Mạt Thế Thời Đại - Tầm Tiên Ký

Chương 85: Kinh sợ

Chương 85: Kinh sợ


Tới lúc này, Lý Trường Không cũng chẳng muốn chối, cười hỏi:

"Vì sao các ngươi sớm phát hiện ra những chuyện này?"

Húc Bặc lưỡng lự một lát, cuối cùng vẫn nói ra:

"Chúng ta có người theo dõi a! Từ lúc dũng sĩ các người đến Miên Bộ Lạc, chúng ta đã biết. Còn có ba người tộc nhân của chúng ta sau đó hẳn cũng là bị các ngươi bắt đi a"

Lý Trường Không nghe xong đáp án, chính là muốn dùng tay đánh mình.

Hắn quên mất là Tượng Bộ Lạc sẽ cử người giám sát chặt chẽ xung quanh nơi cư trú, đám Lộc Trục vừa tới địa bàn của bọn họ, hẳn cũng liền sớm bị phát hiện mới rơi vào phục kích như thế.

Cái này thật là sai lầm tai hại a!

Quả nhiên người hiện đại như hắn tới đây, không hiểu chuyện chiến tranh, cho tổ chức đánh trận cũng chưa chắc đánh lại đám thổ dân thế giới này.

"Ngươi giết chết tộc nhân ta, còn nghĩ đến cầu hòa, là dựa vào cái gì tự tin?"

"Dũng sĩ các ngươi đánh chúng ta trước, chúng ta chỉ là phòng thủ, hơn nữa Thần Thứ cũng đem một Thánh Thú của chúng ta cho diệt, còn chết thêm một đám dũng sĩ. Chúng ta vốn là phòng vệ, không có mạo phạm đến các ngươi trước a", Húc Bặc bình tĩnh đáp.

"Thần Thứ?", Lý Trường Không khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn về mấy ụ đất cao, thầm nghĩ vị thủ lĩnh kia chắc là muốn nói mấy cỗ chiến xa đi.

"Dũng sĩ tộc ta đến là vì đòi người! Ngươi lập bẫy giết người của chúng ta, sao lại nói là không mạo phạm. Ngươi cho rằng tộc chúng ta sẽ bỏ qua sao?", Lý Trường Không cố tình lớn giọng.

Húc Bặc thấy đối phương không phải dễ nói chuyện, thế là đành đem sự việc nói thẳng:

"Thần Minh Bộ Lạc Cường Đại, ta nghĩ các ngươi cũng như chúng ta đều gặp phải hạo kiếp mới tới nơi này.

Đánh nhau là sẽ chết người, không tốt cho cả hai bộ lạc. Ta không muốn cùng các ngươi kết thù, ngược lại muốn giúp đỡ lẫn nhau.

Nếu ngươi đồng ý, ta đem toàn bộ tộc nhân của mấy bộ lạc kia trả lại, hơn nữa còn dùng Thánh Vật Tộc Ta cùng các ngươi trao đổi lấy Thần Thứ bảo hộ bộ tộc.

Các ngươi nghĩ thế nào?"

Nói xong, Húc Bặc vừa lấy từ sau lưng ra cặp song nhận được bọc trong túi da.

Cặp song nhận làm từ ngà voi nhưng không hiểu chế tác thế nào mà rất sắc bén, còn tỏa ra ánh sáng giống như kim loại.

Húc Bặc vì để thể hiện cho sự lợi hại của nó, đi tới một tảng đá ở gần đó vung tay chém xuống.

"Xoẹt!"

Một tiếng kêu sắc lẹm vang lên, phiến đá trong chớp mắt bị tách làm đôi, không hề có một chút ngăn trở.

"Lợi hại quá!"

Lý Trường Không vừa nhìn một màn, mắt chính là sáng bừng. Bấy lâu, hắn vẫn muốn vì Lộc Thuấn chế tạo một vũ khí mạnh mẽ làm vật ban thưởng như đã hứa, thế nhưng lục lọi trong đống đồ nghề lại không tìm được thứ gì thích hợp, thế là trì hoãn mãi đến nay.

Hiện tại, nếu là thu được đến vật này, chính là vô cùng tốt đẹp.

"Ngươi nói là muốn đổi lấy Xe Nỏ của chúng ta?"

Húc Bặc không rõ Xe Nỏ có phải là thứ mình nói đến hay không thế là đưa tay chỉ về ụ đất cao:

"Chính là thứ đã giết chết Thánh Thú của chúng ta!"

Quả nhiên vị thủ lĩnh này là nhằm vào vũ khí của mình mà tới. Biết được ý đồ của đối phương, Lý Trường Không lại là nảy sinh lòng chiêu tài.

Húc Bặc chiến lực tuy không cường đại nhưng đầu óc cùng lòng dạ xem ra lại mạnh phi thường.

Chuyện hắn biết lập kế chưa nói, chỉ riêng việc hắn nhận ra Ballista có thể mang tới cho Tượng Bộ Lạc sự bảo hộ cường đại, từ đó bỏ qua hận thù chết người giữa hai bên, tới đây cầu hòa cùng trao đổi vũ khí liền thấy.

