Chương 87: Dẫn dụ
Húc Bặc ngồi tại chỗ nghĩ rất lâu. Nếu là chưa tới qua Xích Quỷ, hắn chắc chắn sẽ không quá cân nhắc đến đề nghị của vị Thần Minh trước mặt.
Dù sao mỗi bộ lạc đều rất coi trọng lãnh thổ riêng, không muốn sinh tồn trong phạm vi đất đai của bộ lạc khác, như thế có thể phát sinh nhiều tranh chấp cùng xung đột.
Nhưng nơi này lại rất thần kỳ, có nhiều đồ vật để Húc Bặc có cảm giác nếu Tượng Bộ Lạc có thể sử dụng, liền thay đổi cuộc sống của tộc nhân rất lớn.
Mà lại, vị Thần Minh kia còn hứa hẹn, nếu kẻ địch dám tới, bọn họ sẽ cử dũng sĩ bảo hộ tộc mình, như thế đã không còn phải ngày ngày lo lắng Lang Bộ Lạc truy tung diệt tộc.
Lấy tính cách của Húc Bặc, hắn không phải kẻ mãng phu bảo thủ, chỉ cần không vi phạm những nguyên tắc lớn, cái gì cần thay đổi để thích nghi hắn sẽ đi làm.
Tính toán một hồi, Húc Bặc đứng lên đấm ngực nói:
"Cảm tạ Thần Minh để tâm tộc ta! Chuyện này ta cần cùng Vu nói chuyện, chờ ta trở về thông báo, sẽ lại đến xin gặp mặt"
Lý Trường Không đương nhiên biết Húc Bặc không thể một mình quyết định cho nên, cũng không vội vàng thúc ép, ngược lại hòa hoãn nói:
"Ngoài bìa rừng, Tượng Bộ Lạc hẳn còn chờ không ít chiến sĩ. Các ngươi cũng không dễ dàng tới được đây một chuyến, đã không phải tới để đánh nhau, vậy thì chính là khách. Không bằng đều gọi mọi người tới, cùng chúng ta giao lưu một hồi! Thế nào?"
Hai tộc vừa xảy ra xung đột, vội vàng ngồi lại với nhau chưa chắc đã là chuyện tốt, nhưng là Lý Trường Không vẫn tìm cớ, muốn mang sự ưu việt của bộ lạc chứng minh cho càng nhiều tộc nhân của Tượng Bộ Lạc thấy, dao động tâm tư bọn họ, tranh thủ sự ủng hộ.
"Chỉ có lợi ích là vĩnh viễn, không có kẻ thù nào vĩnh viễn", câu nói này một người hiện đại như Lý Trường Không là rất hiểu, hơn nữa dũng sĩ chết đi cũng chẳng phải thân thuộc gì để hắn mãi ôm thù hận, là người lãnh đạo một bộ lạc hắn cần giữ được tầm nhìn bao quát hơn.
Húc Bặc không ngờ vị Thần Minh lại hào sảng như thế, rất hợp tính cách hắn, thế là không chút phân vân, lập tức nhận lời:
"Cảm tạ Thần Minh! Để ta đi gọi người!"
Húc Bặc đứng lên rời đi, mà Lý Trường Không thì gọi lên Ô Nương dặn dò thu xếp công chuyện.
Mấy người Lộ Kiền nãy giờ ngồi nghe không dám lên tiếng, thấy Húc Bặc đã rời đi mới lên tiếng hỏi:
"Thần Minh, vì sao phải che chở Tượng Bộ Lạc? Bọn họ từng giết qua dũng sĩ chúng ta a"
"Đúng vậy, Thần Minh! Muốn có Thần Vật, đi diệt bọn họ là được a!"
"Bọn họ tới cầu hòa, là sợ chúng ta a! Phải bắt tất cả làm Nô"
"..."
Phía dưới một mảnh ồn ào, Lý Trường Không nghe ra được mấy vị Lĩnh Đội là có ý bất bình, trong lòng khẽ thở dài.
Dã nhân a! Trước kia người ta tới bắt người, không thấy các ngươi có được ý chí như thế, giờ mới thu được chút ít tiến bộ, lại đã cho mình bằng trời.
Lộc Thuấn thấy Lý Trường Không cau mày, thế là liền trừng mắt quát lớn:
"Các ngươi im miệng! Dám nghi ngờ ý chí Thần Minh?"
