Chương 79: Phát hiện

Mạt Thế Thời Đại - Tầm Tiên Ký

Chương 79: Phát hiện

Chương 79: Phát hiện

P/s: Bà con chịu khó đề cử, bình luận, đánh giá để tác có động lực viết nhanh hơn nhé!


Lộc Thuấn tới quan sát kẻ địch, lại không biết đối thủ cũng đã phát hiện ra sự có mặt của bọn hắn.

Cả Lộc Thuấn lẫn Lý Trường Không đều không lường được Tượng Bộ Lạc là vì chạy trốn kẻ địch mà tới, cho nên đối với vấn đề cảnh giới là đề cao hơn rất nhiều so với những bộ lạc thông thường.

Vì vậy, một đoàn người khổng lồ như đám Lộc Trục tiến vào, Tượng Bộ Lạc chẳng thể nào không sớm phát hiện ra nếu không muốn nói là toàn bộ hành tung đều bị trinh sát của Tượng Bộ Lạc theo dõi.

Lúc này, trong doanh địa Tượng Bộ Lạc, một bóng người từ bên ngoài mau chóng chạy vào Nhà Tế, hướng hai người đang ngồi bên trong lên tiếng:

"Vu Sứ Đại Nhân, Húc Dương Thủ Lĩnh, bên ngoài tới rất nhiều dũng sĩ, bọn họ đang dừng lại bên bờ suối Đá Mục, cách chúng ta rất gần. Còn có người quan sát chúng ta"

Húc Hòa vừa nghe, ánh mắt liền trở nên căng thẳng. Ngược lại Húc Dương vẫn rất bình tĩnh, lên tiếng hỏi:

"Bọn chúng trông ra sao? Có phải người của Lang Bộ Lạc?"

"Không phải Lang Bộ Lạc, bọn họ mặc áo giáp màu xanh, nhìn qua rất cường đại!", tên tộc nhân kia nghe hỏi liền lắc đầu.

"Áo giáp màu xanh?", Húc Dương nhíu nhíu mày, "Không lẽ là chiến binh bộ lạc hôm trước?"

Nhớ đến nhóm dũng sĩ mặc lân giáp Phì Di Xà, Húc Dương liền trở nên thận trọng hơn.

Ba người tộc nhân mất tích cũng là có liên quan đến đoàn người mạc giáp xanh xa lạ, Húc Dương trước đó từng cử dũng sĩ đi tìm nhưng người thì không thấy, lại thu đến một cái tin giật gân.

Đó là người của năm bộ lạc phụ thuộc quanh đây bỗng nhiên đồng loạt rời đi, ban đầu Húc Dương còn cho rằng bộ lạc cường đại kia giống như mình cũng tới đây bắt người về làm Nô Lệ, chỉ là suy xét kỹ, hắn liền cảm thấy không đúng.

Bình thường, Đại Bộ Lạc bắt người cũng chỉ tìm trai tráng khỏe mạnh, mấy bộ lạc kia mặc dù còn sót lại một số người đạt yêu cầu nhưng đa phần đều là người già, trẻ nhỏ cùng tàn tật.

Đại Bộ Lạc sẽ không cần những người không biết làm việc, vì thế khả năng bắt Nô là rất thấp.

Mà lại tới quan sát hiện trường, hắn thấy được không có dấu hiệu hỗn loạn, đồ đạc cũng bị dọn đi hết chứng tỏ mấy bộ lạc này là rất tự nhiên rời đi, không giống bị ai đó áp bức.

Chuyện này để Húc Dương vô cùng nghi hoặc.

Các bộ lạc, nhất là các bộ lạc nhỏ sau khi tìm được nơi định cư, bình thường sẽ rất ít rời bỏ lãnh thổ của mình trừ khi vấn đề sinh tồn bị đe dọa nghiêm trọng.

Mà nơi này, tuy Tượng Bộ Lạc có tạo ra chút áp bức nhưng Húc Dương hắn cũng không tuyệt đường sống, khi bắt người vẫn để lại một bộ phận chiến binh cùng thanh niên khỏe mạnh duy trì lấy bộ lạc.

Cho nên, hắn rất không tin chuyện các bộ lạc chỉ bằng vào chút người yếu ớt còn lại sẽ dám mang theo tộc nhân lang thang trong rừng tìm kiếm vùng đất mới.

Vì thế, nghi ngờ đều tập trung vào nhóm người mặc lân giáp lạ mặt. Đáng tiếc do lực lượng trinh sát có hạn, Húc Dương không thể mở rộng phạm vi tìm kiếm ra quá xa bộ lạc hòng tìm hiểu thông tin đối phương.

Thật chẳng nghĩ, trải qua một đoạn thời gian không thấy, những người này liền lại tìm đến.

"Ngươi có nhận ra người của mấy bộ lạc phụ thuộc trong đám dũng sĩ đó không?"

"Thủ lĩnh, ta không cảm thấy quen a!"

Đáp ra lời này, đến chính tên tộc nhân cũng không chắc chắn, trực giác mách bảo hắn là có chút gì đó đáng ngờ.

Kỳ thực, hắn là không biết, nhóm chiến binh của năm bộ lạc sau khi quy thuộc về Xích Quỷ đều đã chịu theo quy tắc sinh hoạt thống nhất của bộ lạc.

