Chương 92: Gặp lại Hỏa Bộ Lạc
Con gấu phản xạ cũng không chậm chạp, nó xoay người vung một tay ý đồ đánh gãy cán thương nhưng Lộc Trục bất ngờ biến chiêu, dùng cổ tay lật xuống cắm mũi thương xuống đất, tiếp đó mượn lực đạp mạnh hai chân, cả người hắn vẽ thành một đường cong bay lên cao.
"Xẹt!"
Trên không, mũi thương trong tay Lộc Trục bị hắn khu xử lấy một quỹ đạo quỷ dị hướng mắt hung thú xẹt qua.
"Grao..."
Hung thú không kịp tránh, trong chớp mắt trúng chiêu hiểm độc, một bên con ngươi chớp mắt bị hủy khiến nó đau đớn kêu gào, dùng cả hai tay bưng lấy.
Mà Lộc Trục sẽ không cho nó thời gian xoa dịu, liền lần nữa xử lên thân thương, hướng ngay ngực hung thú đâm tới.
Con gấu cảm nhận đến nguy hiểm, nhịn lấy đau đớn vung tay muốn cản lại mũi thương.
Nhưng nó đã suy yếu, lực lượng làm thế nào có thể ngăn chặn một thương toàn lực của Đồ Đằng Chiến Sĩ Hậu Đoạn.
Chỉ thấy cán thương lấy tốc độ lưu tinh vuột qua tay nó, thẳng tắp hướng vị trí trái tim xuyên qua.
"Phụt!"
"Graooo!!!"
Âm thanh gầm thét vang lên, bên trong chất chứa đau đớn cùng điên cuồng, trên người hung thú khí huyết bạo liệt vờn quanh giống như núi lửa muốn bộc phát.
Đáng tiếc, đó cũng chỉ là nỗ lực cuối cùng của nó bởi mũi thương sắc lẹm đã đâm trúng vào tim. Bộ phận yếu hại bị phá hủy, trong phút chốc cả người hung thú trở nên loạng choạng.
"Xoẹt!"
Lộc Trục đã đem trường thương rút lại, máu từ trước ngực hung thú phun ra thành vòi, nhuộm đỏ cả nền tuyết trắng.
Con gấu lúc này đã đứng không vững, chống đỡ được vài giây cả người đổ ập xuống đất, bốn chân chạm đất nhưng cũng chín vì một động tác này, máu chảy ra càng nhiều.
Nhìn đến tình trạng của nó, Lộc Trục cũng dừng tấn công, đứng tại chỗ bình tĩnh chờ đợi.
"Khục!"
Tim bị xuyên thủng, cho dù hung thú có cường đại, nhịn cũng chẳng được bao lâu. Theo một bụm máu cuối cùng từ miệng phun ra, con gấu hai mắt trắng dã, gục xuống bỏ mình.
Lộc Trục quan sát đến hung thú hoàn toàn bất động, mới lại gần đánh ra một thương xuyên qua ót nó.
Động tác quyết đoán thành thục, đây là một đòn kết liễu bắt buộc mà mỗi chiến binh đều phải nằm lòng, tránh cho hung thú còn có sức dãy dụa gây nên chuyện ngoài ý muốn.
Xác định con mồi đã chết, Lộc Trục đang định rút ra dao găm thu thập da lông cùng tinh hạch thì bất chợt xung quanh vang tới tiếng động để hắn chợt cảnh giác:
"Ai?"
Lộc Trục quát lớn một tiếng, khí huyết cả người dâng lên, ánh mắt quét một lượt quan sát bốn phía.
Rất nhanh hắn phát hiện từ trong rừng cây, một đám người chạy ra vây quanh lấy hắn.
Một kẻ trong bọn họ thân mặc áo lông, vừa xem thì rất giống với da lông hung thú vừa bị tiêu diệt, có vẻ như là đầu lĩnh đám người, hướng Lộc Trục nói:
"Ngươi mau rời khỏi! Con gấu đó là của chúng ta!"
