Chương 86: Kết liên minh
Trong Sâm Lâm các loại đồ vật như bình đá, bát đá, nồi đá... Húc Bặc từng thấy qua, nhưng chúng đều thô ráp, méo mó không được tròn trịa, mịn màng như đồ vật nơi này.
Hơn nữa, khi Húc Bặc cầm thử lên một chiếc bình, thấy nó còn rất nhẹ, nghe vị Thần Minh kia nói thứ này làm ra từ đất thì cảm thấy vô cùng thần kỳ.
Đất có ở khắp nơi nhưng chúng rất rời rạc, không ai nghĩ nó có thể dùng đến chứa nước, vậy mà ở đây lại làm được.
Không lẽ là nhờ đến phép màu sao? Người mặc trang phục kỳ lạ kia thật sự là một vị Thần? Có thể Khống Thổ?
Ôm theo hoài nghi, Húc Bặc đi đến trước một cánh cổng lớn, đây chính là lối vào sơn cốc trước kia được Lý Trường Không xây dựng.
"Tường vây thật chắc chắn! Nếu bộ lạc ta cũng làm được như vậy, cũng không lo bị Lang Bộ Lạc xâm phạm"
Húc Bắc cảm thán một chút, sau đó liền theo Lý Trường Không vào trong.
Vừa bước qua bậc cửa, tràng cảnh trước mắt liền như biến khác.
Bên trong không có nhiều người, cũng không có khói bụi như phía ngoài, chỉ là một thung lũng rộng rãi bốn phía được vách núi bao quanh với hàng dãy lều trại ngay ngắn.
Nổi bật nhất là khối đá vuông vắn ở giữa sơn cốc, phía trên có năm bức mộc điêu to lớn, đặc biệt bức tượng lớn nhất còn liên tục tỏa ra kim quang, cho cảm giác vô cùng thần thánh.
"Đồ Đằng thật cường đại!"
Húc Bặc không nhịn được bật thốt ra một câu. Hắn vừa nhìn, liền nhận ra ngay Lạc Điểu, thứ khí chất thần thánh đó chỉ có Đồ Đằng mới phát ra được.
Nhưng là, Húc Bặc gặp qua Đồ Đằng, cũng chưa từng cái nào hùng vĩ như thế này, kích thước lớn nhất từng thấy chỉ tương đương đầu người, như Đồ Đằng của Tượng Bộ Lạc cũng chỉ là như thế.
"Thế nào? So với bộ lạc các ngươi, Đồ Đằng tộc ta mạnh hay không mạnh?"
Nghe vị Thần Minh kia hỏi, Húc Bặc trầm mặc giây lát mới nói:
"Đồ Đằng các ngươi rất cường đại, nhưng chưa thức tỉnh, tộc nhân các ngươi được ban đến sức mạnh còn không đầy đủ"
Lý Trường Không nghe đáp, ánh mắt nhìn Húc Bặc lại càng sâu. Thế là, trong lúc Húc Bặc đang quan sát cảnh vật xung quanh, hắn liền nghiêng đầu bảo Lộc Thuấn thứ gì đó.
Lộc Thuấn vâng mệnh lập tức rời đi, Lý Trường Không thì mang vị thủ lĩnh Tượng Bộ Lạc tiếp tục tham quan một hồi mới đưa đối phương vào Nhà Nghị Sự.
Húc Bặc từ đầu tới cuối đều rất thong dong, giống như đang tham gia một cuộc tản bộ tại lãnh địa của mình, nào có chút căng thẳng của việc ở trong vòng vây bộ lạc thù địch.
Húc Bặc theo Lý Trường Không tới Nhà Nghị Sự chỉ thấy binh sĩ xếp thành hàng, nghiêm chỉnh bao vây bốn phía, giống như chỉ cần hắn bước vào, muốn trở ra hay không đều phải xem ý kiến chủ nhân nơi này vậy.