Từ ăn uống, tắm rửa, vệ sinh cho tới tóc tai ngoại hình đều nhất nhất thực hiện quy định của Lý Trường Không đề ra, theo đó vẻ ngoài của bọn họ đã rất khác.

Hiện tại, cho dù là người quen thuộc cũng phải rất lâu mới nhận ra chứ đừng nói là chỉ gặp qua mấy lần như người của Tượng Bộ Lạc.

Húc Dương nghe xong câu trả lời, ngẫm nghĩ một chút lại phất tay:

"Ngươi tiếp tục đi nhìn kỹ bọn họ, nhớ giữ khoảng cách, đừng để bị phát hiện bắt đi. Chuyện của mấy người Húc Nam ta đoán cũng là do những kẻ này gây ra!"

Ánh mắt Húc Dương lấp lóe đầy vẻ cơ trí, rất khác biệt với những tộc nhân xung quanh.

Tên tộc nhân vâng lệnh rời đi, Vu lúc này mới hướng Húc Dương lên tiếng:

"Ngươi nghĩ là những kẻ hôm trước?"

"Đúng!", Húc Dương gật đầu.

"Bọn họ tới đây làm gì?"

"Tới tìm chúng ta!"

"A?"

Húc Hòa nghe xong lời kết luận, giật mình đánh thót:

"Tìm chúng ta? Bọn chúng muốn gì?"

"Có thể giống như mấy bộ lạc kia, để chúng ta rời đi nơi này?"

"Rời đi? Rời đi đâu? Mà sao ngươi biết bọn họ tới tìm chúng ta mà không phải mục đích khác?"

"Mang nhiều dũng sĩ như thế áp sát, không đánh lại âm thầm thăm dò tình hình bộ lạc chúng ta, vậy khả năng là đang tìm cơ hội mà tới. Về phần có phải họ muốn tìm chúng ta làm gì, cũng chỉ là phán đoán"

"Vậy chúng ta phải làm gì?", Húc Hòa càng lúc càng bất an.

"Vu đừng lo lắng quá, chúng ta còn có Thánh Thú đây!"

Nghe Húc Dương nhắc đến Thánh Thú, Húc Hòa mới tạm bình tĩnh lại.

Cũng không trách được tâm lý ông ta yếu ớt, là ai mà nhà mình vừa trải qua hạo kiếp chết chóc nặng nề thì lòng dạ cũng khó mà an được, gió thổi cỏ lay cũng khiến người ta thấp thỏm.

"Vu Sứ Đại Nhân, ta ra ngoài sắp xếp một chút!"

Húc Dương nói xong liền đứng lên cúi người chào, sau đó chậm rãi đi ra ngoài. Húc Hòa nhìn bóng lưng rộng lớn của hắn, giống như không hề nao núng trước bất kỳ kẻ địch hùng mạnh nào, trong lòng chợt cảm thấy vững vàng hơn rất nhiều.

Ngồi một hồi, ông ta nhịn không được, bất giác buông ra lời than thở:

"Haizzz, đáng tiếc a! Tộc ta có người tài giỏi, lại không biết dùng mới gặp thảm cảnh này!"

*****

Bên ngoài Tượng Bộ Lạc, Lộc Thuấn trở về liền hội họp cùng Lộc Trục và mấy vị Lĩnh Đội.

Lộc Trục vừa thấy hắn, liền vội vàng hỏi:

"Thế nào? Có thể tấn công sao?"

Lộc Thuấn nghe hỏi khẽ lắc đầu:

"Dũng sĩ cùng hung thú của Tượng Bộ Lạc đều ở trong bộ lạc. Chúng ta đánh vào lúc này không dễ!"

"Có gì phải sợ, đem Thần Nỏ bắn chết hung thú, làm khiếp sợ bọn chúng!"

Thấy Lộc Trục có phần nóng nảy, Lộc Thuấn lên tiếng giải thích:

"Thần Minh căn dặn chúng ta không cần mạo hiểm khiêu chiến hung thú, chỉ cần bắt tới người biết Khống Thú là Vu liền có thể thắng lợi"

"Nhưng Vu ở trong bộ lạc, không đánh vào trong làm sao bắt đến?", không riêng gì Lộc Thuấn, ngay cả mấy người Lộ Kiền cũng có chút sốt sắng, muốn lập tức tiến lên.

Lộc Thuấn vẫn kiên quyết lắc đầu:

"Bây giờ chưa được! Phải chờ Đội Đi Săn của bọn họ ra ngoài, chúng ta mới được đánh vào"

Lộc Thuấn rất tuân thủ lời Lý Trường Không, ý đồ là đợi lực lượng chiến đấu chủ lực của kẻ địch không tại bên trong bộ lạc mới xông đến.

Tượng Bộ Lạc hiện tại có khá đông là người của năm bộ lạc, tới lúc đó từ ngoài đánh vào, bên trong lại hô hào tộc nhân làm loạn, lo gì không đạt thành mục đích.

Tượng Bộ Lạc cho dù có Dã Tượng phòng thủ nhưng Xích Quỷ cũng mang tới bảy thớt chiến xa, lại tăng thêm hai Đồ Đằng Chiến Sĩ Nhất Bộ Trung Đoạn, căn bản không có gì phải ngại.

Lời của Lộc Thuấn chính là ý chí của Thần Minh, cho nên mặc dù rất không muốn nhưng đám Lộc Trục cuối cùng vẫn đành phải nghe theo. Thế là bèn cắt cử người giám sát, chờ đợi cơ hội.