Chương 83: Suy tính của Húc Dương

Mạt Thế Thời Đại - Tầm Tiên Ký

Chương 83: Suy tính của Húc Dương

Chương 83: Suy tính của Húc Dương


Tượng Bộ Lạc,

Đánh lui người của bộ lạc khác xâm nhập, uy tín của Húc Bặc trong tộc càng cao, chỉ là hắn cũng không cảm thấy có gì đáng tự mãn.

Kẻ địch tới không hề đơn giản!

Trước đó gặp qua người Miên Bộ Lạc dùng tới phi tiễn thì cũng thôi, nhưng Thần Thứ xuất hiện khiến hắn bắt đầu bị dao động.

Phi tiễn tuy lợi hại nhưng số lượng các đại bộ tộc trong sâm lâm sử dụng không phải quá hiếm.

Mà Thần Thứ thì khác, nó thực sự chỉ có siêu cấp Đại Bộ Lạc mới sở hữu đến.

Thứ này là vũ khí trấn tộc, có thể xem nhẹ lực lượng, dễ dàng miểu sát Đồ Đằng Chiến Sĩ lẫn hung thú a!

Chỉ là, một thứ đáng sợ như thế, vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở phiến rừng cận biên này? Hơn nữa, còn hỗ trợ mấy bộ lạc nhỏ yếu kia tấn công Tượng Bộ Lạc.

Húc Bặc ngồi trong lều bóp trán hồi lâu đều nghĩ không ra cái gì, đột nhiên phát hiện từ bên ngoài có một bóng người vén rèm đi vào.

"Húc Dương, ngươi trở về! Thế nào, phát hiện được gì không?"

Người tộc nhân được xưng là Húc Dương kia khẽ cúi người đấm ngực nói:

"Thủ lĩnh, ta theo dấu vết kẻ địch lưu lại, tìm tới một vùng đất trống cách chúng ta chừng mấy ngọn núi. Kẻ địch sống trong một bức tường vây, tộc nhân rất đông, ai cũng đều bận rộn làm thứ gì đó. Do vị trí ẩn núp quá xa, ta không nhìn được rõ, chỉ thấy được như thế"

Húc Bặc vừa nghe, khẽ nhíu mày:

"Ngươi xác định đó là bộ lạc của nhóm chiến binh kia?"

"Đúng a! Ta thấy rất rõ chiến sĩ của bọn chúng mặc lân giáp"

Lân giáp có sắc xanh phản xạ ánh sáng khá nổi bật, Húc Dương chắc chắn bản thân không có nhìn sai.

Húc Bặc thấy đối phương khẳng định như vậy, lại là có chút mơ hồ.

Một bộ lạc cường đại, có Đồ Đằng Chiến Sĩ, còn có Phi Thứ cùng Thần Thứ, vì cớ gì cư trú ở vùng cận biên khí huyết mỏng manh này.

Hay là bọn họ cũng giống như Tượng Bộ Lạc, vì trốn tránh kẻ địch mà tới?

Càng nghĩ, Húc Bặc càng cảm thấy có khả năng. Nhất là khi nghĩ đến chuyện đối phương cũng thu nạp các bộ lạc nhỏ khác trong vùng thì sự tình càng là hợp lý.

Mà như thế, lý do bọn họ tấn công Tượng Bộ Lạc cũng liền rõ ràng, hẳn là muốn tới đòi người mở rộng quy mô bộ lạc a.

Rõ ràng động cơ của đối thủ, Húc Bặc cũng phần nào yên tâm lại.

Bộ lạc kia không phải là có thù địch gì trước đó với Tượng Bộ Lạc, chỉ đơn giản là muốn cướp lại người. Như thế liền tốt, Tượng Bộ Lạc nếu đã chống không lại, cùng lắm là thả người, không nhất thiết phải liều mạng ngươi sống ta chết.

Tượng Bộ Lạc tới nơi này, cầu là yên ổn phát triển, chẳng nên gây thêm một đối thủ cường đại, điều đó sẽ không có ích cho sự khôi phục bộ lạc.

Ngẫm nghĩ một chút, Húc Bặc quả đoán đứng lên, đi tới nhà gỗ.

"Cái gì? Ngươi muốn tới bộ lạc kẻ địch?", Húc Hòa vừa nghe xong lời Húc Bặc đề nghị, chính là giật nảy cả mình, "Không nên a! Ngươi là hi vọng của Bộ Lạc, lỡ như tới đó gặp phải chuyện gì, tộc nhân lấy ai dựa vào?"

Húc Bặc xem phản ứng của Vu, vẫn chắc chắn nói:

"Chúng ta mặc dù vừa đánh lui kẻ địch, nhưng trong tay bọn chúng có Thần Thứ. Vũ khí này có thể miểu sát Dã Tượng a, nếu Thánh Thú bị giết hết, tộc ta chính là bị diệt"

"Nhưng ngươi chạy đến đó thì làm được gì? Tặng mạng sao?"

"Ta muốn cầu hòa! Mang đến Thánh Vật Tộc ta, cùng bọn họ trao đổi Thần Thứ"

"Thánh Vật! Là ngươi nói cặp song nhận kia?", Húc Hòa mắt trợn tròn.

