạy theo con mồi, thì phía sau cũng có một đội ngũ căn cứ vào dấu vết để lại đang bám theo sát hắn.

Trong đám người, một tên đầu đội mũ lông chim, hướng người đi đầu dáng dấp vạm vỡ nói:

"Hỏa Dung Thủ Lĩnh, ta phát hiện có kẻ khác đang truy bắt con mồi của chúng ta"

Hỏa Dung là thủ lĩnh mới của Hỏa Bộ Lạc, gần đây thủ lĩnh cũ Hỏa Ô gặp chuyện không thể trở về, Vu sau khi xác nhận mới để hắn lên thay, dẫn dắt Đội Chiến Binh của Hỏa Bộ Lạc.

Hỏa Dung hiện tại mới là cảnh giới Nhất Bộ Trung Đoạn, so với Hỏa Ô trước kia là kém một bậc. Vì thế, thời gian này, hắn vẫn là mang theo dũng sĩ truy bắt hung thú, thu lấy tinh hạch đi hấp thụ nâng cao lực lượng bản thân.

Nhưng là vào đông, không khí biến lạnh, hung thú giống như càng trở nên cuồng dã, làm con gấu kia bị thương thì phía hắn cũng chết mất tám người, ngoài ra còn mười mấy chiến sĩ bị thương.

Trả ra cái giá lớn như thế, hung thú lại còn khong bắt tới, để Hỏa Dung rất tức giận.

Lúc này, nghe đến có kẻ dám tới tranh con mồi của mình, Hỏa Dung sao có thể nhịn được, lập tức gầm lên:

"Hừ, đây là địa bàn của Hỏa Bộ Lạc, lại có kẻ dám xâm phạm. Mau đuổi theo xem là ai!"

Gần bảy mươi tên dũng sĩ, nghe đến mệnh lệnh của Thủ Lĩnh, thế là gầm rú ào ào xông lên.

Mà cách đó không xa, Lộc Trục lúc này cũng đã đuổi kịp hung thú.

Con gấu cao có chừng bảy mét, toàn thân bao phủ bởi lớp lông đen bóng, toả ra khí tức cuồng bạo.

Nhưng trên hình thể khổng lồ của nó, lại xuất hiện những vết thương ghê rợn, không biết là do vũ khí gì tạo thành.

Đầu gấu này trải qua trận chiến cuồng liệt trước đó đã tiêu hao rất nhiều Khí Huyết Chi Lực, về sau lại một đường bỏ chạy, máu tươi theo vết thương không ngừng chảy ra, để nó tương đối suy yếu.

"Graoooo!!!"

Hung thú nhìn thấy mình bị chặn đầu, cũng không có quá nhiều sợ hãi, bàn tay với những móng vuốt sắc bén lập tức vung lên đánh về phía Lộc Trục.

So về hình thể, Lộc Trục chỉ cao chừng hai mét, có chênh lệch khá nhiều với hung thú.

Thế nhưng điều này không làm hắn e sợ, ngược lại càng thêm hưng phấn.

Chỉ thấy, Lộc Trục đạp lên nền đất nghiêng người dễ dàng né tránh đi một chiêu của hung thú, sau đó dùng tốc độ vòng qua mạn sườn nó một thương đâm tới.