Húc Bặc tới, bên trong đã có rất đông người, bọn họ phân thành ba bậc ngồi từ thấp lên cao, rất ngay ngắn trật tự.
Cả nhóm vừa thấy Người kỳ lạ kia bước vào liền đứng thẳng lên, tay đấm vào ngực hô lớn:
"Thần Minh Đại nhân!"
"Thần Minh Đại nhân!"
"Thần Minh Đại nhân!"
Binh Đội hôm nay trừ một nhóm do Bản Nạp dẫn đầu đi săn, còn lại toàn bộ tập hợp nơi này.
Từng người khí thế giống như đều cố ý bạo phát đi ra, tạo thành một uy áp vô hình ập tới.
Húc Bặc còn không phải Đồ Đằng Chiến Sĩ, cho nên chịu đến khí thế của đám người, cũng là mí mắt co giật, lồng ngực phập phồng khó thở.
Mà Lý Trường Không thì vốn đã quen thuộc, mặt khác Binh Đội không có hướng vào hắn thị uy cho nên cảm giác vẫn là tương đối bình thường.
Lý Trường Không bình thản đi lên ghế bành ở chính giữa ngồi xuống, lại sai người kê một chiếc ghế đẩu ra giữa hai hàng ghế để Húc Bặc sử dụng.
Húc Bặc một mình lạc giữa bầy sói, nhưng là tâm tư hắn cường đại, cũng chỉ là hơi bồn chồn một chút, tuyệt sẽ không bị hoàn cảnh trước mắt làm cho run sợ.
Lý Trường Không quan sát đến phản ứng của vị thủ lĩnh trẻ tuổi, trong lòng càng là vui mừng "Mãnh tướng! Quả nhiên là Mãnh tướng! Lâm nguy không loạn a!"
Mọi người ổn định chỗ ngồi xong, không khí sau đó liền trở nên yên tĩnh.
Lý Trường Không tay đặt lên thành ghế, từ trên cao nhìn xuống Húc Bặc, nói:
"Tộc ta gọi là Xích Quỷ! Cũng không phải như ngươi nghĩ là từ Sâm Lâm chạy tới! Chúng ta vốn là sinh hoạt nơi này"
"A!"
Một lời để Húc Bặc ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Lý Trường Không nhận ra, ung dung tiếp lời:
"Chúng ta không giống các ngươi có kẻ thù truy đuổi, vì thế phán đoán của ngươi là sai rồi!"
Lý Trường Không quyết định tung ra một đòn hạ mã uy, đưa đối phương vào thế bị động, muốn xem vị thủ lĩnh trẻ tuổi phản ứng thế nào.
Húc Bặc vừa nghe, chân mày khẽ nhíu lại. Hắn cảm thấy vị Thần Minh kia hẳn không cần lừa dối mình chuyện này, nhưng nếu bọn họ không có kẻ thù cần đề phòng, như thế lý do để hai bên kết minh chính là không xác lập đầy đủ.
Ngồi tại chỗ cân nhắc một lúc, Húc Bặc mới đứng lên, một tay đấm ngực nói:
"Thần Minh của Xích Quỷ, vì lợi ích của hai bên, ta đại diện cho Tượng Bộ Lạc xin đưa ra đề nghị. Tộc ta nguyện ý trao trả toàn bộ người của năm bộ lạc, dâng lên Thần Vật Song Nhận cùng với một trăm viên tinh thạch hạ phẩm, cầu Xích Quỷ thuận ý đổi cho hai đầu Thần Thứ tới trấn thủ bộ lạc"
"Tinh thạch?", Lý Trường Không vừa nghe, tay liền run lên, nội tâm trong phút chốc trở nên không bình tĩnh.
Hắn từng nghe nói đến Tượng Bộ Lạc vì tranh chấp một mỏ tinh thạch hạ phẩm mà bị diệt tộc, hiển nhiên loại tạo vật này chính là tài nguyên vô cùng quý giá.