"Đúng a!"

Húc Bặc gật đầu khẳng định, giống như thật chỉ xem Thánh Vật như một món đồ trao đổi.

Mà đúng là hắn có ý nghĩ như thế, so với vấn đề sinh tồn của bộ lạc, thì Thánh Vật có tính là gì?

Chỉ cần nó có thể vì bộ lạc mà mở ra một cơ hội, hắn thấy hoàn toàn xứng đáng.

Lại nói, Thánh Vật là một cặp song nhận làm từ cặp ngà dưới của Thánh Thú Tam Giai mạnh mẽ nhất bộ lạc từng sở hữu, nhưng nó lại không phát huy ra quá nhiều uy năng, vũ khí tốt cần có chiến sĩ đủ cường đại sử dụng a.

Mà Thần Thứ thì khác, chỉ cần đổi tới một vài đầu, sức chiến đấu của bộ lạc liền lập tức tăng lên, Húc Bặc tin tưởng nếu Lang Bộ Lạc quả thực tìm đến đây, lấy sức mạnh của Thần Thứ cũng đủ thủ hộ bộ lạc, ít nhất là sẽ uy hiếp kẻ địch không dám tiến lên.

Trong tầm bắn của Thần Thứ, cho dù là hung thú Nhị Giai không cẩn thận cũng sẽ trọng thương, hắn không tin Hỗn Lang Thánh Thú của Lang Bộ Lạc dám dùng máu thịt đi đối kháng thứ vũ khí cường đại này.

Mà lại, nếu bộ lạc kia cũng là chạy nạn mà tới, vậy hoàn cảnh sẽ tương tự như Tượng Bộ Lạc, hai bên có thể liên minh, hỗ trợ lẫn nhau. Như thế, khi có kẻ địch tới, cùng nhau đối kháng, khả năng bảo tồn lại bộ lạc cũng sẽ cao hơn.

Tính toán như vậy, Húc Dương mới làm ra quyết định lớn gan, muốn mang theo dũng sĩ tìm bộ lạc đối phương bàn chuyện cầu hòa.

Đem những ý nghĩ này nói cho Vu xong, Húc Bặc yên lặng chờ câu trả lời.

Dù sao, Vu trong bộ lạc là người duy nhất biết cách thuần hóa Thánh Thú. Nếu Vu không thuận, lại chỉ huy Dã Tượng phản ứng, hắn có là Thủ Lĩnh, cũng không dám chống lại.

Mà Húc Hòa nghe xong ý đồ của Húc Bặc, cũng là nhíu mày thật chặt.

Ông ta cảm thấy lời của vị thủ lĩnh trẻ chẳng phải không có lý, nhưng phần vì lo lắng cho sự an toàn của Húc Bặc, phần vì không nỡ cặp song nhận Thần Vật, cho nên mãi vẫn không làm ra chủ kiến.

"Chuyện này thật sự cần thiết sao?"

Thấy Vu còn có băn khoăn, Húc Bặc một lần nữa khẳng định:

"Cần thiết! Có được Thần Thứ, tộc ta mới có thể không sợ Lang Bộ Lạc đuổi đến"

Húc Hòa nghe xong, ngồi một chỗ nhíu mày cân nhắc rất lâu, sau cùng mới thở dài nói:

"Nếu ngươi đã cho rằng như thế, vậy hãy đi một chuyến. Ta sẽ cử ba đầu Thánh Thú đi theo bảo hộ, nếu gặp chuyện lập tức trở về"

"Được! Vu Sứ Đại nhân!"

Húc Bặc khẽ đấm ngực, sau đó lập tức quay người rời đi chuẩn bị.

Hắn không muốn vì mình chậm trễ, đối phương lại kéo dũng sĩ tới, khi đó đã là một hoàn cảnh khác, nói chuyện không dễ a.

*****

Xích Quỷ Bộ Lạc, sáng hôm sau

Húc Bặc từ trên một vách đá nhìn xuống mặt đất rộng rãi phía dưới, có chút kinh ngạc.

Bộ lạc đối thủ từ quy mô mà nhìn không giống như là chạy nạn tới.

Bên trong tộc nhân di chuyển qua lại đông đúc, người nào việc nấy, số lượng có tới cả nghìn. Hơn nữa mặc dù hắn không hiểu rất nhiều những vật thể kỳ lạ đang bốc khói nghi ngút kia là gì nhưng có cảm giác chúng đều là thứ lợi hại, ngay cả đại bộ lạc sâm lâm cũng chưa hề bắt gặp.

Mà lại, hắn cũng dễ dàng nhìn thấy từng toán binh sĩ phân tán, một nhóm đang luyện phi thứ, một nhóm khác đang tập ném mâu, còn có từng đội từng đội đi tuần ngay cạnh tường vây... quả thực bày ra chính là vẻ ngay ngắn của một siêu cấp Đại Bộ Lạc.

"Păng... Păng... Păng... Ù... Ù... Ù... Phụt... Phụt... Phụt..."

Có âm thanh lanh lảnh vang lên, Húc Bặc vừa quay đầu nhìn về bãi bắn, ánh mắt khẽ co lại, miệng thốt thành tiếng:

"Quả nhiên là Thần Thứ!"