Bọn Lộ Kiền bị khí thế Lộc Thuấn phát ra làm cho nín lại, nhưng là từ biểu hiện của bọn họ Lý Trường Không vẫn thấy được vẻ không can tâm.
Hắn biết không giải quyết tốt chuyện này sẽ chôn xuống quả bom nổ chậm, cản trở tới việc hợp nhất quần thể về sau, thế là lên tiếng:
"Ai nói các ngươi Tượng Bộ Lạc yếu hơn chúng ta? Yếu hơn mà đem mấy chục dũng sĩ các ngươi đánh cho tháo chạy, còn chết mất một đám người?
Mà lại, các ngươi thương tiếc tộc nhân, vậy hôm đó ai dám ở lại liều chết trả thù? Hay là đều chạy thật nhanh về trại, bỏ mặc tất cả?"
Lời vừa ra, lập tức để cả đám Lĩnh Đội đều cúi đầu xấu hổ.
Đúng a! Bọn họ hôm đó cũng là chạy nhanh hơn ai hết, còn may có Binh Trưởng cùng Minh Sứ chặn lại mâu của Tượng Bộ Lạc, nếu không chết đã không phải chừng đó.
Lý Trường Không thấy cả đám đều im phăng phắc, lại tiếp lời:
"Chúng ta không cướp được tộc nhân trở lại nói rõ Tượng Bộ Lạc không yếu. Mà lại bọn họ cũng chết đi dũng sĩ và hung thú, so với chúng ta cũng là công bằng.
Nay ta đem bọn họ kết làm liên minh là lấy lòng coi trọng kẻ mạnh làm căn bản, muốn vì Xích Quỷ kéo thêm lực lượng tới giúp bộ lạc phát triển tốt hơn.
Các ngươi lại không rõ lòng ta, nhao nhao không thuận.
Được, dễ đến, dễ đi. Nếu các ngươi cho rằng quyết định của ta không phải, vậy liền dẫn theo tộc nhân rời khỏi Xích Quỷ trở về chốn cũ, ta sẽ không mảy may ngăn cản bất kỳ ai"
Mấy người Lĩnh Đội thấy Thần Minh nổi giận, còn buông ra lời nặng nề như thế, lập tức sợ toát mồ hôi, vội vàng nằm rạp xuống đất:
"Thần Minh tha thứ!"
"Thần Minh tha thứ"
"Chúng ta sai rồi!"
"Xin Thần Minh rộng lòng!"
Đã trải qua sinh hoạt hạnh phúc nơi này, mấy vị Lĩnh Đội nào còn sẽ nghĩ quay về cảnh cũ. Vừa nghĩ đến thôi, bọn họ cũng liền sợ hãi đến ám ảnh rồi.
Con người ta kỳ thực vừa thoát được cơ cực bần hàn, liền sẽ quên đi gốc gác, tự cho mình là đúng, thế nên mới có một màn nháo sự như vậy.
Lúc này, bị Lý Trường Không cho một bạt tai, liền tỉnh mộng, lưng cũng thẳng không lên.
Lý Trường Không ngồi ở trên nhìn bọn họ khẽ lắc đầu, mấy người này là điển hình của vừa nghèo, vừa hèn, không có đủ tố chất, nếu không phải vì ổn định lòng người, hắn liền đã cắt luôn chức vị của bọn họ, tìm kẻ thích hợp biết suy nghĩ tới thay rồi.
"Được rồi! Các ngươi đứng lên cả đi! Từ sau cần suy nghĩ cho tốt. Lát nữa, tiếp đón dũng sĩ Tượng Bộ Lạc, ta không muốn các ngươi gây sự cái gì. Nghe rõ chưa?"
"Vâng! Vâng! Cảm tạ Thần Minh nhân từ!"
Đuổi đi đám người, Lý Trường Không đi về phòng riêng, lấy một bình rượu hoa quả, sau đó chậm rãi đi về phía vườn cây.
Dưới giàn nho, gần đây hắn đã đóng một bộ bàn ghế bằng gỗ dùng làm nơi ăn cơm. Hôm nay, thuận tiện dùng tới tiếp đón vị thủ lĩnh của Tượng Bộ Lạc.
Mà Húc Bặc đi khoảng chừng mười mấy phút, liền thấy mang tới ba đầu hung thú cùng với hai mấy chiến binh.
