Chương 94: Báo Bộ Lạc

Mạt Thế Thời Đại - Tầm Tiên Ký

Chương 94: Báo Bộ Lạc

Chương 94: Báo Bộ Lạc


Đại Hoang Sâm Lâm,

Cách Hỏa Diệm Sơn Mạch chừng mười km, bên một khe suối lớn, có một tộc quần khá đông sinh sống.

Chỗ này là nơi cư trú của một trong những bộ lạc hùng mạnh nhất vùng ven Sâm Lâm, Báo Bộ Lạc!

Báo Bộ Lạc có nhân khẩu chừng hơn 1.500 người, Đồ Đằng Chiến Sĩ đạt tới 21 mạng, trong đó có 3 người đạt tới Nhất Bộ Hậu Đoạn, 7 người Nhất Bộ Trung Đoạn, 11 người Nhất Bộ Sơ Đoạn, có thể nói thực lực kinh người, không ai dám chống lại.

Đồ Đằng của bộ lạc là một khối ngọc thạch có dáng dấp như một con báo, trên đầu có một cái sừng nhọn, hai răng nanh rất dài, đây là ngoại hình của hung thú Cụ Bác được Báo Bộ Lạc thờ phụng qua rất nhiều năm.

Báo Bộ Lạc khác với Hoả Bộ Lạc, Đồ Đằng không giấu trong Nhà Tế mà được đặt trên một trụ đá ngoài trời cao chừng 3 mét, thuận tiện cho tất cả tộc nhân tế bái.

Đồ Đằng to chừng hơn gang tay, toàn thân trong suốt, phát ra quang mang màu đỏ rực rỡ, nhưng nhìn kỹ có thể thấy xen lẫn trong đó là những tia sáng màu cam le lói.

Ánh sáng màu cam tuy yếu ớt, nhưng nó không hề bị pha lẫn với tia sáng màu đỏ, ngược lại theo thời gian, nó càng có xu hướng mở rộng, lấn át dần quang mang.

Mà lúc này dưới chân Đồ Đằng, Báo Bộ Lạc đang diễn ra một hồi nghị sự.

Bá Cổn là Vu của Báo Bộ Lạc, ông ta hướng những tộc nhân trọng yếu nhất của bộ lạc truyền đạt sự tình quan trọng:

"Các tộc nhân, Đồ Đằng Tộc Ta đang trải qua kỳ thức tỉnh thứ hai, nếu thành công, tộc nhân sẽ được ban cho lực lượng càng thêm cường đại.

Nhưng Đồ Đằng truyền ra ý chí, cho biết muốn hoàn thành chuyện này, cần hấp thụ tới Linh Lực của Đồ Đằng thuộc tính Hỏa giúp hình thành trái tim, một trong ngũ tạng.

Đồ Đằng đem hấp thụ có Linh Lực càng mạnh mẽ, Đồ Đằng tộc ta thức tỉnh càng thêm cường đại.

Ta báo cho các ngươi biết được việc này, để sớm đi chuẩn bị"

Tộc nhân nghe xong, lập tức xôn xao cả lên. Trong đó một người tóc xoăn, trán vuông cằm nhọn, trên mặt chi chiết hoa văn đứng lên nói:

"Vu, việc này có khó gì, để ta mang dũng sĩ tới cướp đoạt Đồ Đằng của Hỏa Bộ Lạc là được"

"Hỏa Bộ Lạc?"

Người vừa nói là Thủ lĩnh Bộ Lạc - Bá Hoàn. Bá Cổn nghe tên này nói muốn đi diệt Hỏa Bộ Lạc thì khẽ nhíu mày:

"Đồ Đằng Hỏa Bộ Lạc quả thích hợp Đồ Đằng Tộc Ta thức tỉnh, nhưng lực lượng bọn họ không yếu, có tới chín Đồ Đằng Chiến Sĩ cùng hai trăm chiến binh, nếu chiến lên chúng ta cũng sẽ tử thương không ít.

Mà kẻ thù của chúng ta, Hổ Bộ Lạc hiện vẫn đang nhìn ngó chằm chằm. Nếu chúng ta chết nhiều người, để Hổ Bộ Lạc biết được, tộc ta sẽ gặp nguy hiểm"

Bá Hoàn đương nhiên hiểu lo lắng của Vu, lập tức trấn an:

"Vu, người không biết, Hỏa Bộ Lạc hiện không còn nhiều Đồ Đằng Chiến Sĩ. Ta thăm dò được, thủ lĩnh bọn họ cùng với năm Đồ Đằng Chiến Sĩ khác ra ngoài xong đều không có trở về. Hiện tại, Hỏa Bộ Lạc vừa có thủ lĩnh mới gọi là Hoả Dung"

Bá Cổn vừa nghe Bá Hoàn nói, bật dậy:

"Bá Hoàn, ngươi chắc chắn chứ?"

"Vu, là hoàn toàn xác thực!"

Bá Cổn nhận được lời khẳng định, ánh mắt thoáng chốc trở nên cuồng hỉ, ngửa mặt lên trời cười lớn:

"Ha ha ha, Trời có tộc ta! Trời có tộc ta!"

Phát tiết hưng phấn trong lòng một hồi, Bá Cổn mới hướng vị thủ lĩnh bộ lạc hô:

"Bá Hoàn, ta lệnh ngươi đem theo dũng sĩ lập tức tiến đánh Hỏa Bộ Lạc, mang Đồ Đằng của bọn chúng trở về, thành toàn Đồ Đằng tộc ta cường đại"

"Vâng! Vu Sứ Đại Nhân!"