Vừa xuất hiện, đối phương liền đòi cướp con mồi, Lộc Trục nghe xong nổi giận mắng:
"Hừ, hung thú là ta giết. Vì cớ gì lại nói là của các ngươi?"
Hỏa Dung đối với tên dũng sĩ lạ mặt phía trước là không dám xem thường, nếu không đối phương tại trong lãnh địa của mình hoạt động đã đủ lí do cho hắn xông lên.
Thế nhưng là hắn thấy được, kẻ này một mình có thể đối đầu hung thú hơn nữa còn dễ dàng hạ sát cho thấy đối phương rất mạnh.
Vì vậy, nếu không cần phải đánh nhau mà vẫn thu tới con mồi, Hoả Dung cảm thấy sẽ là tốt nhất.
Hắn có suy nghĩ này là vì tự tin nơi này là địa bàn của mình, hơn nữa bên cạnh còn là hơn bảy mươi chiến binh trong đó ngoài hắn còn có thêm hai Đồ Đằng Chiến Sĩ khác. Nếu thật sự phải đánh lên, hắn vẫn tin phần thắng thuộc về mình.
"Hung thú kia vốn bị bọn ta đánh thương bỏ chạy. Ngươi là kẻ ngoài lại dám xâm nhập lãnh địa của chúng ta săn bắt, thật là không sợ tộc ta đánh đuổi?"
Lộc Trục đúng là từ bên ngoài tới, nghe đến lời này cũng là hơi đuối lý, nhưng vẫn không dễ dàng buông tha con mồi:
"Hừ! Ta đuổi giết nó rất lâu mới bắt được. Các ngươi lại từ đâu tới đòi, là thật muốn cướp đoạt?"
Lộc Trục vừa nói, cả người khí huyết dâng lên, bộc lộ ra lực lượng chân chín. Xung quanh tái diễn một màn băng tuyết tán loạn, cát bay đá chạy.
"Đồ Đằng Chiến Sĩ Nhất Bộ Hậu Đoạn!"
Hỏa Dung nhận ra cảnh giới của đối phương, chân mày chợt nhíu lại. Khí tức này hắn từng chỉ nhìn thấy trên người Hỏa Ô, thậm chí Hỏa Ô giống như còn yếu hơn một chút.
"Hừ... ngươi rất mạnh nhưng chống được dũng sĩ của bộ lạc chúng ta sao?"
Dù cảnh giới thua kém, Hỏa Dung cũng chẳng chút nào e sợ, hắn lập tức bùng phát ra khí thế mà đám chiến binh trong tộc thấy thế cũng ào ào bước lên, bày ra thế trận sẵn sàng chiến đấu.
Lộc Trục thân là Binh trưởng Xích Quỷ, mà lại trải qua huấn luyện quy mô thời gian gần đây, đã quen nhìn trận thế lớn, cho nên chẳng chút nao núng, nâng lên trường thương hướng đầu lĩnh kẻ địch hét:
"Ta chống được hay không, cùng các ngươi đánh một trận liền rõ"
Lộc Trục toàn thân huyết khí vòng quanh, cánh tay cùng trường thương thẳng tắp, một kích xé gió đâm tới.
Huyết Dung đứng trước nhất, đòn tấn công này đương nhiên nhắm vào hắn, thế là vội vàng nâng khiên lên đón đỡ.
"Bùng!"
Không biết tấm khiên này làm từ vật liệu gì, chỉ thấy nó cùng mũi thương mang theo cự lực khổng lồ va chạm mà không hề bị thủng, chỉ bắn ra từng đóa hoa lửa.
"Bịch... Bịch... Bịch"
Hỏa Dung chặn lại được một đòn nhưng cả người đã lùi mười mấy bước, tay cầm khiên trở nên tê rần.
"Hỏa Dung Thủ lĩnh, chúng ta cùng lên"
Phía sau hai Đồ Đằng Chiến Sĩ khác thấy Hỏa Dung gặp bất lợi, đồng loạt xông tới phóng trường mâu về phía Lộc Trục.