Lý Trường Không lúc nhìn thấy bộ dáng hung mãnh của Dã Tượng, trong lòng càng bùng lên khao khát cùng mong đợi. Cứ nghĩ, về sau bộ lạc có thể có mấy đầu hung thú này đem giữ cổng, bộ lạc thật biết có bao nhiêu an toàn cùng oai phong.
Dã Tượng hình thể khổng lồ, không tiện đưa vào trong cho nên đành để ở ngoài, mà nhóm chiến binh thì đã theo Húc Bặc tiến vào trong.
Bọn họ giống vị thủ lĩnh, xem như thấy qua đồ vật đã nhiều nhưng còn chưa gặp những vật kỳ lạ trước mắt, biểu hiện nói theo kiểu hiện đại chính là bộ dạng của một người nhà quê lên tỉnh.
Mà khi thấy được Đồ Đằng lại càng kinh hãi không thôi, có nhà nào Đồ Đằng lại hùng vĩ to lớn như thế, hầu hết bọn họ từng gặp qua chỉ bằng bàn tay hoặc cùng lắm là lớn bằng đầu người mà thôi.
Thế nhưng Đồ Đằng Xích Quỷ lại là như một đầu trâu, to lớn dọa người để ai nấy đều vô cùng khiếp sợ, uy thế nó tỏa ra cộng với đội hình chiến binh mặc lân giáp canh giữ xung quanh, đều khiến nhóm chiến binh có cảm giác mình vừa tiến vào một siêu cấp Đại Bộ Lạc vậy.
Tham quan một vòng thì cơm trưa dưới sự chỉ đạo của Ô Nương đã sớm làm xong, được bày trên ván gỗ.
Vì để dẫn dụ nhóm chiến binh Tượng Bộ Lạc, Lý Trường Không đặc biệt để Tổ Chế Biến làm ra những món ngon nhất, đầy đủ thịt cua tôm cá gà rừng canh miến v.v... vô cùng phong phú.
Lý Trường Không bảo nhóm Lộc Trục, Túc Hà tiếp đón đội chiến binh, mà bản thân lại cùng với Vu, Lộc Thuấn cùng Húc Bặc dùng bữa.
Người của Tượng Bộ Lạc ban đầu còn e ngại nhưng sau khi dùng qua đồ ăn, hưởng đến mĩ vị liền quên mất đề phòng, ăn được như gió cuốn, bộ dáng như hổ đói.
Mà Húc Bặc thì khá khắc chế, không có bày ra vẻ gì thái quá, nhưng từ biểu hiện của hắn Lý Trường Không vẫn nhận ra được sự thưởng thức.
Nhất là khi Lý Trường Không mang ra rượu nho, thấy Húc Bặc uống xong mắt còn lim dim khẽ nhắm, tiếp đó lại chủ động giơ cốc xin thêm, liền biết là đồ uống bày ra tác dụng.
Bộ lạc hiện tại có cồn, có thể pha chế rượu, chỉ là Lý Trường Không e ngại đám chiến binh uống say sẽ gây rối, thế nên vẫn là không có đem món đồ uống này ra dùng, tránh phát sinh nhiều chuyện không mong muốn.
Buổi tiệc diễn ra khoảng bốn mươi phút thì xong, mọi người đều ăn được no đủ.
Người của Xích Quỷ đã quen rồi không nói, nhưng đám chiến binh Tượng Bộ Lạc ăn qua được một bữa ngon nhất trong đời, hạnh phúc chính là muốn bay lên mây.
Húc Bặc cũng đã dùng xong, thấy không còn lí do ở lại thế là lên tiếng chào hỏi Lý Trường Không đi về.
Lý Trường Không thấy hắn yêu thích rượu trái cây, thế là không tiếc tìm một cái bình nhỏ, rót đầy đưa cho Húc Bặc.
Húc Bặc xem như tính cách cũng hào sảng, chẳng chút băn khoăn nhận lấy, trước khi đi còn hứa hẹn sẽ quay trở lại.
Lý Trường Không tiễn đoàn người ra khỏi sơn cốc, mãi tới khi chỉ còn thấy thấp thoáng bóng Dã Tượng phía sau hàng cây mới thở nhẹ ra một hơi, trở vào trong.
Mặc dù còn phải chờ câu trả lời của Vu Tượng Bộ Lạc nhưng hắn biết cuộc xung đột giữa hai bộ lạc tới đây cũng liền đi đến hồi kết.