Nếu Húc Bặc chỉ đem tộc nhân cùng cặp song nhận kia ra thương thảo, Lý Trường Không dù muốn cũng sẽ không rất hào hứng đi đổi Chiến Xa. Thế nhưng Tượng Bộ Lạc vậy mà có trân tàng tinh thạch đem ra trao đổi, thứ này để Lý Trường Không hết sức động tâm.
Có điều Ballista cũng chỉ có mười đầu, tài liệu chế tạo còn là gân của Hung thú Nhị Giai hậu đoạn, hắn thật không nỡ a.
Cân nhắc một hồi, Lý Trường Không vẫn là nói:
"Húc Bặc Thủ Lĩnh, Thần Thứ chúng ta cũng không có nhiều, cho nên sẽ không dùng nó đi trao đổi"
Nói xong, thấy vẻ mặt của đối phương thoáng qua thất vọng, Lý Trường Không lại thử lắc lư:
"Ngươi muốn Thần Thứ, chẳng qua cũng chỉ là vì muốn bảo hộ bộ lạc. Không bằng ta đổi một cái đề nghị, ngươi xem thử thế nào?"
"Vâng! Mời Thần Minh cứ nói!", Húc Bặc cúi người đấm ngực trịnh trọng.
Lý Trường Không ngồi trên ỷ tọa, chậm rãi đưa ra phương án của mình:
"Các ngươi từ Sâm Lâm tới đây, còn không có địa phương an toàn sinh tồn. Tộc ta có thể cung cấp cho các ngươi bảo hộ, ngăn chặn kẻ thù tới quấy phá, đổi lại các ngươi dâng lên Thần Vật cùng tinh thạch. Thế nào?"
"Bảo hộ tộc ta? Như thế nào a?"
"Uhm... Đơn giản thôi! Ta thấy Tượng Bộ Lạc còn cũng không có bao nhiêu người mà ngươi nhìn xung quanh nơi này đất đai rộng lớn như thế, hoàn toàn đủ chỗ cho hai bộ lạc chúng ta cùng sinh sống.
Tộc ta cùng các ngươi có thể kết thành liên minh, ta sẽ cấp cho các ngươi một phần lãnh địa, lại hỗ trợ các ngươi kiến tạo bộ lạc chống chọi Hàn Kỳ.
Các ngươi sinh tồn nơi này, nếu có kẻ địch tìm tới, chúng ta sẽ cử dũng sĩ cùng các ngươi ngăn chặn, đánh lui bọn chúng. Thế nào?"
Từ kinh nghiệm của Lá Bộ Lạc, Lý Trường Không liền biết khuất phục một bộ lạc có Đồ Đằng thức tỉnh như Tượng Bộ Lạc là vô cùng khó, cho nên hắn lựa chọn lấy lui làm tiến.
Trước liên minh, sau đồng hóa, từ từ ăn mòn tinh thần bọn họ.
Mà thực tế, một quần thể người sống cùng nhau cũng không nhất thiết phải cùng một tộc, giống như một quốc gia sẽ có nhiều sắc tộc vậy, chỉ cần mọi người cùng chung một hệ tư tưởng, đi bảo vệ lợi ích chung gắn liền với phạm vi lãnh thổ nhất định, liền sẽ là thống nhất.
Hơn nữa, mỗi bộ lạc đều thờ phụng một Đồ Đằng riêng, Vu được ban cho Thần Thông riêng mang tới tác dụng khác nhau, việc sáp nhập bộ lạc là không nhất định phải làm, ngược lại cần duy trì để Vu tăng trưởng thần thông, lợi ích mang lại cho quần thể mới càng lớn.
Mà lại, so với cưỡng ép hoặc dụ dỗ sáp nhập, hình thành một cái liên minh bình đẳng, hỗ trợ lẫn nhau sẽ dễ để các bộ lạc chấp nhận hơn nhiều, tránh đi rất nhiều xung đột cùng thiệt hại không đáng có, đồng thời cũng không tạo ra ngăn trở tâm lý cho sự hòa nhập lẫn nhau.