Hai người chỉ là cảnh giới Sơ Đoạn, cho nên trong mắt Lộc Trục, tốc độ là chậm khá nhiều, hắn không nói một lời, vung lên trường thương cùng kẻ địch đối kháng.
"Kịch!"
" Kịch!"
"Crắc"
Âm thanh trầm đục vang lên, sau vài lần va chạm, mâu của hai Đồ Đằng Chiến Sĩ kia bị đánh bay nhưng không có gãy, ngược lại gãy lại là thương của Lộc Trục.
Lộc Trục gặp tình cảnh này vô cùng kinh ngạc. Vừa rồi, vật to bè của tên đầu lĩnh kia chắn lại một thương đã để hắn bất ngờ, lần này trường mâu của bọn chúng lại cứng rắn như vậy, thật hết sức khó chịu.
Mà ở phía đối diện, thấy trường thương của Lộc Trục bị hủy, Hỏa Dung liền lập tức lao lên.
Nhưng Lộc Trục phản ứng cũng rất nhanh, hắn không chút trì hoãn ném đi cán thương bị gãy, sau đó rút từ túi đeo sau lưng ra một thanh cốt nhận.
Cốt nhận này chính là một trong hai thanh song nhận của Tượng Bộ Lạc, Thần Minh đem ban cho hắn cùng Lộc Thuấn sử dụng.
Cốt nhận dài đến một mét rưỡi, toàn thân sáng bóng như bạch ngọc, sắc bén vô cùng.
"Bình!"
Lộc Trục dùng cán cốt nhận cứng rắn va chạm với trường mâu của Hỏa Dung, lấy ưu thế lực lượng cường đại gạt sang một bên khiến Hoả Dung lỡ đà lộ ra khoảng trống.
Nắm lấy cơ hội, Lộc Trục vung cốt nhận chém tới nhưng một lần nữa lại bị tấm chắn kỳ lạ kia ngăn lại.
"Xoẹt... xoẹt... xoẹt"
Cốt nhận sắc bén vô cùng, Lộc Trục từng thử dùng nó chém qua đá tảng, thật giống như chém bùn, thế mà với tấm chắn của đối phương lại chỉ có thể phá ra một cái rãnh, còn chưa hoàn toàn chém thủng.
Chém không được, Lộc Trục xoay ngang một cái duỗi thẳng cốt nhận đâm tới.
Xoẹt!
Lần này, theo âm thanh bén ngọt vang lên, lưỡi cốt nhận xuyên qua được tấm chắn, nhưng là còn chưa chạm đến người của kẻ địch thì từ bốn phía vô số mũi mâu đã hướng hắn mà tới.
Trên người có lân giáp cùng áo lông bảo hộ, Lộc Trục không e ngại gì vũ khí của đám chiến sĩ bình thường, nhưng phần đầu và cổ đều là chỗ yếu hại không được bảo hộ chu toàn, thế là đành phải vội vàng rút lại cốt nhận, quét ra ngăn chặn vũ khí kẻ địch tổn thương mình.
May mắn là không giống trường mâu của mấy tên Đồ Đằng Chiến Sĩ kia, vũ khí của đám binh sĩ không có rắn chắc như thế, bị cốt nhận lướt qua một cái đều bị chém đứt.
Mà mấy đầu thạch mâu chạm vào người Lộc Trục cũng gây không ra thương tổn gì, ngược lại giống như đâm vào vách đá, từng mũi gãy nát.
Cái này dĩ nhiên không phải do da thịt Lộc Trục cứng rắn tới đâu, chủ yếu là do lân giáp cứng dắn, da thú bền dẻo chặn lại toàn bộ.
Về phần lực đạo từ mũi mâu, mặc dù cũng khiến Lộc Trục cảm thấy khó chịu nhưng cũng chỉ là hơi khó chịu một chút, còn không có làm ra thương tổn thực chất gì đối với hắn.