Chương 75: Chế rượu
Lý Trường Không tổ chức hội nghị, ngoài việc đem người mới giao cho Ô Nương phân tới các Tổ Sản Xuất, hắn còn phải một lần nữa cơ cấu tầng quản lý.
Cho dù đa phần thổ dân tâm tư còn không quá nặng chuyện quyền lợi nhưng đó cũng là nói hiện tại, về sau theo bộ lạc phát triển đi lên, việc tranh giành có diễn ra hay không sẽ còn chưa dám nói chắc. Vì thế, vẫn là sắp xếp trước một chút sẽ yên tâm hơn.
Năm người thủ lĩnh, lần lượt là Lộ Kiền, Bản Nạp, Sản Lí, Mục Thâm, Thả Âu trong đó Sản Lí là vị nữ thủ lĩnh duy nhất kia. Lý Trường Không đem Đội Đi Săn phân ra làm năm đội, mỗi đội từ 48 đến 50 người, phong cho mấy người thủ lĩnh này chức Lĩnh Đội, chịu trách nhiệm luân phiên nhau vào rừng đi săn cùng ra sông bẫy cá, vì bộ lạc bắt tới con mồi.
Lĩnh Đội là do Binh trưởng quản lý sắp xếp công việc, cho nên trong Nhà Nghị Sự là ngồi ở hàng ghế thứ ba. Với sự gia nhập của bọn họ, hội nghị trở nên có không khí hơn rất nhiều, không còn cảm giác thưa thớt giống như lúc trước.
Lý Trường Không nhìn xuống, đã rất giống với tràng cảnh vua chúa thượng triều trong các bộ phim dã sử mà hắn thường thấy, nội tâm bất chợt dâng lên cảm giác thành tựu khó hiểu.
Trong bộ lạc, có một nhân vật đặc biệt mà Lý Trường Không vô cùng lưu ý, đó chính là Lộc Thuấn.
Lộc Thuấn hiện tại chỉ đơn thuần là một chiến binh, không có phong vị nhưng năng lực cùng cống hiến của người này là nổi bật hơn bất kỳ ai.
Cho nên, Lý Trường Không quyết định tuyên bố với mọi người, phong Lộc Thuấn làm Minh Sứ, chuyên tháp tùng bên cạnh Thần Minh, thay mặt Thần Minh giải quyết mọi chuyện trong tộc.
Lộc Thuấn nhận đến phong vị, mặt mũi cũng là phát quang. Cái này là Thần Minh coi trọng a, có thể thay mặt Thần Minh truyền đạt ý chí là cỡ nào vinh dự, thậm chí so với việc trở thành Đồ Đằng Chiến Sĩ hắn đều cảm thấy mạnh hơn.
Mà vị trí của Lộc Thuấn theo lần phong vị này liền từ bậc thứ ba nhảy thẳng lên bậc thứ nhất, được sắp một ghế nhỏ ngay cạnh vị trí của Thần Minh, lúc ngồi lên, lưng của hắn cũng liền thẳng nhiều lắm.
Lý Trường Không tỉ mỉ quan sát phản ứng của mọi người, thấy không ai tỏ ra bất mãn, tâm cũng là buông lỏng xuống. Xem ra trước mắt mọi người đối với quyết định của mình vẫn rất là thần phục, tâm tư so bì đố kỵ còn chưa xuất hiện a.
Vấn đề tộc nhân an bài xuống, trong bộ lạc lại lần nữa bắt đầu hừng hực khí thế công việc, mà Lý Trường Không thì mang theo một ít tộc nhân bắt đầu đi nghiên cứu sản phẩm vượt thời đại, đó chính là rượu.
Cất rượu là một công việc đòi hỏi kỹ thuật, cho nên không có cách nào miêu tả rõ ràng cho tộc nhân, cho nên hắn chỉ có thể tự tay mày mò chế tạo.
Nhân loại có được loại rượu đầu tiên vẫn là thiên nhiên mang đến quà tặng.
Bởi vì hoa quả cùng sữa động vật rất dễ lên men, cho nên nhân loại ủ chế sớm nhất vẫn là rượu trái cây cùng rượu sữa.
Về sau theo nông nghiệp phát triển, mới cuối cùng phát triển ra rượu ngũ cốc.
Ngũ cốc chứa tinh bột, tinh bột rất khó lên men thành cồn cho nên tinh bột cần đi qua thuỷ phân thành đường mới có thể dùng vào sản xuất.
Những nguyên lý này đều là kiến thức phổ thông thường thức, cho nên Lý Trường Không chẳng cần dùng tới Tuệ Thức cũng liền biết.
Thế là, hắn lại mang theo Túc Hà, Lộc Đỉnh, tại bên trong cánh rừng cùng bờ sông du ngoạn một vòng, thu thập đầy đủ các loại lá cây dùng để chế tạo men rượu.