Quả thực, đúng như vị thủ lĩnh trẻ tuổi này nói, hai bộ lạc đánh nhau không có lợi cho cả đôi bên.

Về phía Tượng Bộ Lạc, nếu lại chết đi dũng sĩ cùng Thánh Thú, khả năng bộ lạc sẽ không thể hồi phục.

Mà về phía Xích Quỷ, mặc dù Húc Bặc có chút nhầm lẫn khi cho rằng bộ lạc cũng chạy nạn mà tới thế nhưng rõ ràng là nếu thật đánh nhau, không có gì chắc chắn lúc chiến đấu sẽ không bị thiệt hại chiến binh, đối phương không chỉ có Dã Tượng mà còn có một vị thủ lĩnh biết dùng kế đánh trận a.

Về mặt này, Lý Trường Không còn chẳng dám vỗ ngực tự tin sẽ tuyệt đối áp chế được đối thủ. Không cẩn thận, thuyền lật trong mương cũng là khó nói trước.

Mà lại, Lý Trường Không có ý thu đến mấy đầu Dã Tượng tới trông coi bộ lạc, chết một con chính là thiệt hại một con, rất không nên a.

Lý Trường Không nhìn Húc Bặc, cũng không vội đáp ứng lời của đối phương.

Suy nghĩ một chút, hắn nói:

"Trước đừng vội nói đến chuyện trao đổi. Ngươi đã có dũng khí đến đây khiến ta rất thưởng thức lòng dũng cảm của ngươi. Có dám hay không vào bộ lạc ta ngồi một chút?"

"Thủ lĩnh! Không được a!"

Húc Dương vừa nghe, lập tức chạy lên trước người Húc Bặc can ngăn. Nhưng là, Húc Bặc lại đưa tay vỗ vai hắn, nói:

"Đừng lo! Bộ Lạc cường đại không sợ chúng ta, cũng sẽ không cần lừa dối chúng ta"

Hắn nói một câu, để Lý Trường Không tâm tư càng là biến chuyển.

Cơ trí này, tâm tư này, dũng khí này sao có thể là một kẻ tầm thường.

Người này, nếu có thể thu phục mà dùng, ắt phải là một viên đại tướng.

Binh Đội theo lệnh của Lý Trường Không đứng tránh sang hai bên tạo thành một lối đi.

Nhìn Húc Bặc bình tĩnh bước vào, không chút mảy may run sợ, Lý Trường Không lại càng thưởng thức.

Hắn theo sát bên cạnh, chắp tay sau lưng, lẳng lặng quan sát phản ứng của vị thủ lĩnh Tượng Bộ Lạc.

Để vào đến sơn cốc, là phải đi qua khu vực sản xuất. Húc Bặc tại thời điểm đứng ở bên ngoài còn không rõ ràng tình huống bên trong, lúc này nhìn thấy tộc nhân Xích Quỷ người người bận rộn, liên tục vận chuyển những thứ kỳ lạ thì rất lưu tâm chú ý.

Lý Trường Không rất biết cách dẫn dụ lòng người, theo đó liền giới thiệu:

"Thứ này chúng ta gọi là đồ gốm. Đồ gốm có thể dùng nấu nướng hoặc cất giữ đồ ăn"

"Uhm... thứ này là xi măng, ngươi nhìn mấy ngôi nhà kia không, là dùng xi măng dựng nên, vô cùng chắc chắn, chúng ta sẽ tránh rét ở đó, Hàn Kỳ tới không lo tộc nhân bị lạnh dẫn tới mắc bệnh"

"À... Thứ này là Than có thể đốt lò hoặc sưởi ấm, còn thứ này là Vôi, cũng dùng để xây nhà..."

"Hai cái ao lớn kia là thả cá, ngươi biết cá chứ? Đúng... Đúng, chúng ta bắt chúng từ dòng sông, đem về nuôi ở đây, có thể tích trữ sử dụng"

"Trong chuồng kia ấy à, đều là gà rừng, thịt rất ngon, còn biết đẻ trứng. Cũng là một loại đồ ăn..."

Lý Trường Không chẳng tiếc lời khoe khoang những thành tựu văn minh của bộ lạc, chính là muốn dao động tâm tư của vị thủ lĩnh Tượng Bộ Lạc.

Đi một quãng đường chỉ mấy chục mét nhưng tốn thời gian tới gần mười mấy phút, chủ yếu chỉ là để hắn giới thiệu đầy đủ sự ưu việt của Xích Quỷ.

Mà xác thực, Húc Bặc đúng là bị chấn động không nhẹ. Hắn xem như cũng từng đi qua rất nhiều bộ lạc lớn, nhưng chưa có nơi nào giống như ở đây, có một thứ gì đó hắn không nói rõ được.

Cảm giác giống như có một thứ khí thế gì đó muốn bay lên.

Đơn giản nhất là nhìn mỗi người tộc nhân, ai nấy nhìn qua đều rất gọn gàng, ngăn nắp. Đầu tóc sạch sẽ, áo da gọn gàng, cơ thể cân đối khỏe mạnh.

Mà những đồ vật bọn họ làm ra từng cái đều xinh đẹp, nhất là mấy thứ gọi là đồ gốm kia, thật là tiện dụng.