Bá Hoàn đứng lên đấm ngực, khí thế cả người lăng lệ như một thanh kiếm sắc bén.

*****

Cánh rừng phía tây Hỏa Bộ Lạc,

Lúc này đã là giữa trưa nhưng bầu trời vẫn một màu xám xịt,

Lộc Trục đưa tay phủi xuống bông tuyết bám trên trang phục, chỉ tay vào một khu vực trống, có chút tiếc hận nói với Túc Hà:

"Con mồi hẳn là bị dã thú ăn mất! Đến máu cũng bị tuyết phủ che mất rồi"

Túc Hà lại gần, dùng thương gạt ra một lớp tuyết, quả nhiên phát hiện bên dưới có vết máu khô đã chuyển màu thâm xỉn.

"Hỏa Bộ Lạc hẳn là ở gần đây, chúng ta cần cẩn thận một chút"

Túc Hà không quan tâm nhiều đến việc mất đi con mồi, hắn để ý vẫn là sự an toàn của nhóm chiến binh, mà Lộc Trục thì lại tỏ ra tự tin rất nhiều, nói:

"Hừm... Lần này, ta mà tìm thấy bọn chúng liền bắt hết lại mang về làm Nô"

Túc Hà nghe xong, sợ Lộc Trục quên lời dặn dò của Thần Minh liền nhắc:

"Thần Minh phái chúng ta đến đây là bắt lấy hung thú, không cần chủ động đến bộ lạc bọn họ gây chiến"

Túc Hà nhắc nhở cũng là không nói sai, Lý Trường Không quả thực là có dặn dò lời này, hắn chỉ đơ giản thực hiện sách lược từ từ xâm thực địa bàn, cơ bản cũng không có ý định mang binh đến đánh Hỏa Bộ Lạc.

Tất nhiên, đến lãnh địa của bộ lạc khác săn mồi không tránh khỏi phát sinh xung đột, nhưng mức độ ác liệt giữa chiến đấu tranh chấp đồ ăn so với chiến tranh thôn tính bộ lạc là rất khác nhau.

Lấy thực lực hiện tại của Xích Quỷ, Lý Trường Không vẫn là chưa sẵn sàng liều mạng, cũng không chắc chắn khả năng chiến thắng tuyệt đối.

Phải biết, Hỏa Bộ Lạc ngoài ba Đồ Đằng Chiến Sĩ cùng hai trăm chiến binh thì còn có Vu đã thức tỉnh Thần Thông Khống Hỏa.

Vu bình thường sẽ không ra khỏi bộ lạc, nhưng nếu kéo binh đến đó thì chính là sẽ phải đối mặt với Vu, nhỡ đâu bị người ta làm phép hạ xuống một trận Hoả Vũ, vậy còn không phải là xong đời.

Cho nên, Xích Quỷ săn bắt con mồi trên lãnh địa bọn họ, hành vi chỉ mang tính khiêu khích là chính, lấy tình cảnh của Hỏa Bộ Lạc hiện tại hẳn sẽ không dám liều mạng đánh giết bảo vệ lãnh địa của mình.

Xích Quỷ thiếu bây giờ chính là lực lượng siêu cấp chiến sĩ, nếu chen được một chân tại trong Sâm Lâm, liền có cơ hội bắt đến hung thú, như thế vấn đề thiếu hụt tinh hạch có thể được giải quyết, không cần đợi đến mùa hè năm sau khi Hổ Ngạc trở về.

"Uhm... Ta cũng là nói nếu gặp phải bọn họ mới chiến đấu! Sao dám trái lời Thần Minh a!"

Lộc Trục gãi đầu bào chữa, sau đó quay sang nhóm chiến binh hạ lệnh:

"Các ngươi mau chóng chuẩn bị, chúng ta tiếp tục đi săn hung thú"

Hung thú ở Sâm Lâm chính là nhiều nhưng hay sống thành đàn, có con nào đi riêng lẻ chính là thực lực vô cùng khủng bố.

Cái này lý giải kỳ thực cũng là hợp lý, Sâm Lâm khí huyết phong phú, dã thú hấp thu lâu ngày đều trở thành hung thú.

Bọn chúng tụ họp với nhau phần vì tập tính trước đó, phần là vì muốn tồn tại ở nơi hung hiểm như thế này cần phải kết đàn bảo hộ lẫn nhau, cho nên nơi này sống sót được hoặc là dưới hình thức tộc quần, hoặc thực lực phải cường đại áp đảo những loài khác.

Cũng vì một lý do này, muốn bắt tới một đầu hung thú cũng chẳng phải việc đơn giản, đó là nguyên nhân giải thích vì sao các bộ lạc bình thường trong Sâm Lâm số lượng Đồ Đằng Chiến Sĩ cũng chẳng phải rất đông.

Bắt đến hung thú đã khó, bị thất bại trong quá trình đột phá cảnh giới cũng không phải số ít, thành ra một bộ lạc có vài chục Đồ Đằng Chiến Sĩ đã là rất nhiều.

Mà lại, bọn họ cũng sẽ không đi vùng cận biên săn hung thú. Vùng cận biên hung thú có thể yếu hơn nhưng số lượng quá mức thưa thớt rất khó bắt đến, thông thường chỉ có Hổ Ngạc vào đầu Thần Nộ Kỳ tìm nơi an toàn đẻ trứng mới xuất hiện.

Có điều, Hổ Ngạc là loài sống chủ yếu dưới nước, đối với các bộ lạc quen chiến đấu trên cạn, muốn bắt đến nó cũng là ngủ mê nói mộng.