Rừng nhiệt đới, cây cỏ phong phú, muốn thứ gì chính là bỏ thời gian ra tìm liền thấy, mà những loại thảo mộc kia đều là loại phổ thông, chẳng phải hiếm có gì cho nên Lý Trương Không dễ dàng đạt được.
Nào là lá trầu, riềng, ớt, cây răm... Lý Trường Không đều để tộc nhân thu thập về một đống sau đó nghiền nát thành bột đun lấy nước.
Nước này cho tinh bột đã làm chín trộn vào với nhau nặn thành cục đem phơi khô.
Hỗn hợp lên men sẽ thành men rượu. Có được men rượu, Lý Trường Không đem trộn với lượng lớn tinh bột chín, cho vào trong bình bịt kín.
Vì sử dụng Tuệ Thức có tác dụng phụ khá khó chịu, cho nên Lý Trường Không chẳng dám dùng nó nghiên cứu phương pháp chế tạo rượu. Để tìm được tỷ lệ trộn men rượu phù hợp, hắn chỉ có thể thử nghiệm, một lúc ủ liền mười bình.
Bên cạnh đó, Lý Trường Không còn thử nghiệm chế rượu hoa quả. Trong truyền thuyết chính là có Mỹ Hầu Tửu, do mấy nghìn con khỉ ở Hoa Quả Sơn dùng hoa quả lên men mà chế thành.
Thế là hắn để Đội Đi Săn giúp mình thu thập đến các loại quả khác nhau, đem về thử nghiệm.
Lộc Thuấn thấy Thần Minh có hứng thú với các loại hoa quả kỳ lạ, liền nói Chu Yểm hái mang về.
Chu Yểm là linh thú, nó có thể hiểu được lời chủ nhân, sau khi chạy đi vài chuyến, liền ôm về một đống quả có màu vàng óng ánh kỳ lạ.
Lúc Lý Trường Không nhận đến quả do Lộc Thuấn hiến lên, biết đến là do Chu Yểm hái về, lập tức có chú ý đặc biệt.
Chu Yểm này không giống với hung thú bình thường, nó đặc biệt thông minh, cả người cơ linh giống như đứa trẻ, vật mà loại linh thú này mang tới, chắc hẳn cũng không tầm thường.
Nghĩ là như thế, hắn liền đem loại quả kia rửa sạch, phơi khô sau đó cắt ra trộn cùng mật mía cho nó tự phân hủy lên men.
Sau khi quả vừa có mùi chua, lại cho vào một cái bình, thêm vào mật mía bịt kín lại, cũng mặc kệ là được hay không đem thử nghiệm một chút.
Sự tình ủ rượu đến đây xử lý tốt, Lý Trường Không hết thảy chuẩn bị 20 bình gốm lên men.
Tiếp theo chỉ cần cứ cách một đoạn thời gian cho tộc nhân quấy đều một cái liền có thể.
Dù sao tinh bột hoặc đường khi phân giải thường sinh không ít nhiệt, cho nên cần giải nhiệt, thuận tiện cung cấp một chút dưỡng khí.
Cuối cùng chính là ngồi đợi rượu sinh ra, Lý Trường Không cầu nguyện mình vận khí không nên quá tệ, nếu tất cả bình đều chỉ toàn nấm mốc, đoán chừng là phải mở ra Tuệ Thức làm lại từ đầu.
Chuyện cất rượu xem như tạm thời khởi động, Lý Trường Không trừ mỗi ngày kiểm tra một chút, trên cơ bản liền đem lực chú ý bỏ vào những nơi khác.
Đã muốn làm nông nghiệp, Lý Trường Không cũng sẽ không chậm trễ. Việc đầu tiên hắn làm là lựa bên ngoài sơn cốc một vị trí có địa thế ẩm thấp, huy động Đội Hộ Vệ, Đội Dự Bị cùng những tộc nhân nhàn rỗi tiến hành đào mấy cái ao lớn.
Bộ lạc gần đây tích cực săn về con mồi nhưng ngoài xương và da thịt có thể dùng thì nội tạng đa phần đều đem vứt bỏ.
Trước đây số lượng ít còn dễ làm, hiện tại một ngày dư thừa ra mấy tấn khiến việc xử lý tương đối mất công, tộc nhân phải đem đi rất xa chôn xuống.
Lý Trường Không nghĩ đến loài cá ưa thích ăn nội tạng thế là nảy sinh ra ý tưởng muốn nuôi xuống.
Dù sao cá bắt về mỗi ngày đều còn sống, nếu có thể nuôi, thời tiết không tốt mọi người không thể đi ra ngoài làm việc chí ít còn có thể ăn vào thịt tươi sống bổ sung huyết khí tiêu hao.
Cá ăn nội tạng giúp tộc nhân bớt vất vả xử lý, mà còn để bộ lạc tiết kiệm không ít muối ăn cùng cửi lửa hong khô, thật là một phương án có rất nhiều tác dụng, đáng để thực hiện.